Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 506




Lúc Mộc Như Phương thức dậy đã là 10 giờ sáng.

Cô đang lo lắng mình không có quần áo để thay, người giúp việc gõ cửa, mang quần áo sạch đến, là của một thương hiệu trẻ, kiểu dáng mới nhất trong năm nay.

Mà theo Mộc Như Phương biết, Trọng Hoài Viễn có vợ là Minh Lê, chỉ có một đứa con trai, bây giờ đang du học ở nước Mỹ, mà thương hiện của bộ trang phục này là thương hiệu mà giới trẻ hiện nay đang rất thích, Minh Lê đương nhiên sẽ không mặc.

Mộc Như Phương nhẹ gật đầu, nhận lấy.

Người giúp việc cười nói: "Mộc tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi sẽ mang đến cho cô.”

Mười giờ rưỡi, Mộc Như Phương ăn sáng xong, từ trên lầu đi xuống, cô rất hiếu kì, Trọng Hoài Viễn tại sao muốn đưa cô về nhà, ông tôi không giống kiểu người đào hoa, là người luôn giữ mình trong sạch, có gia đình, là người đàn ông trung niên có học thức, một thương nhân lịch lãm.

Phong các trang trí của toàn bộ Trọng Gia đều rất ấm áp, vừa nhìn là biết phong cách kiểu gia đình, tỏa ra hương vị ấm áp.

"Cô gọi là Như Phương đúng không?"

Minh Lê ngồi trên ghế, nhìn xem Mộc Như Phương từ trên lầu đi xuống, giật mình ngẩn ra mấy giây, cười cười: "Tới ngồi."

Mộc Như Phương đi qua, cô nhìn Minh Lê.

Quả nhiên như là trong tin đồn.

Một người phụ nữ dịu dàng.

Minh Lê dường như biết biết Mộc Như Phương không thể nói chuyện, ra hiệu cười cười gật đầu, để cô ngồi xuống, sau đó để giúp việc rót trà.

"Chuyện của cô, chồng tôi đã nói với tôi, về sau cô liền tạm thời ở chỗ này."

Mộc Như Phương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ở chỗ này?

Trọng Hoài Viễn là có ý gì?

Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra??

Theo lý thuyết, vị Minh Lê phu nhân này nên khóc lóc om sòm đem mình xé xác ra mới đúng chứ?

Chung quy lại, đấy cũng là dựa theo suy nghĩ bình thường nên như vậy.

Một người đàn ông đưa một người phụ nữ khác về nhà, vợ của hắn sao lại có thể để cô ở chỗ này?

Mặc dù, cô cùng Trọng Hoài Viễn cũng không có cái gì.

Nhưng là, hết thảy là không phù hợp logic a?

"Tôi biết ngươi nhất định cũng thật kinh ngạc, đợi lát nữa Hoài Viễn họp xong, để ông ấy nói chuyện với cô đi." Minh Lê cười cười ôn hòa.

Cô ở phòng khách cùng Minh Lê nói chuyện một hồi, cô không thể nói chuyện, Minh Lê cũng rất kiên nhẫn, thoạt nhìn cô giống như một mĩ nhân xinh đẹp dịu dàng, giống như một bức tranh cổ xưa, biết Mộc Như Phương không thể nói chuyện, còn cảm thán một tiếng.

"Tôi biết không ít trung y, để mai dì Sang dẫn cô đi khám một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả."

Dì Sang chính là người giúp việc luôn đi theo bên người Minh Lê.

"Đúng vậy a, cô Mộc, cổ họng của cô không phải là do bẩm sinh không thể nói chuyện, có phải là do dây thanh quản có vấn đề, nói không chừng đi trị liệu một chút, có thể chữa khỏi a.”

Mộc Như Phương nhẹ gật đầu, dùng ngôn ngữ tôiy ra hiệu tạ ơn.

Hơn mười một giờ, người giúp việc chuẩn bị xong cơm trưa, trước đó còn đặc biệt hỏi thăm khẩu vị của Mộc Như Phương, Trọng Hoài Viễn họp xong, đi xuống lầu, ông khoát tay áo: "Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi trò chuyện tiếp."

Minh Lê đi qua, Trọng Hoài Viễn nắm chặt lại ngón tay của bà: "Tối hôm qua không phải điện thoại cho bà nói để bà sớm nghỉ ngơi một chút sao? Tôi có tiệc xã giao sẽ trở về muộn một chút."

Minh Lê: "Cũng không có buồn ngủ nên mới đợi."

Trọng Hoài Viễn ôm eo Minh Lê, sau đó cùng nhau tiến vào phòng ăn, cơm trưa rất phong phú đa dạng, mà ngoài sức tưởng tượng của Mộc Như Phương chính là, xuất thân của Minh Lê là danh môn, nhưng trong bữa ăn cũng không phải là không nói chuyện, ngược lạ, lúc ăn cơm bà cùng lại Trọng Hoài Viễn thấp giọng thì thầm, trò chuyện việc nhà, trò chuyện một chút sinh hoạt cá nhân, rất ấm áp.

Không khí rất ấm áp, mặc dù Trọng Hoài Viễn chỉ là ngẫu nhiên gật đầu, nhưng là khóe môi mang theo nụ cười nhẹ, Mộc Như Phương nhìn ra, Trọng Hoài Viễn đối Minh Lê là rất tôn trọng và yêu thương, hơn hai mươi năm làm vợ chồng, vẫn luôn hiểu ý nhau, hỗ trợ nhau, sưởi ấm cho nhau.

"Như Phương a, cô cũng nhiều ăn chút, ngươi quá gầy, dì Sang tay nghề rất tốt, mấy ngày nay, ngươi có thể hảo hảo nếm thử." Minh Lê ra hiệu, để dì Sang lấy cho Mộc Như Phương thêm một bát canh gà nữa.

- ---

"Mẹ của cô, là bằng hữu của tôi, cô cùng với bà ấy quá giống nhau, tôi nhìn một chút liền nhận ra ngay."

Trong thư phòng.

Trọng Hoài Viễn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đứng trước mặt mình, chiếc áo màu xanh lam đơn giản, quần dài màu đen, quá giống người năm ấy.

Vẻ mặt này, dung mạo này?

Mẹ tôi??

Mộc Như Phương mấp máy môi, bước lên trước mấy bước, lấy giấy bút từ trong túi ra: "Ông biết mẹ tôi?"

"Ừm, tôi cùng mẹ cô là bạn học." Trọng Hoài Viễn nhìn Mộc Như Phương, như nhớ lại những chuyện cũ, ông nhắm mặt lại, vô vàn hồi ức hiện ra.

Mẹ đẻ Mộc Như Phương là một mĩ nhân xinh đẹp vô cùng.

Có thể dùng từ “oanh động” để mổ tôi khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Bà ấy cùng Mộc Như Phương, giống nhau đến bảy phần, năm đó, người thích bà ấy, có vô số, Trọng Hoài Viễn chính là một người trong số đó, bất quá, cũng chỉ thưởng thức, ông cùng mẹ của Mộc Như Phương là bạn học cùng lớp.

Toàn bộ học sinh nam trong trường, hầu như đều thích bà ấy, Trọng Hoài Viễn cũng không dám vọng tưởng, gia cảnh của ông căn bản không xứng với người như bà.

Ông lúc ấy chỉ ở trong một gia đình có gia cảnh bình thường, chỉ muốn học tập, đi ra bên ngoài.

Về sau như thế nào hả? Về sau thì tốt nghiệp, lại về sau nữa nghe nói đã lập gia đình, sau đó hoàn toàn không có bất kỳ tin tức gì.

Mà đêm qua, ông ở sòng bạc, ngay lúc ở tầng hầm liền để ý đến Mộc Như Phương, liền nhận ra, cô cùng mẹ cô quá giống nhau.

Chẳng qua là tính cách không giống.

Mẹ của cô thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp.

Chuyện xảy ra tối hôm qua rất bất ngờ, ông thật sự ngạc nhiên, cũng rất mừng rỡ, ông đã sớm kết hôn lâu như vậy, đối với trước kia cũng là ái mộ, nay cũng đã nhạt nhòa, nhưng tận đáy lòng vẫn cảm thấy ấm áp.

Sáng nay, hắn kể lại hết mọi chuyện cho Minh Lê, không hề giấu diếm.

Ông cùng Minh Lê kết hôn đã hai mươi năm, một mực ân ái, tôn trọng, hỗ trợ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, và rất hạnh phúc, Minh Lê là người biết điều, ông càng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giấu diếm bà, giữa vợ chồng, quan trọng nhất chính là hỗ trợ đối phương, mà Minh Lê cũng như trong dự đoán của ông, không hề đổ lỗi cho ông, và cũng không vì chuyện nhỏ này mà ghen tuông, cố tình gây sự, thay vào đó chính là sự khoan dung.

Đây cũng là nguyên nhân mà ông yêu Minh Lê.

Tôn trọng, là hai chữ quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau.

Ký ức về mẹ của Mộc Như Phương đã rất xa xôi…

Nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.

Ngày ấy, hỏa hoạn.

Cô và mẹ, còn có em gái chạy thục mạng về phía trước.

Sau đó...

Mẹ liền xoay người, quay đầu, chôn mình trong đám cháy cùng với ba.

Mà em gái....