Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 22




NHẬT KÍ # 11

(TIẾP THEO)

TRÁI ĐẤT THỨ BA

(@ Ella_mEn type)

Mặc dù giọng run rẩy vì khiếp đảm, Patrick nói thật rõ ràng:

- Hai người phải trở lại để đảm bảo sao cho Hindenburg phải bị phá hủy. Nếu không, mọi sự việc sẽ bị đổi thay.

Ông Gunny nói:

- Tôi đoán, những thay đổi đó sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp hơn.

- Một chút cũng không.

Nghe Patrick nói, mình hỏi:

- Liệu chúng ta có muốn thấy những hình ảnh đó không?

- Không. Nhưng cậu cần phải thấy.

Cả ba trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện. Patrick ra dấu cho mình và ông Gunny ngồi. Ông Gunny ngồi xuống ghế, nhưng mình quá lo lắng. Khi nào băn khoăn lo nghĩ như thế này, mình không thể nào ngồi yên nổi. Patrick bắt đầu:

- Còn nhớ tôi đã nói về phương trình toán học nếu thay một con số, cả phương trình sẽ đổi thay?

Mình ngập ngừng:

- Nhớ.

- Đó là sự thật. Nhưng cũng còn tùy thuộc vào sự quyết định đổi số nào. Có thể đổi một số và sự khác biệt tổng thể sẽ chỉ nhỏ thôi. Hay cũng có thể đổi một số gây ra một tác động lớn hơn nhiều.

Gunny hỏi:

- Còn Hindenburg? Sự thay đổi sẽ gây tác động lớn cỡ nào?

Patrick buông mình xuống ghế. Dường như sức nặng của những điều sắp nói không làm anh đứng vững nổi nữa.

- Saint Dane đã vớ bở. Hắn đã phát hiện ra một sự kiện duy nhất trong lịch sử mà nếu bị thay đổi, nó sẽ làm đảo lộn tất cả tương lai. Nếu thành công, hắn sẽ đẩy cả ba lãnh địa vào cảnh hỗn loạn.

Chính xác đó là những gì mình không muốn nghe. Mình hỏi:

- Vì sao chỉ một thay đổi lại gây nhiều tác hại đến thế được?

- Đó là điều tôi phải để hai người nhìn thấy.

Bấm nút trắng, anh nói:

- Máy tính. Hindenburg Thay Đổi. Điều một.

Lập tức hình ảnh Max Rose xuất hiện. Patrick bắt đầu dẫn giảng:

- Tất cả đều do tay Max Rose này. Hắn bắt đầu làm ăn với Quốc xã vào năm 1935.

Mình nói:

- Chúng tôi biết chuyện này. Hắn bảo sẽ chuyển dụng cụ và sắt phế thải cho chúng.

- Không chỉ có bấy nhiêu đâu. Máy tính. Điều hai.

Một nhóm người xuất hiện. Toàn da trắng, tóc cắt ngắn, mặc vét. Trông chúng như một đám côn đồ. Ông Gunny hỏi:

- Đám này là ai?

- Gián điệp.

Mình vội hỏi:

- Gián điệp? Như James Bond? (James Bond: Nhân vật chính – điệp viên nổi tiếng – của sê-ri phim Điệp viên 007.)

- Gián điệp công nghiệp. Chúng là loại chuyên bán những bí mật về kế hoạch và mẫu mã của những công ty và các nhà sản xuất. Tụi này toàn là dân Mỹ làm việc cho Max Rose. Có những kẻ làm vì tiền, có kẻ bị đàn em của Rose cưỡng ép. Tất cả bọn chúng đều có những bí mật quí giá mà tụi Quốc xã muốn nắm được.

Ông Gunny hỏi:

- Max Rose đang bán cho chúng những bí mật này?

- Đúng. Nhưng chỉ đúng cho đến ngày 6 tháng Năm năm 1937. Máy tính. Điều ba.

Băng gián điệp biến mất, thay vào đó là một chiếc xe tan nát. Không biết chuyện gì đã xảy ra, chiếc xe gần như một đống thép vụn. Bảo đảm không ai trong cái xe tan nát đó có thể thoát chết.

Patrick nói tiếp:

- Ngày 6 tháng Năm,… Max Rose bị chết trong vụ đụng xe với một cảnh sát tiểu bang. Nhưng chỉ riêng chuyện đó không đủ ngăn chặn được dịch vụ gián điệp kinh tế của hắn. Vì đám phó tướng có thể đứng lên thay thế. Trừ một điều. Máy tính. Điều bốn.

Chiếc xe nát biến mất. Hình ảnh quen thuộc của Hindenburg bốc cháy hiện ra.

- Hindenburg bị cháy mang theo cả số tiền khổng lồ của tụi Quốc xã chi trả cho Max Rose. Hồ sơ cho biết trong đó gồm bốn triệu đô la Mỹ, trái phiếu, nữ trang và tác phẩm nghệ thuật. Tất cả đều làm mồi cho lửa trong vòng ba mươi bẩy giây.

Ông Gunny lèm bèm:

- Khổ cho Rose rồi.

- Còn hơn cả khổ. Mất số tiền đó, tổ chức của hắn tiêu luôn. Không tiền chi trả đàn em. Mối ràng buộc gắn bó trở nên rất xấu. Nhiều tên lặn sâu vào hang ổ, không bao giờ còn nghe thấy tên. Những đứa khác bị bắt. Tai nạn của Hindenburg đã đánh bật những gián điệp của Rose ra khỏi công việc làm ăn của chúng.

Mình lên tiếng:

- OK, bây giờ thì chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra. Máy tính của anh đã phát hiện ra những gì, nếu Hindenburg không gặp nạn?

Patrick ngập ngừng đứng dậy, rảo bước quanh phòng. Sau cùng anh ta nói:

- Tôi chỉ đưa vào một thay đổi. Đó là Hindenburg an toàn tới bãi đáp… Mất hai mươi phút máy mới tính ra được tất cả những đổi thay. Pendragon, điều đó giống như bảo một máy vi tính trên Trái Đất Thứ Hai phải mất cả đời để tính ra pi. (Pi: đại lượng trong hình học, tức 3,14159) Như vậy đủ thấy những thay đổi rộng lớn đến nhường nào. Tất cả mọi phương pháp, mọi ngân hàng dữ liệu, mọi bộ nhớ… đều được điều động. Lục tung cả những người không nằm trong vòng kiểm soát của máy tính thư viện. Mình chưa bao giờ thấy một chuyện nào như thế này.

- Vậy… cho chúng tôi thấy đi.

Ngồi lại xuống ghế, Patrick bấm nút, yếu ớt nói:

- Điều năm.

Một người đàn ông xuất hiện. Thấp người, tóc muối tiêu, đeo kính và mặc bộ đồ màu xám. Trông rất xa lạ với mình. Patrick lo lắng nói:

- Đây là Dani Schmidt, nhà vật lý làm việc cho Quốc xã. Chưa từng đóng một vai trò lớn trong lịch sử, vì ông ta đã bị thất bại. Dự án mà ông ta cống hiến những năm cuối đời chẳng bao giờ được hoàn thành. Vì ông đã bị Quốc xã xử tử vào năm 1944. Tội duy nhất của ông ta là: thất bại. Nhưng đó là theo kịch bản cũ. Nếu Hindenburg sống sót, cuộc đời ông ta đã rẽsang một hướng khác rồi. Điều sáu.

Hình ảnh Dani Schmidt biến mất, thay vào đó là một khối màu xám, trông như một trái ngư lôi.

- Khi Hindenburg đáp xuống an toàn, số tiền chi trả của Quốc xã đã giữ cho dịch vụ gián điệp của Rose tiếp tục hoạt động. Thêm nhiều thông tin của Mỹ bị lấy cắp để cung cấp cho Quốc xã. Những thông tin đó được trao cho Dani Schmidt. Đó là những tài liệu khoa học. Những tài liệu đó sẽ không bao giờ bị đánh cắp nếu Hindenburg bị phá hủy.

Chỉ trái ngư lôi xám xì, mình hỏi:

- Cái gì vậy?

- Đó chính là dự án Dani Schmidt đang nghiên cứu. Với những tài liệu khoa học bị đánh cắp từ Mỹ, ông ta có thể hoàn thành dự án.

Hít thêm một hơi, Patrick nói tiếp:

- Điều bảy.

Hình ảnh ngư lôi được thay thế bằng một hình ảnh rất quen thuộc với mình. Đó là toàn cảnh Thủ đô Washington nhìn từ trên cao. Mình thấy tòa nhà Quốc Hội, đài tưởng niệm Washington và Lincoln.

Giọng Patrick run run:

- Ngày 24 tháng Năm năm 1944 quân Đức tháo chạy. Quân Đồng minh chiếm Âu châu trong vòng hai tuần. Chiến tranh chỉ có thể kéo dài thêm chừng một năm. Nhưng chính trong ngày hôm đó, dự án của Dani Schmidt được đưa vào cuộc.

Những hình ảnh mình thấy sau đó làm đầu gối mình va vào nhau lộp cộp. Trước mắt mình, sống động như nhìn qua máy bay, là cảnh tượng Thủ đô Washington bị tấn công bằng một bom nguyên tử. Thành phố tan thành hơi. Đám mây hình nấm khủng khiếp phủ trên thủ đô tan nát như một bia mộ của tội ác. Patrick nói:

- Đó là lúc mười giờ sáng. Còn nữa. Điều tám.

Thủ đô Washington đổ nát được thay thế bằng hình ảnh đảo Manhattan.

Ông Gunny thở hắt ra:

- Ôi không!

BÙM! New York sụp đổ tan tành.

- Quả bom đó ném xuống bắc Manhattan lúc mười giờ mười lăm. Điều chín.

Đám mây hình nấm bao phủ New York được thay thế bằng hình ảnh London nhìn từ trên không. BÙM! London đi vào lịch sử.

- Mười giờ hai mươi lăm. Quốc xã sử dụng kỹ thuật dội bom tầm xa, với những quả bom nguyên tử đầu tiên trên thế giới.

Mình gào lên:

- Tắt đi!

- Xóa!

Patrick nhẹ nhàng nói. Hình ảnh tan nát của London biến mất. Mình hỏi:

- Sao máy có thể biết được những chuyện này? Chỉ là một dự đoán thôi, phải không?

- Không đâu. Đây là kế hoạch Quốc xã luôn theo đuổi. Nhưng chúng chưa bao giờ thành công trong kỹ nghệ chế tạo bom, vì vậy chưa thể đem ra áp dụng. Nhờ vào thông tin lấy cắp từ Mỹ bởi mạng lưới gián điệp của Max Rose, Dani Schmidt có khả năng hoàn tất sản phẩm hắn đang nghiên cứu. Nếu Hindenburg được an toàn, Đức sẽ là nước đầu tiên phát triển bom nguyên tử. Và… chúng sẽ đem ra sử dụng!

Trông Gunny như đang bị một cú sốc mạnh. Ông hỏi nhỏ:

- Sau vụ đó, chuyện gì đã xảy ra? Nói cho tôi biết thôi, tôi không muốn nhìn đâu.

- Hầu hết vùng đông bắc Hoa Kỳ sẽ bị tàn phá bởi hai tiếng nổ. Người ta phải giải quyết tác hại của phóng xạ suốt nhiều năm. Pendragon, quê hương Stony Brook, Connecticut của cậu sẽ không còn tồn tại nữa, vì ảnh hưởng động đất từ hai tiếng nổ tại New York gây ra.

Bây giờ phải ngồi xuống rồi. Mình không còn lo lắng nữa. Mình phát bệnh.

Patrick nói:

- Kết cục là: Đức sẽ chiến thắng. Mưu đồ quỉ quái của Adolf Hitler sẽ tràn lan khắp thế giới, đúng như dự tính của hắn. Hai người có thể tưởng tượng, từ điểm đó, thế giới sẽ phải chịu một quá trình đổi thay rất lớn. Để tôi chiếu lên một hình ảnh cuối cùng. Điều năm mươi sáu.

Trên bệ hiện lên một quang cảnh khác. Đó là thành phố New York. Điều duy nhất làm mình có thể nhận ra đó là New York là vì mình thấy một khối giống như tòa nhà Empire State. Nhưng nó không còn là tòa nhà uy nghi, chọc trời nữa. Chỉ còn sót lại mấy tầng trên. Chắc khi bom nổ, tòa nhà đã sụp xuống, nên còn sót lại vài tầng. Mình còn thấy nhiều hình ảnh của thành phố đổ nát đó. Những con người xếp hàng chờ lãnh thực phẩm. Trẻ em đói rét ngủ trên đường phố. Những túp lều dựng trên nơi từng là những con đường. Hàng ngàn ngàn người sống chui rúc trong đống đổ nát như loài chuột. Mình hỏi:

- Cảnh này là ngay sau khi bị dội bom, phải không?

Patrick trả lời:

- Đây là cảnh thành phố New York trên Trái Đất Thứ Ba hơn ba ngàn năm sau. Đó là cảnh của… hôm nay.

Rồi, mình thấy một hình ảnh làm mình muốn khóc quá. Nằm dọc theo nơi đã từng là Đại lộ số Năm tấp nập, là một kiến trúc màu xanh lục được sử dụng như một nhà tạm trú. Cái khối màu xanh đó phủ kín mười đoạn đường, với những cái lỗ cắt bên các vách, để người ta có thể chui ra chui vào. Hình ảnh làm mình khiếp đảm bàng hoàng chính là vì: nằm ngay đó, giữa đống đổ nát đã từng là cái tòa nhà lộng lẫy uy nghi, là tượng Nữ Thần Tự Do đập vỡ.

Patrick lặng lẽ nói:

- Tôi nói lại lần nữa, là Saint Dane đã vớ bở. Hắn đã phát hiện ra thời điểm hoàn hảo rất đúng lúc, để có thể thao túng, đẩy cả ba lãnh địa vào quên lãng. Xóa.

Hình ảnh biến hết. Tốt. Mình không thể nào chịu đựng hơn nổi nữa.

Cả ba đều yên lặng. Hình ảnh ngày tận thế vừa hiện ra trước mắt. Biết phải nói gì bây giờ?

Sau cùng ông Gunny lên tiếng hỏi:

- Có thể lầm lẫn gì không?

- Chi tiết cụ thể có thể thay đổi. Nhưng tình huống căn bản sẽ giống vậy. Nếu mạng lưới gián điệp của Max Rose tiếp tục hoạt động, người Đức sẽ phát triển bom nguyên tử đầu tiên và họ sẽ ném xuống Anh và Mỹ.

Mình nghe đủ rồi và đã hiểu ra: cứu Hindenburg sẽ là một sai lầm. Nhìn Trái Đất Thứ Ba tuyệt hảo thế nào, mình cũng đủ biết điều đó. Nhưng lúc này, những cảnh khủng khiếp Patrick vừa trình bày đã làm mình phải cương quyết dứt điểm. Bao thắc mắc về những gì mình muốn làm đều tan biến hết.

Mình đứng dậy, nói:

- Chúng ta đến lầm lãnh địa rồi.

Ông Gunny cũng đứng dậy:

- Phải, chúng ta đã lầm.

Patrick bỗng nói:

- Tôi cùng đi. Tôi muốn giúp một tay.

Gunny nhìn mình. Mình cũng không rõ việc Patrick cũng đi là tốt hay không. Ông bảo:

- Tôi nghĩ là không nên, Patrick ạ. Về tới nơi là chúng tôi phải bắt tay ngay vào việc, không đủ thời gian để hướng dẫn anh tất cả những gì cần biết về Trái Đất Thứ Nhất đâu. Không có ý xúc phạm, nhưng e rằng anh sẽ gây thêm phiền toái hơn là giúp đỡ.

Đúng vậy, Patrick sẽ không biết những điều rất đơn giản, như việc băng qua một con đường tấp nập người xe. Trong khi chúng mình không thể lề mề chậm chạp vì bất cứ điều gì, kể cả vì một người bạn.

Vẻ thất vọng, Patrick nói:

- Tôi hiểu.

- Với lại, anh đã làm phần việc của anh. Giờ là phần hành của chúng tôi.

Nói với Patrick xong, Gunny quay sang mình, bảo:

- Nào, chú lùn, sẵn sàng chưa?

Làm sao mình có thể trả lời câu hỏi đó? Ai có thể sẵn sàng đối với những việc chúng mình sắp phải làm? Tuy nhiên mình biết lý do vì sao ông Gunny hỏi mình như vậy. Vì mấy phút trước, mình đã mất bình tĩnh và muốn trở lại đời sống cũ. Mặc dù mình biết ngăn chặn Saint Dane phá hủy các lãnh địa và nắm quyền thống trị Halla là điều quan trọng, nhưng vẫn cảm giác như đó là một chuyện hoang đường. Mà mình thì đã quá mệt mỏi phải sống trong chuyện hoang đường rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy những gì Saint Dane mưu đồ ra tay với ba lãnh địa của Trái Đất, chuyện hoang đường thoắt trở thành hiện thực. Bây giờ hắn đang tấn công mình ngay trên đất sống của mình. Vì vậy làm sao mình trả lời câu hỏi to lớn đó? Mình bật nói:

- Tuyệt đối sẵn sàng.

Ông Gunny tủm tỉm cười. Điểm dừng chân kế tiếp: Trái Đất Thứ Nhất.

Trước khi phóng qua ống dẫn, mình ngồi trong thư viện viết hầu hết nhật kí này. Mình không muốn chờ đến khi trở lại Trái Đất Thứ Nhất mới viết vì lỡ có chuyện gì xảy ra với mình thì sao. Nói chung là mình muốn viết luôn cho chắc ăn. Mình tin ống dẫn sẽ đưa mình và ông Gunny về kịp thời điểm.

Patrick lái xe đưa ông Gunny và mình trở lại mái che màu xanh lá để xuống ga tàu điện ngầm trong khu Bronx.

Gunny nói với Patrick đầy tin tưởng:

- Chúng tôi sẽ gặp lại anh. Và chúng ta sẽ gặp nhau ngay tại đây, trên Trái Đất Thứ Ba này.

Patrick gật đầu, không có vẻ tin chắc như ông Gunny. Rồi quay qua mình, anh ta nói:

- Pendragon, ông Press bảo mình, khi nào nghi ngờ bản thân hoặc nhiệm vụ của chúng ta, thì hãy tin vào cậu. Mình có thể đặt niềm tin vào cậu không?

Ui da! Cậu Press đã nói như vậy về mình? Patrick đang tìm kiếm một điều có thể bảo đảm là mọi chuyện đều tốt đẹp. Ước gì mình có thể bảo đảm được với anh ta. Mình thành thật nói:

- Không biết vì sao cậu mình nói vậy. Nhưng tôi biết chắc một điều. Anh có thể hoàn toàn tin cậy ở chúng tôi, vì… ngoài chúng tôi, chẳng còn ai khác nữa.

Sau những lời nghiêm trang đó, tụi mình chia tay.

Trước khi xuống đường hầm, mình nhìn Trái Đất Thứ Ba lần cuối. Thật tình mình mong ước đây không phải là lần cuối nhìn thấy cảnh này. Sau đó, ông Gunny và mình vội vàng xuống cầu thang cuốn, băng qua sân ga, chạy xuống đường tàu, và trở lại cổng mở vào ống dẫn. Tại đây, mình và ông hấp tấp thay đổi trang phục Trái Đất Thứ Ba, mặc lại quần áo của Trái Đất Thứ Nhất. Cả hai đều nín lặng, vì đều tập trung để mau chóng trở về càng nhanh càng tốt.

- Trái Đất Thứ Nhất!

Mình kêu lớn vào miệng ống dẫn. Một giây sau mình gửi nụ hôn tạm biệt Trái Đất Thứ Ba và phóng trở lại năm 1937.

Mấy phút sau, mình đã ở giữa những cảm giác quen thuộc của Trái Đất Thứ Nhất: mùi vị, tiếng ồn, con người và sự náo nhiệt. Quả là một đổi thay đột ngột từ một nơi êm đềm thanh thản như Trái Đất Thứ Ba. Nhưng thú thật, mình không bận tâm, mình có cảm giác như trở về nhà.

Ngay khi trở lại ga tàu điện ngầm, mình và ông Gunny đón và nhảy lên chuyến tàu đầu tiên vào thành phố. Vì không có nhiều trạm dừng tại khu Bronx trong lòng đất, vì vậy không lâu sau đó, mình đã trở lên mặt đất trong một ngày mưa. Dù vẫn nghĩ Trái Đất Thứ Ba là một nơi hoàn hảo, nhưng mình thật vui mừng được thấy lại những ngôi nhà kiểu cổ của New York. Mình và ông Gunny vẫn không nói gì với nhau. Cả hai đều biết phải làm gì.

Chúng mình trở lại đây vào sáng sớm ngày 6 tháng Năm năm 1937. Không quá muộn. Mục tiêu thứ nhất là trở về khách sạn Manhattan Tower, tìm Spader và cho anh biết những gì đã phát hiện được tại Trái Đất Thứ Ba. Sau đó, tụi mình sẽ lên kế hoạch sao cho Winn Farrow chắc chắn phá hủy được Hindenburg. Cảm giác thật lạ lùng. Tụi mình phải đảm bảo sao cho một kẻ sát nhân thành công trong vụ giết chết ba mươi sáu mạng người! Nhưng mình không dám nghĩ theo chiều hướng đó. Khủng khiếp quá! Mình luôn cố nhủ lòng là chúng mình đang làm sao cho lịch sử thuận theo dòng chảy của nó, và Saint Dane sẽ không thay đổi được điều gì. Đó là nhiệm vụ của tụi mình. Đó là lý do tụi mình có mặt tại Trái Đất Thứ Nhất.

Ngồi trên tàu, mình đã viết nốt nhật kí này. Như mình đã nói từ đầu, có lẽ đây là nhật kí quan trọng nhất từ trước tới nay. Nếu chúng mình thất bại, Saint Dane sẽ ngăn ngừa được vụ cháy nổ của Hindenburg, thế giới sẽ đổi thay, và những trang nhật kí này sẽ là bằng chứng duy nhất vì sao mọi chuyện xảy ra.

Còn một điều cuối cùng mà mình phải viết. Dù điều đó không thật sự ảnh hưởng đến chuyện gì, nhưng dù sao cũng đáng được viết ra.

Tàu điện ngầm rầm rầm vượt cây cầu bắc qua sông Đông để tiến vào Manhattan. Nhưng mình không ngắm nhìn gì hết. Mình tập trung viết cho đến khi ông Gunny lẳng lặng huých nhẹ mình. Không thốt một lời, ông chỉ tay ra ngoài cửa sổ tàu điện, lên chân trời Manhattan. Lúc đầu mình không hiểu ông muốn mình nhìn gì, nhưng vài giây sau, mình thấy vật đó, và mình… nghẹn thở!

Vượt trên những tòa nhà cao nhất, bềnh bồng lặng lẽ như một con chim uy nghi, khổng lồ lơ đãng quan sát mặt đất bên dưới, chính là Luft Zeppenlin-129. Hindenburg! Nó đã đến Mỹ! Mình khiếp đảm, há hốc miệng nhìn. Nó to lớn hơn cả tưởng tượng của mình. Biểu tượng màu đen rõ nét trên đuôi tàu là hai hình chữ vạn trên nền đỏ trắng. Biểu tượng của đảng Quốc xã. Mình run rẩy cả người.

Hành khách đổ xô lại cửa sổ tàu điện để nhìn quả khinh khí cầu đầy ấn tượng. Họ vẫy tay như mong được phi hành đoàn và hành khách trên đó nhìn thấy. Xe cộ bóp còi, mọi người hoan hô. Nhiều xe đậu dạt vào bên đường để hành khách ra khỏi xe ngằm nhìn thoải mái. Cứ như mừng lễ hội. Mọi người sững sờ ngước nhìn lên phi thuyền. Với họ, đó là biểu tượng vĩ đại của tương lai.

Mình và ông Gunny lại hiểu khác hẳn. Tương lai của quả cầu đó sẽ rất ngắn ngủi. Đó là điều phải xảy ra.

Sắp tới trạm đến của tụi mình rồi, mình sẽ chấm dứt nhật kí tại đây. Cảm giác thật hãi hùng. Mark và Courtney ơi! Nếu thất bại, thì đây là lần cuối mình viết cho hai bạn. Mình cảm thấy như muốn nói lời vĩnh biệt. Nhưng không thể suy nghĩ kiểu đó được. Mình phải khắc ghi trong tâm trí: chỉ vài tiếng nữa, khinh khí cầu vĩ đại đang bồng bềnh trên bầu trời Manhattan kia sẽ rơi xuống đất như một quả bóng bằng lửa.

Đó là nhiệm vụ của tụi mình. Tương lai của tụi mình, tương lại của hai bạn tùy thuộc vào nhiệm vụ đó.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ # 11