Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 38




Hách Vân Sanh mang theo Hiểu Hiểu tuyển chọn một gian tốt nhất, sau khi yêu cầu hai nữ tiếp viên nửa giờ sau hãy đến, liền đóng cửa lại.

Không cần Hách Vân Sanh nói, Hiểu Hiểu xem xét hoàn cảnh chung quanh cũng biết là dạng tình huống gì rồi, cậu nhu thuận quỳ trên mặt đất, tiến gần sát vào Hách Vân Sanh,  giúp anh cởi quần áo.

Hách Vân Sanh rất hưởng thụ cái không khí mờ ám này, cũng bắt đầu thò tay ra giúp Hiểu Hiểu cởi quần áo.

Hai người rất nhanh đều trần truồng đứng trước mặt nhau, Hách Vân Sanh kéo Hiểu Hiểu bước xuống suối nước nóng,  cũng theo thói quen mà đem cậu túm vào trong ngực, chính mình thì tựa vào tường đá cẩm thạch bên cạnh.

Hiểu Hiểu vặn vẹo uốn éo thân thể, nghiêng đầu đối với Hách Vân Sanh ra một yêu cầu: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu muốn ngồi đối mặt với ngài…”

Hách Vân Sanh khiêu mi, buông tay ra, sau khi tuỳ ý cho Hiểu Hiểu tự xoay người lại rồi giạng chân ở trên đùi của anh, mới cười hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao  lại chủ động như vậy?”

Hiểu Hiểu cúi đầu không trả lời, ngược lại nũng nịu nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu … hậu huyệt ngưa ngứa…”

“Ngứa?”- Hách Vân Sanh thoáng cái nghiêm chỉnh lại, quan tâm hỏi thăm: “Sao đột nhiên lại ngứa, có phải hôm qua tôi gây thương tổn đến em rồi?”

“Không phải, chủ nhân.” – Hiểu Hiểu lắc đầu, hai tay rất tự nhiên mà ôm lên cổ Hách Vân Sanh, đem khí tức ôn nhu ngọt ngào thổi vào tai anh, nhẹ giọng hà hơi,  nói: “Chủ nhân, có thể là Hiểu Hiểu buổi chiều ăn nhiều món cay, cho nên mới cảm giác hậu huyệt khó chịu, chỉ cần chủ nhân giúp Hiểu Hiểu tiêu diệt nó là tốt rồi.”

“A, thì ra là Hiểu Hiểu muốn tôi rồi.”- Hách Vân Sanh bừng tỉnh đại ngộ, đại chưởng thuận theo khe mông của Hiểu Hiểu trượt tới, mò đến cửa động uốn nếp kia. Anh ở bên ngoài cẩn thận lục lọi một lần cũng không cảm giác có cái gì khác thường, bắt đầu duỗi ra một cái ngón tay,  tại cửa huyệt hơi dùng sức, rất dễ dàng đi vào dò xét, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, bên trong ngoại trừ so với bình thường ướt át ấm áp ra thì cũng không có dấu hiệu sưng tấy. Hách Vân Sanh vẫn là không yên lòng mà dò hỏi: “Em xác định không có chuyện gì sao?”

Hiểu Hiểu học lấy bộ dạng trên giường của Hách Vân Sanh, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai anh, đầu lưỡi ôn nhuận trêu đùa lấy da thịt mẫn cảm nơi đó, thanh âm run rẩy kêu lên: “Chủ nhân… Chủ nhân tiến đến đi, Hiểu Hiểu cần ngài!”

Hách Vân Sanh toàn thân xẹt qua một cỗ dòng điện tê dại, xuyên thấu qua vỏ đại não thẳng tắp phóng về phía dưới, ở tại mỗi tế bào trên thân thể nhanh chóng sung huyết mà đứng thẳng lên.

Hiểu Hiểu cảm giác được sự biến hoá của Hách Vân Sanh, không khỏi tinh nghịch mà nở nụ cười khanh khách.

“Tiểu yêu tinh, đây chính là em tự tìm đấy!!!!”- Hách Vân Sanh giả bộ tức giận nói, hai tay chế trụ Hiểu Hiểu, trong làn suối nước nóng càng thêm tinh tế tỉ mỉ nâng khe mông trơn bóng hướng lên, sau đó mới nhắm trúng lửa nóng của chính mình, kiên quyết chậm rãi ấn xuống.

Hiểu Hiểu thuận theo lực đạo của Hách Vân Sanh từ từ ngồi xuống, cảm giác được vật thể nóng rực cứng rắn kia từng chút từng chút một mà cường ngạnh dần, cứ thế tiến thật sâu vào cơ thể cậu, tựa hồ trong lồng ngực có cái gì đó trống trải, giống như không được lấp đầy vậy, nhưng tiếp theo lại cảm giác như đang đi vào hư không …, Hiểu Hiểu có chút bối rối kêu lên: “Chủ nhân, chủ nhân! Dùng sức cho Hiểu Hiểu được không? Hiểu Hiểu muốn chủ nhân… Hiểu Hiểu muốn chủ nhân hung hăng mà chiếm hữu Hiểu Hiểu!”