Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 74: H




“Nghiêm tiên sinh là Nghiêm tiên sinh, Vân Sanh là chủ nhân của Hiểu Hiểu.” Lời tương tự trước đây Hiểu Hiểu cũng đã từng nói rồi, nhưng là lời nói đơn giản như vậy đã không cách nào thỏa mãn nổi Hách Vân Sanh nữa.

Hiểu Hiểu nhìn gương mặt tuấn tú thiếu ánh sáng của Hách Vân Sanh rõ ràng là vì không hài lòng với đáp án của cậu, mí mắt chớp chớp rồi mím môi nói tiếp: “Nghiêm tiên sinh là người đã dẫn dắt Hiểu Hiểu đi ra khỏi đảo nô lệ, Hiểu Hiểu đối với tồn tại của Nghiêm tiên sinh chỉ là lòng cảm kích, trước đây Hiểu Hiểu không hiểu chuyện, đem loại cảm kích kia cho rằng là yêu thích.”

“Sau khi gặp Vân Sanh, Hiểu Hiểu mới hiểu rõ cái gì gọi là yêu thích, cái gì gọi là nhớ mong. Tuy rằng nô lệ không được phép có những tình cảm này, nhưng Hiểu Hiểu vẫn nảy sinh loại tâm tình phức tạp này đối với chủ nhân.” Hiểu Hiểu dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt Hách Vân Sanh khẩn cầu: “Chủ nhân, hiện tại Hiểu Hiểu đã không thể rời bỏ ngài được nữa rồi, anh vừa rồi đã đáp ứng Hiểu Hiểu có thể có một thỉnh cầu, Hiểu Hiểu cầu anh đừng vứt bỏ Hiểu Hiểu có được không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Hiểu Hiểu nổi lên thủy nhuận, khuôn mặt nhỏ đáng thương mang theo vô tội cùng bất an, trong nháy mắt phảng phất như đã trở về thời điểm Hiểu Hiểu vừa mới tới, khiến cho lòng người đau đến không nhịn được muốn thương tiếc.

Hách Vân Sanh nhíu mày, “Em đang bất an sao?”

“Vâng.” Hiểu Hiểu nhắm mắt lại.

“Tại sao em lại bất an?”

Hiểu Hiểu lắc đầu, “Hiểu Hiểu không biết…”

Hách Vân Sanh trầm mặc một hồi, thay cách hỏi khác, “Làm thế nào mới khiến em không cảm thấy bất an nữa?”

Hiểu Hiểu mở mắt ra một lần nữa nhìn về phía Hách Vân Sanh, do dự nói: “Có thể… Xin chủ nhân đánh dấu cho Hiểu Hiểu được không?”

Hách Vân Sanh nhíu mày, “Đánh dấu cái gì?”

“Năm vòng khế ước.” Hiểu Hiểu thật lòng nói.

“Hả?” Hách Vân Sanh phát ra một âm tiết nghi hoặc.

Hiểu Hiểu giải thích: “Chính là khế ước giữa chủ nhân và nô lệ, có vòng cổ, vòng đầu ti, vòng tay, vòng dương v*t và vòng chân. Chủ nhân cho nô lệ mang năm cái vòng này, thì đã biểu thị sau này chủ nhân chỉ có một tên nô lệ để yêu thương. Mà nô lệ cũng chỉ có một người chủ nhân mà thôi, không rời không bỏ.”

Hách Vân Sanh híp mắt suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Anh đồng ý. Hiện tại anh trịnh trọng nói với em, từ nay về sau Hách Vân Sanh anh tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Hiểu Hiểu, cũng sẽ ký kết khế ước với Hiểu Hiểu.”

Hiểu Hiểu kinh hỉ mở to mắt, lẩm bẩm kêu lên: “Chủ nhân…”

Hách Vân Sanh đưa tay vò loạn tóc Hiểu Hiểu, “Ngày mai anh sẽ cho người đi chế tạo năm vòng khế ước, cho nên em đừng bất an nữa, đối với em, đời này anh cũng sẽ không buông tay. Nếu như em còn dám trộm đi nữa, anh nhất định sẽ bắt em về đánh nát cái mông của em!”

Kỳ thực đâu chỉ là Hiểu Hiểu bất an, ngay cả Hách Vân Sanh cũng sẽ có lúc bất an, chỉ có điều Hách Vân Sanh có thể chủ động giải quyết nhân tố bất an, mà Hiểu Hiểu thì mãi mãi cũng chỉ nằm ở trạng thái bị động.

Tuy rằng câu nói sau cùng Hách Vân Sanh nói là nghiến răng nghiến lợi, nhưng Hiểu Hiểu vẫn nghe ra được hàm nghĩa ẩn giấu trong giọng nói của Hách Vân Sanh, cậu cười vừa lòng, muốn nhào thân thể tới đi lấy lòng Hách Vân Sanh, tiếc là tay chân của cậu bị trói chặt không cách nào tự do hoạt động được, chỉ có thể như con cá chép nhúc nhích một chút rồi lại ngã trở lại.

Đã hiểu rõ đường tư duy của Hiểu Hiểu Hách Vân Sanh buồn cười hỏi: “Làm sao, muốn biểu đạt cảm kích của em với anh sao?”

Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu.

Hách Vân Sanh đem tính khí đã bị Hiểu Hiểu sờ đến nóng hừng hực xen vào hai bàn tay Hiểu Hiểu chọc lên kẽ mông Hiểu Hiểu, “Thế này thì sao?”

Hiểu Hiểu hiểu ý, hai tay nắm dục vọng của Hách Vân Sanh về phía sau nâng cao mông lên, đem tính khí của Hách Vân Sanh nghênh tiến vào hậu huyệt của mình, thế nhưng bởi vì bị hai tay ngăn cản, tính khí chỉ miễn cưỡng tiến đầu vào một chút, phần lớn thì còn đang ở trong lòng bàn tay Hiểu Hiểu.

“Vân Sanh!” Hiểu Hiểu khẩn cấp kêu lên.

Một tay Hách Vân Sanh xoa anh đào hồng trước ngực Hiểu Hiểu một tay nắm chặt tiểu thanh nha đã lặng yên đứng thẳng dưới thân Hiểu Hiểu, “Cứ như vậy đi, lát nữa ngủ luôn, đỡ phải thanh lý nữa.”

“Vậy…” Hiểu Hiểu biết như vậy không thể nào thỏa mãn được Hách Vân Sanh, liền đề nghị: “Hiểu Hiểu dùng miệng cho Vân Sanh đi.”

“Cũng được.” Hách Vân Sanh đồng ý.

Hiểu Hiểu buông dục vọng của Hách Vân Sanh ra xoay người di chuyển xuống phía dưới, lại bị Hách Vân Sanh nắm lấy vai, “Không phải như vậy.”

Hiểu Hiểu không rõ nhìn về phía Hách Vân Sanh, liền thấy Hách Vân Sanh vén chăn lên đầu cùng chân đổi vị trí, đưa dục vọng của mình đến bên miệng Hiểu Hiểu, đồng thời ngậm lấy tính khí khéo léo đáng yêu của Hiểu Hiểu, “Chúng ta dùng kiểu 69.”

Hiểu Hiểu đỏ mặt, cậu không thể phản kháng lại chủ nhân, chỉ có thể liều mạng kẹp chặt hai chân ức chế dục vọng, trong miệng lại ra sức lấy lòng Hách Vân Sanh, đầu lưỡi đảo qua điểm lóm xuống trên bao quy đầu, vừa liếm láp vừa hút.

Hách Vân Sanh được Hiểu Hiểu hầu hạ thoải mái, trái lại bên này anh lại giống như đang chơi đùa, động tác trong miệng không nhanh không chậm, anh dùng sức đẩy hai chân đang kẹp chặt của Hiểu Hiểu ra rồi vòng lên quấn trên cổ mình, hai tay tách kẽ mông Hiểu Hiểu ra liền có thể nhìn thấy rõ ràng địa phương mà vừa nãy mình hưởng dụng còn đang phiếm phấn nộn sáng bóng, cũng không có bởi vì sử dụng quá độ mà nới lỏng.

Đây là lần thứ nhất Hách Vân Sanh quan sát lối vào dưới thân Hiểu Hiểu ở một khoảng cách gần như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên đưa ngón tay xen vào trong đó chọc quấy, nhìn hậu huyệt Hiểu Hiểu co rút tự nhiên rồi lại hút vào, dục vọng bị Hiểu Hiểu ngậm trong miệng rất xấu hổ lại lớn thêm một vòng.

Hách Vân Sanh phun thanh nha của Hiểu Hiểu ra, đè chân Hiểu Hiểu lên để cậu mở rộng chân lớn thêm chút nữa, sống mũi gắng gượng từng chút từng chút tới gần mật huyệt, dùng chóp mũi đỉnh vào miệng huyệt nhẹ nhàng ngửi một cái, ngoại trừ một loại hương hoa cùng mùi hương tinh dịch mà Hách Vân Sanh tạo ra thì không còn mùi vị gì khác nữa.

Loại hương hoa này Hách Vân Sanh biết, chính là loại thuốc mỗi ngày Hiểu Hiểu dùng để thanh tẩy hậu huyệt.

Hách Vân Sanh duỗi đầu lưỡi ra thăm dò đảo qua hậu huyệt của Hiểu Hiểu, không có mùi vị, cũng không có cảm giác phản cảm, nhưng Hiểu Hiểu bởi vì Hách Vân Sanh đột nhiên liếm tới mà phản ứng rất lớn, thân thể run rẩy kịch liệt một thoáng sau đó hậu huyệt cũng vì căng thẳng mà nhanh chóng co rút lại, ở trong mắt Hách Vân Sanh lại như là một lời mời đầy mê hoặc.

“Chủ nhân ——” Hiểu Hiểu phun quái vật khổng lồ trong miệng ra luống cuống kêu lên: “Vân Sanh đừng, nơi đó rất bẩn!”

“Thành thật ngậm đi.” Hách Vân Sanh trực tiếp ưỡn bụng dưới một cái đem dục vọng của mình một lần nữa đâm vào trong miệng Hiểu Hiểu, “Đều là anh sử dụng, bẩn ở chỗ nào.”

Hiểu Hiểu ngậm lấy tính khí của Hách Vân Sanh a a nói không ra lời.

Hách Vân Sanh cười xấu xa vặn lấy chân Hiểu Hiểu “A ô” một tiếng gặm lên hậu huyệt Hiểu Hiểu, phảng phất như đang hưởng thụ mỹ vị gì đó mà liếm láp, có khi còn đem đầu lưỡi dò vào trong huyệt mềm mại của Hiểu Hiểu tuần tra một lần.

Miệng Hiểu Hiểu không thể nói, chỉ có thể bị động chịu đựng Hách Vân Sanh liếm láp toàn bộ của cậu, nhận thức hậu huyệt bị chủ nhân liếm láp này khiến cho Hiểu Hiểu xưa nay đều không biết “Xấu hổ” là cái gì hiểu rõ triệt để cùng lĩnh hội hàm nghĩa của từ này.

Đầu lưỡi thô siêu bựa quét qua thịt non của hậu huyệt mang đến một loại cảm giác ngứa ngáy mà kích thích, nhưng bởi vì đầu lưỡi quá ngắn không cách nào chăm sóc địa phương càng sâu hơn khiến Hiểu Hiểu dần dần sản sinh ra cảm giác hư không mãnh liệt, tuy rằng Hiểu Hiểu không muốn, nhưng cơ vòng của cậu lại phảng phất như có ý thức của chính nó nhanh chóng co rút lại giống như muốn đem đầu lưỡi của Hách Vân Sanh hút vào.

Hiểu Hiểu hầu như đã sắp khóc lên rồi, thân thể không dám làm một cử động nhỏ nào tùy ý Hách Vân Sanh muốn làm gì cậu thì làm, trong miệng còn phải không ngừng liếm láp lấy lòng dương v*t to lớn mãi không có dấu hiệu phát tiết của Hách Vân Sanh. Phía sau bị Hách Vân Sanh làm cho thoải mái lại khó chịu, muốn tự mình đưa tay đi đâm nhưng lại không dám.

Mãi đến tận khi Hách Vân Sanh chơi đủ phía sau Hiểu Hiểu rồi một lần nữa chuyển qua phía trước, Hiểu Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.

Có thể là vì tư duy sai lệch, đối với Hiểu Hiểu mà nói phía trước so với phía sau thì dễ dàng tiếp thu hơn nhiều. Tỷ như Hiểu Hiểu có thể dùng ngón tay đi lấy lòng phía sau Nghiêm Quân, nhưng tuyệt đối sẽ không dám đem vật nhỏ của mình xen vào trong thân thể Nghiêm Quân. Trong mắt người khác nhìn vào thì hai cái này bản chất cũng không có khác gì nhau, nhưng đối với Hiểu Hiểu mà nói thì chính là khác biệt như trời với đất.

Hách Vân Sanh ngậm lấy vật nhỏ của Hiểu Hiểu xong liền không có động tác gì nữa, như là ngậm một cái kẹo que chỉ chờ nó chậm rãi hòa tan ở trong miệng. Tay của anh nắm lấy tay Hiểu Hiểu chuyển qua miệng huyệt ngay dưới mí mắt chậm rãi khoa tay múa chân, sau đó đem một ngón tay xen vào trong huyệt, rút ra lại xen vào, nhiều lần như vậy rồi buông tay Hiểu Hiểu liền nghe lời chủ động bắt đầu tự an ủi phía sau mình.

Lúc một ngón tay cắm vào, Hiểu Hiểu lại giống như không được thỏa mãn lại tăng thêm một ngón xoay tròn mở rộng, sau đó là ba ngón tay đồng thời cùng tiến vào, nhanh chóng mà mạnh mẽ mở rộng.

Miệng huyệt kia bởi vì động tác ra vào mà mỗi lần đều sẽ mang ra một chút mị thịt màu phấn hồng, không bao lâu chất lỏng óng ánh mà trong suốt liền theo ngón tay ma sát với kẽ mông phát ra âm thanh “Phốc phốc”.

Hách Vân Sanh chưa từng thưởng thức cảnh sắc tục tĩu ở khoảng cách gần như vậy, lúc này không khỏi dị thường động tình, cũng không nhịn được nữa nhanh chóng động bụng dưới ra vào trong miệng Hiểu Hiểu, ngón trỏ tay phải xen vào bên trong khe hở hậu huyệt, cảm thụ mấp máy căng mịn ấm áp bên trong…

Khoái cảm nhanh chóng tích lũy đến trình độ nhất định, Hách Vân Sanh hống một tiếng, từng luồng từng luồng tinh hoa nóng rực phá tan cửa tinh quan mà bắn ra, lấp kín khoang miệng Hiểu Hiểu.

Bị mùi vị của dục vọng kích thích Hiểu Hiểu liều mạng ẩn nhẫn, nhưng vẫn không thể khống chế được mà tiết ra, bị Hách Vân Sanh không chút do dự nuốt vào trong bụng…

Sau đó, Hách Vân Sanh xoay người lại ôm Hiểu Hiểu nở nụ cười tà ác, xoạch xoạch miệng nói, “Hương vị cũng không tệ lắm.”

“Vân Sanh ——” Hiểu Hiểu mềm mại nhu nhu kêu một tiếng, đem khuôn mặt nhỏ ửng đỏ vùi vào trước ngực Hách Vân Sanh, hai tay bị trói ở phía sau nắm chặt rồi ôm lấy bàn tay của Hách Vân Sanh, toàn bộ hô hấp đều là từ Hách Vân Sanh mà cậu yêu thích.

Hiểu Hiểu có cảm giác, đời này từ xưa tới nay cậu chưa từng thỏa mãn hạnh phúc như vậy bao giờ.