Phá Trận Đồ

Chương 125: 125: Mười Năm






Tầng mây nặng như chì, không trung như nhiễm mực.

Cuồng phong lạnh lẽo gào thét cuốn qua mênh mông trắng xóa, hoa tuyết tung bay không ngớt.

Kẻ lui tới buôn bán đều âm thầm than thở một câu "Ông trời không chiều lòng người"; Mắt thấy một hồi bão tuyết lại sắp ập tới, vội hò hét nhân mã tăng nhanh cước bộ.
Nơi này là Vân Bình sơn, ở vào biên thuỳ tây nam bộ của Tây Tuyệt cảnh.

Hướng đông có thể vào phúc địa trong nội cảnh, hướng tây liền có thể ra biển, thế núi dọc theo hướng nam bắc, đúng như một ranh giới thiên nhiên đem hai bên tách ra.

Cho dù hành quân hay thương đội đều thường lui tới, cũng coi như là vùng đất hậu cần dồi dào, nếu muốn tìm cái khách điếm dịch quán nghỉ chân chẳng hề khó khăn.
Thời điểm tuyết càng lúc càng nhiều, thương đội gian nan bôn ba buôn bán cùng các lữ nhân cũng đã ở trong khách điếm nghỉ chân ăn uống, đem sảnh đường nguyên bản còn có chút trống trải thoáng cái đã đầy ắp.
Gian khách điếm này ở trên đỉnh núi.

Vì trong Tây Tuyệt cảnh nhiều Yêu tộc, kinh doanh nó chính là một ổ hồ ly.

Lúc này, lão bản nương phong thái yểu điệu dựa vào sau quầy hút thuốc, một cái đuôi to quấn lấy bút lông tính toán hóa đơn.

Lão bản vẻ mặt tươi cười không để ý chút nào lộ ra hai cái lỗ tai, bưng đồ ăn nhanh nhẹn chạy trong sảnh đường.

Đám hồ ly niên hoa vừa vặn hóa thành mỹ kiều nương tóc cài trâm hoa, phô eo múa tay như hoa phiên lãng.

Còn có ba, bốn con tiểu hồ ly tính trẻ con chưa hết bò lên trên bàn, cùng các khách nhân uống rượu vung quyền không kiêng nể.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, bên trong khách điếm này ấm áp như xuân, rượu qua ba tuần bầu không khí trong đại sảnh đã nóng lên.

Lão bản nín thở nghe tiếng gió tuyết, lại liếc nhìn đồng hồ nước trên bàn, nghĩ đêm nay hẳn sẽ không có thêm khách đến, liền chuẩn bị đóng cửa gài then.

Không ngờ xa xa nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi trong gió tuyết, hơi giật mình chưa kịp nhìn kỹ đã thấy hoa mắt: cái người mới vừa rồi còn ở ngoài mấy trượng kia đã đến trước mặt.
"Nha..." Lão bản sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, suýt nữa ngay cả đuôi cũng lộ ra ngoài.
"Quấy nhiễu chủ quán, xin thứ lỗi." Nhạc công thân mặc áo bào màu xanh lam áy náy nở nụ cười, phủi tuyết đọng trên dù xuống "Không biết trong khách điếm còn có bàn trống hay không?"
Trên lưng hắn đeo túi đàn, mi mục như họa, khí độ thanh nhã, như là một vị văn nhân nhã sĩ du sơn ngoạn thủy, giở tay nhấc chân đều là phong lưu.


Nhưng mà lão bản nghĩ đến thân pháp quỷ mị kia của hắn, trong lòng không nhịn được run rẩy, nhất thời quên mất trả lời.
"Còn bàn trống nữa không?" Nhạc công đôi mắt hơi rủ xuống, tốt tính mà hỏi lại một lần, vừa vặn có một trận gió lạnh mang theo hoa tuyết thổi tới, hàn ý thấu xương.
"Có...!có!" Lão bản phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem hắn đón vào.
Nhắc tới cũng lạ, nhạc công ở ngoài cửa khiến lão bản cả kinh lông tơ dựng đứng vừa mới đi vào, liền tựa như một giọt nước hợp vào sông lớn không hề gây chú ý.

Hắn đi xuyên qua đám người ngồi xuống trong góc, gọi một bình nước nóng, hai đĩa điểm tâm khẩu vị thanh đạm, yên tĩnh tự mình ăn uống.

Rõ ràng không hòa hợp với những người khác, lại không có bất kỳ khách nhân nào lưu ý nhiều đến hắn.
Chỉ có lão bản hướng hắn liên tiếp nhìn qua, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, đáng tiếc trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
Trong đại sảnh ăn uống linh đình không ngừng, một bình rượu mạnh trong đêm gió to tuyết lớn so với lò lửa càng có thể ấm người hơn.

Đám lữ khách đi đường uống nhiều rượu rồi liền nói chuyện trời nam biển bắc, đem những việc mình trải qua nghe ngóng được trong suốt cả năm làm đề tài tán gẫu.
"Ha, các ngươi biết không? A Biệt công chúa có hỷ sự." Một thương nhân Yêu tộc tai nhọn mặt khỉ uống say mắt lờ đờ mông lung, lộ cái đuôi ra còn không tự biết.
A Biệt công chúa chính là thứ nữ của Nhân hoàng Tây Tuyệt cảnh hiện nay, xinh đẹp cao quý, văn võ song toàn, khen là minh châu quỳnh ngọc trong hoàng thất cũng không quá đáng.

Vô số công tử quyền quý muốn kết thân, nhưng không ngờ tám năm trước sứ thần của Trung Thiên cảnh đệ trình hôn thư xin kết quan hệ thông gia.

A Biệt công chúa gả xa cho Ngự thị vương thành Thiên Thánh đô, vào cung làm Hoàng quý phi.
Vì tai họa mười năm trước ở Hàn Phách thành liên lụy Quả Túc vương Ngự Phi Hồng, Trung Thiên cảnh cùng Tây Tuyệt cảnh quan hệ một lần biến đến căng thẳng.

Hạng người bất chính nhân cơ hội liên tiếp tác động, suýt nữa mâu thuẫn trở nên gay gắt bạo phát.

Mãi đến tận lúc A Biệt công chúa gả xa làm phi, bang giao hai cảnh mới quay về mùa xuân ấm áp, tám năm qua không chỉ có tường an vô sự, còn thường xuyên hỗ trợ nhau.

Nhưng mà hai cảnh nếu như muốn hòa bình lâu dài, ngoại trừ lợi hại tương thông, còn phải có hôn nhân huyết mạch làm một tầng gắn bó thâm hậu.

Mà A Biệt công chúa xuất giá tám năm không có nối dõi, thực sự không phải là chuyện tốt.
Hầu thương vừa nói ra, người chung quanh đều trợn to mắt: "Lời ấy thật chứ?"
"Ta chính là từ Thiên Thánh đô lại đây, hà tất lừa các ngươi, làm cháu con rùa à?"

"Mang thai là nam hay là nữ a?"
"Ta không vào được trong cung, làm sao mà biết?"
"Ách..."
Nhạc công trong góc hơi khựng một chút, lại tiếp tục ẩm thực.
"Bao nhiêu năm qua không gặp thời tiết quái quỷ như thế này." Sau khi cười mắng, lại một lữ nhân nhíu mày lại "Thứ nhất không phải là mùa đông khắc nghiệt, thứ nhì không phải là vùng cực bắc, sao lại trời lạnh đất đông như vậy?"
Mọi người nghe thế liền phụ họa theo.

Bọn họ đều là thương đội lữ khách thường xuyên qua lại nơi đây, đối với phạm vi trăm dặm nơi này không nói là rõ như lòng bàn tay cũng đã hết sức quen thuộc.

Trước mắt bất quá mới qua tháng bảy nóng nực, dù cho ở vùng phúc địa phương bắc cũng chỉ hơi mát mẻ một chút, nơi nào lại hạ tuyết lớn như lông ngỗng bực này?
Có người hỏi: "Chủ quán, tuyết này hạ xuống bao lâu rồi? Là có chuyện gì vậy?"
"Đã hạ xuống bảy ngày.

Nếu mà còn không ngừng nữa, chúng ta đừng nói là mở cửa tiệm, sợ ngay cả ổ cũng phải dời đi." Lão bản nương tính sổ sách xong, ngậm tẩu thuốc đi tới "Về phần nguyên nhân...!Các ngươi đều đi đường bộ, chẳng trách không biết được."
Hầu thương tuy rằng say khướt, đầu óc vẫn còn xem là minh bạch, vừa nghe liền hiểu được có vấn đề, vội vã truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lão bản nương dựng thẳng lên một ngón tay, nhẹ giọng nói: "Luyện Yêu lô tắt."
Luyện Yêu lô là một ngọn núi lửa lớn trên vùng biển nam bộ Tây Tuyệt cảnh, cách Vân Bình sơn không tới trăm dặm.

Bởi vì địa hỏa chói chang, tuy có nước biển cùng trận pháp ngăn trở, vẫn đối với khí hậu một phương này có ảnh hưởng sâu đậm nhất.

Vùng duyên hải nơi đây cơ hồ chưa bao giờ tuyết rơi kết băng, một năm bốn mùa đều khá là ấm áp.
Không ai biết Luyện Yêu lô đã phun trào bao nhiêu năm tháng, cũng không ai biết miệng núi lửa đó đã nuốt bao nhiêu cốt hồn Yêu tộc.

Bởi vậy sau khi lão bản nương nói ra câu này, hết thảy Yêu tộc ở đây cùng nhau ngẩn ra, sau đó gương mặt đều lộ vẻ không thể tin được.
"Làm sao có khả năng?" Hầu thương là kẻ thứ nhất nhảy lên "Luyện Yêu lô làm sao tắt được?"
"Chúng ta cũng không biết.

Bất quá..." Trả lời chính là lão bản, hắn theo bản năng liếc nhìn nhạc công "Nghe nói...!là Ma tộc làm."

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Mười năm trước, Ma tộc vốn nên tuyệt tích ở Huyền La giới quay đầu trở lại, không chỉ trước sau tại hai cảnh Tây Tuyệt, Bắc Cực tạo lên sóng gió, càng càn rỡ đến ngay Bắc Cực đỉnh bạo phát ma họa, tử thương vô số kể.

Tuy rằng không địch lại thần linh, lại thành công cướp đi Huyền Võ pháp ấn, đến nay Trọng Huyền cung vẫn chưa tìm về được.
Sau lần đó không lâu, Nam Hoang cảnh đã xảy ra một hồi huyết tinh loạn chiến, thế lực trong cảnh triệt để chia thành hai phái, rất nhiều ma tu hướng Quy Khư Ma tộc cúi đầu xưng thần, trong mười năm này cùng Huyền môn chính đạo tranh đấu không ngớt, có thể nói là hậu họa vô cùng.
"Nhưng mà, Ma tộc cùng Luyện Yêu lô có quan hệ gì?" Một lữ nhân khác nhíu mày "Luyện Yêu lô là pháp trường Yêu tộc xử trí kẻ phản bội cùng tội phạm, cũng không phải động thiên phúc địa, càng không có thiên tài địa bảo gì."
"Chờ một chút, ta nhớ ra rồi!" Hầu thương đột nhiên kêu lên "Mười năm trước, bệ hạ quẳng vào Luyện Yêu lô một kẻ phản bội cấu kết Ma tộc!"
Nhạc công bên trong góc vẫn không nói chuyện, đũa gỗ trong tay lại không hề có một tiếng động gãy đoạn.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả mọi người được Hầu thương gợi lên hồi ức.

Mười năm trước đoạn thời gian đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà Luyện Yêu lô ở trên biển, lại có sứ giả Yêu hoàng cùng đệ tử Trọng Huyền cung cùng canh gác, tin tức trong đó nguyên bản không đến nỗi tiết ra ngoài.

Kết quả một buổi tối nào đó, toàn bộ đám người canh gác liền như phát rồ tự giết lẫn nhau, một kẻ thuộc Ma tộc đạp lên mặt đất khô cằn đầy huyết diễm đi hướng đỉnh núi, phá vỡ phong ấn trận pháp.

Nếu Yêu hoàng không đúng lúc đuổi đến, linh lực hành hỏa trong đó tích chứa qua vô số năm tháng liền phải bộc phát ra, không chỉ đốt sôi nước biển, ngay cả một vùng núi rừng thành trấn duyên hải cũng phải hóa thành than tro.
"Ma tộc đi Luyện Yêu lô là muốn làm cái gì?" Có người nghĩ mãi không ra "Phản đồ đó bị ném vào, dù có ngàn năm đạo hạnh cũng sớm bị hoả táng.

Hắn có nhảy vào trong dung nham cũng mò không ra một nắm tro cốt, mạo hiểm lớn như vậy làm gì?"
"Ngươi đây liền có chỗ không biết.

Ta có người bằng hữu Linh tộc, hắn nói kẻ phản bội đó vốn là người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh chúng ta.

Không ngờ y tự cam đoạ lạc cùng Ma tộc làm bạn, tại thời điểm Bắc Cực đỉnh đại loạn dùng kế đem Bạch Hổ pháp ấn dung nhập trong cơ thể.

Đáng tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu y không chiếm Bạch Hổ pháp ấn, vốn nên được chết một cách sảng khoái, chứ không phải ở trong Luyện Yêu lô chịu dằn vặt như vậy."
"Ngươi là nói phản đồ đó còn chưa chết?"
"Vật mơ hồ như Bạch Hổ pháp ấn, ai nói chuẩn được chứ? Trái lại, chỉ có y bị luyện hóa, Bạch Hổ pháp ấn mới có thể được Linh tộc thu hồi đi.

Ta xem Ma tộc đó cũng là đánh chủ ý như vậy."
"Có lý ! Có lý! Chỉ là một tên phản đồ chết cũng đã chết rồi, nào có trọng yếu bằng Bạch Hổ pháp ấn? Bất quá, lần này Luyện Yêu lô đột nhiên tắt, nếu thật sự là Ma tộc làm, chẳng phải là nói pháp ấn cũng..."
Hết thảy tửu khách ở đây sắc mặt cũng thay đổi.

Bọn họ chủng tộc hỗn tạp, lại đều có chung một lập trường của Huyền La, cũng không ai muốn nhìn thấy Ma tộc thế lớn.
Trong lúc nhất thời, nhiều người cạn hứng uống rượu, ngay cả tiếng trò chuyện cũng đều biến nhỏ.


Lão bản mắt thấy bầu không khí trở nên nặng nề, nhanh chóng hòa giải nói: "Các vị không cần sợ sệt! Trời sập xuống còn có cái đỉnh đây, chúng ta chớ ở chỗ này hù dọa bản thân.

Chưa nói pháp ấn đến tột cùng ở trong tay ai, cứ cho là Ma tộc thật sự quay đầu trở lại, thần linh cùng Tam Bảo sư lẽ nào lại ngồi nhìn không quản sao?"
Lão bản nương cũng hướng nhóm tiếp rượu liếc mắt ra hiệu, nhìn thời cơ nói: "Không còn sớm sủa, các vị khách quan không bằng về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta rất nhanh sẽ đưa nước nóng lên, để các ngươi giải lao nha."
Đám tửu khách vốn cũng không thích bầu không khí trầm trọng này, liền biết thời biết thế mà tản đi, từng người lên lầu trở về phòng.

Lão bản nương tự mình dẫn người ra hậu viện nấu nước, đại sảnh vừa ồn ào đông đúc lần nữa trống vắng.

Lão bản đưa tay lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn thấy nhạc công kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, trên bàn còn lưu lại bạc vụn.
"Chuyện này..." Lão bản liếc nhìn cửa sổ không hề lay động.

Vừa nãy ngay dưới mắt tất cả mọi người, cũng không ai biết người nhạc công này rời đi như thế nào, hàn ý liền nổi lên, trong lúc nhất thời ngay cả bạc cũng không dám đi thu.
"Ta là đã gặp qua hắn ở nơi nào ấy nhỉ?" Lão bản tự lẩm bẩm, càng hồi tưởng dung mạo nhạc công càng cảm thấy quen biết.

Nghĩ nát óc một trận như vậy, hắn đột nhiên vỗ vỗ đầu, vội vã mà chạy hướng về phía hậu viện, không để ý thê nữ nghi hoặc kêu gọi, trực tiếp đẩy cửa phòng của mình, lục tung tùng phèo hồi lâu mới tìm ra một cái hộp gỗ.
Trong hộp có một bức tượng bằng đá to cỡ lòng bàn tay, khắc một nam tử tóc dài như thác nước ôm đàn, mặt mày tuấn mỹ, ngay cả khóe mắt độ cong bên môi đều điêu khắc tinh xảo, thần thái rất sống động, rõ ràng chính là dáng dấp người nhạc công đó!
"Đương gia, ngươi đây là..." Lão bản nương không yên tâm theo lại đây, nhìn thấy hắn cầm tượng đá ngẩn người, nhớ đến người vừa nãy kia cũng biến đổi sắc mặt "Chuyện này...!đây chính là...!mới vừa kia..."
Bức tượng điêu khắc bằng đá này là bảy ngày trước một khách hàng để lại.

Lúc đó là ngày đầu tuyết lớn, trong nhà đám tiểu hồ ly còn chưa hoá hình dồn dập chạy nhảy ra ngoài, thời điểm ở dưới chân núi đùa giỡn khiến dẫn phát tuyết lở, thiếu chút nữa bị tuyết đọng tươi sống đè chết, may mà có một nam tử tóc bạc mắt đỏ ra tay, tóm được chúng xách đuôi trở về.
Nam tử tóc trắng kia không biết được từ nơi nào đến, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhìn dáng dấp dường như có chút mất hồn, hồ đồ đến giống một hài tử.

Phu thê lão bản cảm niệm y cứu con cháu mình, nguyện thu lưu y ở lại lâu dài trong khách điếm.

Kết quả đối phương chỉ ở một buổi tối, trời chưa sáng liền đi, chỉ để lại bức tượng đá này trong phòng.
Lão bản sống ba trăm năm, tuy rằng chưa từng thấy bao nhiêu sự đời, nhưng cũng nhìn qua không ít thương lữ vãng lai.

Bức tượng này lên tay còn khá là thô ráp, càng về sau càng hiện ra tinh tế, rõ ràng là người điêu khắc trong quá trình này chậm rãi nhớ ra cái gì đó.
Nếu có một người quên hết thảy vạn vật, chỉ nhớ tới dáng dấp một người khác; Như vậy với người đó, đối phương chính là thế giới duy nhất còn sót lại.
Lão bản nắm chặt bức tượng đá xông ra ngoài, nghĩ muốn đuổi theo người nhạc công kia.

Nhưng mà trong mênh mông phong tuyết, ngay cả vết chân đều đã sớm bị che lấp.
Mười năm sinh tử, đôi lòng mênh mang..