Phá Trận Đồ

Chương 37: 37: Thuỷ Vực






Trăm trượng lầu cao phủ tuyết dày, ngàn dặm Băng nguyên mù sương bay.
[(*)Băng nguyên: vùng đất đai rộng lớn bằng phẳng (bình nguyên) phủ băng tuyết]
Đây là miêu tả Hàn Phách thành của Liễu Tố Vân.

Mộ Tàn Thanh trên đường đi không chỉ một lần tưởng tượng qua dáng dấp toà thành trì này, nhưng y không ngờ địa thế Hàn Phách thành lại hung hiểm đến như vậy.

Ngoại trừ Băng nguyên quanh năm tuyết phủ phía sau, cùng một dòng sông rộng lớn phía trước thì không còn đường nào có thể đi vào.

Nếu là người xuôi nam cũng chỉ có một đường xuyên qua Băng nguyên, mà kẻ đi lên phía bắc cũng chỉ có qua sông mới đến được thành lâu.
Con sông lớn này chính là đoạn giữa của Ngọc Long giang, dòng nước chảy xiết mênh mông cuồn cuộn.

Trên mặt sông trôi nổi những tảng băng còn chưa tan hết kích thước to nhỏ đủ loại, phía dưới lại không thiếu đá ngầm, thân thuyền chỉ hơi không lưu ý liền bị va vào.

Nếu không phải tài công kỳ cựu quanh năm ở đây kiếm sống, cũng không ai dám tùy tiện qua lại.
Ngoài ra, lại còn có yêu vật thủy sinh ngủ đông phía dưới, chủng tộc đa dạng, số lượng không ít, một khi chọc giận chúng ắt sẽ bị lật thuyền, rơi xuống làn nước lạnh lẽo thấu xương liền bị chúng gắt gao vây lại, xông lên ăn sạch sành sanh.

Vì vậy cho dù là khách nhân tự phụ đến cỡ nào, chỉ cần không có bản lĩnh nghiêng trời lật đất, liền phải ngoan ngoãn đi theo đúng lộ trình trên lệnh bài.
Trên không trung mây đen dày đặc tựa hồ sắp mưa, cuồng phong thổi cánh buồm căng gió, những cơn sóng đột nhiên đánh tới hết lần này đến lần khác, khiến chiếc thuyền bình thường này lắc lư chao đảo.

Cũng may người tài công kinh nghiệm phong phú, yêu vật dưới nước cũng đã nhận được lệnh tin, bốn con ngư yêu ở phía trước mở đường hộ tống, hải tảo tựa như tóc mọc dài mấy trượng trong nước, bám vào mép thuyền kéo nó vượt qua sóng gió.
[(*) hải tảo: rong biển]
Mộ Tàn Thanh đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn tòa thành cơ hồ hòa cùng băng tuyết thành một thể ở phương xa kia.

Từ góc độ này nhìn sang, tường thành dài liên miên như một con rồng khổng lồ vắt trên vách núi, tựa hồ kéo dài tới hơn trăm dặm khiến người vừa thấy liền sinh lòng kính nể.
Y nhìn không được bao lâu, liền có một cơn sóng đánh tới.

Mộ Tàn Thanh lần này rốt cuộc nhịn không được, quay đầu liền ói ra.
Đại hồ ly từ bé đã ở trên bờ đi lại nhảy nhót, cho dù thành yêu quái bản lĩnh thông thiên cũng sẽ bị say sóng.
Văn Âm khoác áo choàng viền da hươu từ trong khoang thuyền đi ra, liền nghe thấy Mộ Tàn Thanh nằm nhoài trên mép thuyền sống dở chết dở phát ra tiếng nôn khan, hắn theo tiếng động lần qua, mò được một con hồ ly run lập cập.
Hắn đem hồ ly ôm vào trong lòng, nín cười: "Ngài nếu say sóng làm sao lại không ở trong khoang thuyền ngủ, còn lên đầu thuyền làm cái gì?"

Mộ Tàn Thanh chóng mặt đến muốn thoi thóp, làm gì có sức lực trả lời hắn; Y tìm được nơi ấm áp liền biến thành một con hồ ly to cỡ bàn tay, vùi đầu vào ngực người nọ, chỉ lộ ra nửa cái mông xù lông cùng một cái đuôi.

Văn Âm không hề có một tiếng động nở nụ cười, đem y nhét vào trong vạt áo mình, quay người trở về khoang thuyền.
Chiếc thuyền này chỉ là dạng phổ thông, khoang thuyền dĩ nhiên cũng không lớn.

May là chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng vẫn đầy đủ, nên cũng không thiếu vật dụng.

Văn Âm lúc nghỉ ngơi ở đây đã đốt bếp lò cháy đượm.

Lúc này hắn đem ấm trà đặt qua một bên, từ trong tủ lấy ra một cái cái nồi nhỏ, thêm nước ngọt vào đặt lên trên bếp, sau đó tìm ra chút đồ ăn còn dự trữ, trước tiên ngửi ngửi phân biệt ra mấy vị hương liệu ném vào, lại mang theo một con cá đi đến đuôi thuyền.
Văn Âm mắt mù, nhưng sinh hoạt mọi việc cũng không kém so với người thường.

Sáng nay bắt được con cá vẫn còn tươi mới, được hắn róc vảy mổ bụng bỏ đầu bỏ đuôi, lấy miếng thịt trên lưng cắt thành lát.

Đến lúc hắn trở lại khoang thuyền, nước canh vừa sôi, tỏa ra một mùi thơm vừa chua vừa cay, khiến Mộ Tàn Thanh đang mơ màng sắp ngủ trong áo cũng phải tỉnh lại.
Y mất công tốn sức mà từ trong cổ tay áo thò đầu ra, đúng dịp thấy Văn Âm đem từng lát cá bỏ vào trong nồi.

Miếng thịt cá kia thái rất mỏng, vừa vào nồi liền cuộn tròn lại, đổi sang sắc trắng ngần, sau đó được một cái cái muôi vớt ra đặt trong một chiếc đĩa nông.
"Tỉnh rồi liền ăn một chút gì, bằng không dạ dày để trống càng khó chịu hơn." Văn Âm lấy cằm cọ cọ lên đỉnh đầu xù lông của hồ ly, đem chiếc đĩa nhỏ đặt lên bàn.
Mộ Tàn Thanh nhảy ra, rơi xuống đất hóa thành nhân hình.

Văn Âm múc cho y chén canh, không nghe thấy tiếng động đũa, liền nói thêm: "Cá biển có chút tanh, ta chỉ lấy mấy miếng thịt lưng nấu canh chua, chắc là không khó ăn lắm đâu."
"Nga...!được!" Mộ Tàn Thanh thật giống mới tỉnh mộng đáp một tiếng, gắp lên miếng thịt cá để vào trong miệng.

Y vốn là loài thú trời sinh đất dưỡng, lại tu hành nhiều năm, ích cốc từ rất sớm, đã quên khói lửa nhân gian là mùi vị gì.

Hiện tại nhất thời khó có thể hình dung tư vị, chỉ cảm thấy nhiệt khí màu trắng không ngừng bốc lên, khiến đôi mắt đều như phủ sương mù.
Y xuyên qua tầng sương mỏng manh này nhìn về phía Văn Âm ngồi ở đối diện, một ngụm canh nóng chảy qua cổ họng, thời điểm vào bụng như châm lên một ngọn đuốc, mà thịt cá ở đầu lưỡi tan ra, tràn ngập đủ vị đắng cay chua ngọt trong nhân sinh.
Văn Âm tựa hồ không nghĩ tới y uống ngụm canh cá lại có thể nếm ra ngũ vị tạp trần như vậy, hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
"Qua đoạn đường thủy này, muộn nhất là đêm nay liền cập bến." Mộ Tàn Thanh phục hồi tinh thần lại "Trong Hàn Phách thành hơn phân nửa là bộ hạ cũ của Thanh Lân Yêu hoàng.


Đám lão yêu đó đều trải qua biến cố Na Già, đối với Nhân tộc cũng không thân thiện, ngươi liền ở bên cạnh ta một bước cũng không rời đi."
Hàn Phách thành nguy cơ tứ phía, trước khi đến y vẫn cứ băn khoăn làm thế nào thu xếp cho Văn Âm.

Miên Xuân sơn dĩ nhiên là không thể quay về, Yêu hoàng cung không lưu người ngoài cũng không thể ở lâu.

Mộ Tàn Thanh vốn muốn đem Văn Âm đưa đi Trường Nhạc kinh, nhưng đối phương cũng không nguyện ý, hơn nữa khế ước giữa hai người hạn chế, y cũng chỉ đành kiên trì dẫn người ra đi.
Cũng may Văn Âm tri tình thức thời, dọc theo đường đi không gây cho y bất cứ phiền phức gì.

Trái lại Mộ Tàn Thanh vừa vào địa giới Hàn Phách thành tâm thần có chút không yên, hai ngày nay đều uể oải.
"Ta hiểu được, ngài yên tâm." Văn Âm bưng một chén trà làm ấm tay "Bất quá, từ khi lên thuyền tinh thần ngài liền không thoải mái, đây cũng không phải là chuẩn bị chiến tranh, có tiện nói một chút không?"
Mộ Tàn Thanh nhíu nhíu mày, không nói một lời tăng nhanh tốc độ ẩm thực, sau khi đem một nồi canh chua cạn hết sạch mới mở miệng: "Ngươi còn nhớ hai ngày trước, thời điểm chúng ta đến bến đò phát sinh cái gì không?"
"Ngài tìm lái thuyền hỏi thăm tin tức đưa khách gần đây, muốn xác định thời gian vị công chúa điện hạ kia qua sông."
"Một đám Trung thiên sứ giả là sáng sớm chín ngày trước xuất phát từ bến đò, mà tin tức bọn họ mất tích bảy ngày trước truyền đến Yêu hoàng cung.

Trước khi đến ta không cảm thấy cái gì không đúng, thế nhưng hiện tại..." Mộ Tàn Thanh mặt trầm như nước "Chiếc thuyền này chạy rất nhanh, từ bến đò đến Hàn Phách thành vẫn phải mất ba ngày, ngươi rõ ràng ý tứ này không?"
Văn Âm cả kinh: "Ý ngài là nói những người kia căn bản không có đến Hàn Phách thành mà là mất tích ở thủy vực này?"
Trong mắt Mộ Tàn Thanh loé ra lãnh ý: "Về mặt thời gian mà nói là như thế, nhưng từ khi phát hiện mất tích đến lúc xác định ít ra cũng phải một đêm tìm kiếm, thuyết minh những người kia lên thuyền không được bao lâu liền gặp phải phiền toái, nhưng mà trong tin tức báo về căn bản không nhắc tới việc này."
Một công chúa nước láng giềng quyền cao chức trọng mất tích trong khu vực mình quản lí, nếu như thành chủ quả thực vì đại cục tính toán, nên đem manh mối từ nhỏ đến lớn mà trình lên.

Nhưng mà lão yêu kia lại cố tình "bỏ sót" thời gian cùng địa điểm quan trọng nhất này, khiến toàn bộ sự kiện liền trở nên càng thêm phức tạp.
"Đã như vậy, tại sao chúng ta không trực tiếp tìm kiếm từ thuỷ vực?"
Mộ Tàn Thanh nhíu chặt lông mày: "Thứ nhất đánh rắn động cỏ, thứ hai Yêu tộc sinh sống ở nơi này đông đảo, chỉ dựa vào chúng ta không chiếm được chỗ tốt, thứ ba..."
Thủy vực này, là ranh giới đầu tiên của bí cảnh mà Tô Ngu đã đề cập tới.
Theo lời Tô Ngu, năm xưa bí cảnh đó là do sức mạnh bạo ngược trên chiến trường Phá Ma tạo thành, vừa mới xuất hiện liền cắn nuốt toàn bộ trung tâm chiến trường cùng vô số thi hài hồn phách chiến binh.

Cho đến tận lúc kết thúc cuộc chiến vẫn không ngừng mở rộng, cơ hồ bao phủ toàn bộ Hàn Phách thành, lúc nào cũng có thể một ngụm nuốt chửng.
Bởi vậy, Thiên pháp sư Thường Niệm hướng chân thần thỉnh Âm Dương Phong giới lệnh, từ Địa pháp sư Tịnh Tư, Nhân pháp sư Tịnh Quan ở hai cực bí cảnh định ra mắt trận, đem toàn bộ bí cảnh phong tỏa thành một không gian thứ hai ẩn giấu trong nội địa Hàn Phách.

Chỉ cần phong ấn không mở, bên trong bí cảnh cho dù là người sống hay là tử linh đều không ra được, bên ngoài cũng không vào được; Hai phe mặc dù cùng tồn tại trong một thế giới lại như hai đường thẳng song song không thể giao nhau.


Bởi vậy Hàn Phách thành nhiều năm qua cũng không bị ảnh hưởng gì, không ngờ tại thời điểm mấu chốt này lại xảy ra chuyện.
Muốn mở bí cảnh, chỉ có thể từ Âm Dương Phong giới lệnh ra tay, mà Mộ Tàn Thanh muốn điều tra sự kiện từ đầu đến cuối cùng tung tích của Ngự Phi Hồng, đầu tiên cũng chỉ có thể vào trong thành tìm người đang nắm giữ Phong giới lệnh.
Văn Âm nghe y nói rõ nguyên do, đôi chân mày không khỏi nhiễm vẻ ưu lo: "Minh thương dễ tránh, ngài phải cẩn thận mới được!"
Mộ Tàn Thanh "Ừ" một tiếng.

Việc Hàn Phách thành chủ che giấu tin tức bất cứ lúc nào y cũng có thể báo cho Yêu hoàng cung, mà Liễu Tố Vân âm thầm dẫn theo nhân mã tiếp viện lưu lại gần bến đò, nếu như thật sự xảy ra đại loạn cũng không sợ tứ cố vô thân.
Trên thực tế, làm cho y tâm thần không yên chính là việc thứ tư: từ khi tiến vào thủy vực này, y liền cảm thấy một loại quen thuộc cùng hồi hộp khó có thể giải thích được đối với Hàn Phách thành, nhưng y đem mọi việc mình từng trải từ khi khai trí tới nay đều xét qua một lần, xác định chưa từng đến nơi này.
Đồng thời, ý thức của y bắt đầu trở nên căng thẳng, có đôi khi ở trong đầu chợt lóe lên hình ảnh vụn vặt như ảo giác, có đôi khi là nằm mộng.
Trong mộng y đã biến thành đại yêu trưởng thành, khép áo khoác trắng tuyết đứng ở trên thành lâu cao trăm trượng.

Bầu trời phương xa mây đen cuồn cuộn, trên mặt nước rộng lớn thậm chí có lửa cháy hừng hực, ngang dọc kéo dài thành biển lửa chói mắt, gió cuốn theo khói đen cùng tiếng kêu gào bốc thẳng lên lên chín tầng mây.

Y đứng trên thành lâu thỉnh thoảng có những tảng băng tách ra từng mảng, từng khối từng khối đá lớn trên vách núi lung lay sắp đổ, tất cả như đứng trên bờ vực sắp sụp thành mảnh vụn;
Sau đó hình ảnh chuyển một cái, y đứng trên Băng nguyên mênh mông trắng xóa, tuyết lớn đổ xuống, trước mặt là thi thể dày đặc như kiến, bản thân mình thì chống một cây trường kích đi hướng lên vách núi cao.

Gió từ thành trì xa xôi phía sau đuổi tới, mang đến một đoạn tiếng đàn như có như không, xen lẫn những giọng nói đứt quãng, mà y chỉ dừng chân đứng đó một lát, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.
Trong lúc hoảng hốt y còn nhìn thấy chính mình đứng ở một sa mạc địa hỏa thiêu đốt, có một nam nhân xa lạ máu me khắp người đi về hướng y.

Sau lưng hắn thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trường kiếm trong tay ngân lên rung động.

Thời điểm hai người đối diện, Mộ Tàn Thanh không hề dự triệu lại thức dậy, chỉ nhớ rõ đôi mắt quái dị của người kia.
Đôi mắt không có tròng trắng, chỉ có hai điểm đỏ sẫm ở giữa màu đen nồng đậm, có mấy sợi tơ máu nhỏ lan ra, so với cái nhìn chằm chằm của ác quỷ càng đáng kinh sợ hơn.
"..." Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, mới phát hiện mình lại một lần nữa thất thần.
Trên trán y ẩn hiện mồ hôi lạnh.

Đối với người tu hành mà nói một lần thất thần cũng không phải là việc nhỏ, thời điểm mấu chốt có thể sẽ đòi mạng.

Đồng thời, y cũng không cho việc quái dị này là ngẫu nhiên, hơn nữa Hàn Phách thành có bối cảnh đặc thù, mầm họa bí cảnh cùng đoàn người Ngự Phi Hồng mất tích, đủ loại rắc rối đều treo trong lòng, linh cảm không lành như nước đục dâng lên, dính vào liền khó có thể tránh thoát.
Y chưa từng bức thiết muốn đi vào Hàn Phách thành đến như vậy, cũng chưa từng đối với nơi nào lại sinh ra thấp thỏm gần như khủng hoảng như vậy.
Văn Âm đúng lúc mà lên tiếng: "Ngài giống như rất mệt, có muốn ngủ một giấc không? Chờ thuyền lại gần bến, ta sẽ đánh thức ngài dậy."
Mộ Tàn Thanh do dự một chút, vẫn thu thập tàn cục trên bàn, sau đó biến thành hồ ly nhảy lên trên giường.
Văn Âm một lần nữa đem ấm trà để lên bếp, bắt đầu pha trà tiêu khiển.
Đợi đến lúc tiếng hít thở và tim đập phía sau đều nhịp, Văn Âm đem một mảnh lá trà bỏ vào trong miệng nghiền ngẫm.


Hương trà thanh đạm tràn ngập khoang miệng, vốn nên khiến người ta tâm thần sảng khoái, nhưng ánh mắt hắn quá lạnh, khiến nhiệt độ nước sôi đều tựa như hạ xuống.
Trên người Mộ Tàn Thanh có dị thường, Văn Âm cũng không phải không cảm giác được.
Bộ thân thể này đã bắt đầu chậm rãi mục nát từ bên trong, Tâm Ma sống nhờ trong đó vẫn thờ ơ bất động.

Túi da đối với hắn mà nói chỉ như một bộ y phục, lúc chọn lựa tuy rằng có chút phiền toái mà không phải là không thể thay đổi, chỉ cần chờ hết hạn sử dụng là xong.
Làm cho hắn khó chịu chính là, từ lúc tiến vào địa giới Hàn Phách thành, trong nguyên thần của mình, thức hải liền nổi lên sóng lớn.

Cây mặt người sinh trưởng nơi đó chỉ trong hai ngày ngắn ngủi liền mọc ra vài khuôn mặt có xấu có đẹp, tình cảm hỗn loạn như mưa rào mãnh liệt.

Nhưng mà, hắn hiện tại nghĩ đến mỹ vị chín muồi gần trong gang tấc, không chỉ không chút dao động vì những thức ăn này, trái lại còn không có khẩu vị.
Cây mặt người chỉ sinh ra vì những cảm xúc và ham muốn mạnh mẽ của sinh hồn và tử linh, nhưng chỉ trong hai ngày nay lại điên cuồng sinh trưởng, thuyết minh xung quanh đây tâm dục nghiệp chướng đột nhiên tăng nhanh, mà việc này căn bản không hợp với lẽ thường.

Càng trọng yếu hơn là, hắn ở trên cây mặt người nhìn thấy vài gương mặt quen biết, mà những kẻ đó đã chết từ ngàn năm trước ở vùng đất này, hài cốt đều bị Thiên Chú bí cảnh nuốt vào.
Hồn khí tiết ra ngoài, xem ra không chỉ có phong ấn xảy ra vấn đề, mà còn có người cố ý đem khí tức phiêu đãng đó dẫn lại đây, như vậy mới khiến cho Mộ Tàn Thanh không khỏe, chính mình cũng chịu ảnh hưởng.
Văn Âm nghĩ tới đó, bàn tay nhấc ấm trà hơi khựng lại, lấy đũa gắp lên một khối than lửa.
Than trong lò nơi đây là loại đặc biệt, một khi đốt lên là có thể cháy liên tiếp bảy ngày không ngừng, lại không có mùi khói thập phần thuận tiện, từ ngàn năm trước đã là loại ưa thích của người đi thuyền.

Nhưng khi Văn Âm đưa nó đặt trong lòng bàn tay nghiền nát, lại có một chút hương vị mơ hồ tỏa ra, tương tự với mùi đàn hương trong miếu, lại nhạt hơn.
"Hương Hỏa đạo ..." Hắn không tiếng động mà lẩm bẩm ba chữ này, bỏ than trở vào trong bếp, lòng bàn tay vẫn trơn bóng không tỳ vết.
Mộ Tàn Thanh một giấc này hiếm thấy không mộng mị, an ổn ngủ thẳng tới chạng vạng, khi tỉnh lại sắc trời đã u ám.
Văn Âm rót cho y chén trà tỉnh thần, cười nói: "Vừa vặn, chúng ta lập tức liền cặp bờ."
Hai người một trước một sau ra khoang thuyền, chỉ thấy bờ sông bị băng tuyết bao trùm gần trong gang tấc.

Cách đó không xa, toà lâu thành nguy nga kia đã điểm đèn đuốc, như từng đôi mắt chăm chú nhìn vào bọn họ.
Đã đến Hàn Phách thành.
Tiểu kịch trường:
Mộ Tàn Thanh: Không nhìn ra được, ngươi vậy mà lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Thất kính! Thất kính!
Văn Âm: Không cần khách khí, kỳ thực ngươi cũng có ưu điểm.
Mộ Tàn Thanh: Tỷ như? (đầy mặt viết: khen ta...!khen ta đi!)
Văn Âm: Lên được chiến trường không xuống được giường (icon nụ cười chính trực)
Mộ Tàn Thanh:...!(đối phương không muốn nói chuyện với ngươi cũng quẳng cho ngươi một cái icon Địa pháp sư)
Lời mỗ: hehe...cãi không lại người ta, đi méc mẹ!].