Phạm Ca

Chương 39: ⋅ Người vợ (32)






Dịch: Duẩn Duẩn

Ra khỏi phòng tiếp khách, đồng hồ trên tay chỉ chín giờ hai mươi lăm phút, sếp đã trễ bốn mươi phút đồng hồ rồi, trễ cả bốn mươi phút đồng hồ! Xem ra sắp phá vỡ kỷ lục một tiếng đồng hồ của ngày hôm đó. Đỗ Vạn Bảo mang đôi giày cao gót tám centi mét quay lại phòng thư ký, xoa xoa bắp chân mỏi rã rời của mình. Mấy vị khách trong phòng tiếp khách có lại lịch không hề nhỏ, bà ấy vất vả lắm mới giữ bọn họ ở yên một chỗ, sau đó sắp xếp mấy cô nhân viên xinh đẹp trẻ tuổi đến bưng trà rót nước. Giọng nói ngọt ngào của mấy cô nàng chắc hẳn sẽ chẳng thể làm mấy ông lớn nổi giận được.

Sếp cũng to gan thật đấy? Ngay thời điểm mấu chốt thế này mà lại dám đến trễ. Mấy ông lớn trong phòng tiếp khách đều là những sĩ quan cấp cao nổi tiếng của bộ kỹ thuật quân đội. Trước mắt, Ôn công tử không an phận với những gì mình đang có, mà cũng đúng thôi, theo cơ cấu kinh tế thế giới, sự bùng nổ sản xuất ở Trung Quốc đã đi đến hồi kết, sự thu hẹp phạm vi thương mại ắt sẽ dẫn đến sự suy giảm khả năng cạnh tranh của ngành vận tải hàng hóa viễn dương, tập toàn Ôn thị chắc chắn sẽ tìm được các dự án phát triển mới.

Trong quý vừa qua, sếp đã táo bạo đề xuất hợp tác với quân đội về việc đóng tàu chiến. Tuy nhiên, đề xuất này đã dẫn đến một cuộc thảo luận khá sôi nổi và cũng không kém phần kịch liệt trong ban hội đồng quản trị, cuối cùng tình thế được chia thành hai phe. Nhóm những người có tuổi tác khá cao phản đối gay gắt chuyện này, nguyên nhân là vì hợp tác với quân đội là một vấn đề vô cùng nhạy cảm. Nhưng phía những người trẻ tuổi lại ủng hộ mạnh mẽ, họ tin rằng dự án này mà hợp tác thành công sẽ mang lại một bước tiến mới cho tập đoàn Ôn thị trong thời đại nhảy vọt.

Chỉ mới qua một quý, Ôn Ngôn Trăn đã cho mọi người câu trả lời hoàn hảo. Anh lợi dụng mạng lưới giao thiệp của mình khi còn ở Liên Bang Nga, trực tiếp dẫn dắt người Nga trở thành phương tiện truyền thông, sau đó sử dụng danh tính của một nhà đầu tư thứ ba liên lạc và tiếp xúc thường xuyên với quân đội ở Thanh Đảo, cuối cùng đi đến cuộc họp mặt ngày hôm nay.

Thế mà, thời khắc quan trọng này Ôn Ngôn Trăn lại đến trễ!

Vào lúc 9:30, điện thoại trong phòng thư ký vang lên, Đỗ Vạn Bảo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuẩn bị tài liệu họp.

Lúc 9:35 phút, Ôn Ngôn Trăn xuất hiện với hình tượng ngọc thụ lâm phong, mi mắt hẹp dài, nở nụ cười chết người, chỉ vào son môi của bà ấy khen ngợi, Màu son hôm nay trông rất hợp với dì.

Thật không? Thật không? Đỗ Vạn Bảo cúi đầu nghĩ ngợi.


Các cô gái bước ra khỏi phòng tiếp tân mặt ai nấy đều đỏ hết cả lên, khóe mắt ngậm xuân tình phơi phới. Có lẽ quý ông thiên đường Ôn Ngôn Trăn đã tặng họ một nụ cười tươi tắn đây mà?

"Ôn tiên sinh, hôm nay là..." Lợi dụng khoảng cách, Đỗ Vạn Bảo chớp chớp mắt về phía Tiêu Bang.

"Trước khi tới đây đã uống thuốc bổ đặc dụng mà bà Ôn đưa." Tiêu Bang ném lại một ánh mắt.

O.M.G! Roi da hươu? Roi da rắn? Hay roi da hổ? Đỗ Vạn Bảo vô cùng nhanh nhẹn liên tưởng đến những thứ thuốc bổ trong miệng Tiêu Bang, nhưng những thứ ấy không phải là, thuốc bổ thật sự!

Đỗ Vạn Bảo tỉnh lại từ trong suy nghĩ, đi theo Ôn Ngôn Trăn vào phòng tiếp khách. Sau một hồi ra vẻ lịch sự, anh bắt đầu bước vào vòng đàm phán. Ôn Ngôn Trăn bình tĩnh liệt kê những lợi ích khác nhau giữa hợp tác hai bên song phương, đơn giản mà rõ ràng, đề tài đánh đúng vào trọng tâm của đối phương.

Chàng trai trẻ lắm mưu nhiều kế trước mặt làm Đỗ Vạn Bảo không cách nào có thể liên tưởng đến cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt trong quá khứ.

Đỗ Vạn Bảo đã từng gặp Ôn Ngôn Trăn thời niên thiếu mấy lần. Mỗi khi tham gia hoạt động công ích cậu ta đều đứng bên cạnh Ngôn Kiều, còn bên cạnh cậu ta luôn có một cô thiếu nữ. Cô gái ấy tên là Phạm Ca, con gái nuôi của nhà họ Ôn. Đó không phải là một cô gái quá xinh đẹp, kiểu khuôn mặt ấy không cho người ta ấn tượng sâu sắc lắm. Người bình thường mỗi khi nhắc đến cô ấy, sẽ rất tự nhiên nói, Ồ.. Là một cô gái thanh tú, nhưng chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, còn dáng dấp ra sao thì không tài nào nhớ nổi.

Về sau, khi cô gái tên Phạm Ca ấy thực sự trở thành vợ của Ôn Ngôn Trăn, Đỗ Vạn Bảo không khỏi sốc khi nghe tin này. Mọi người trên phố đều truyền tai nhau rằng, Phạm Ca là con dâu nuôi từ bé của Ôn Ngôn Trăn, lúc đó Đỗ Vạn Bảo chỉ thấy tức cười, bởi bà hiểu phong cách làm việc của nhà họ Ôn, đây chắc chắn là một chuyện hoang đường. Ấy thế mà nó vẫn trở thành sự thật.

Đám cưới của Ôn Ngôn Trăn, Đỗ Vạn Bảo cũng tham gia. Đó là một hôn lễ thế kỷ, phàm là những người nổi tiếng trong thành phố cũng đều đã tham gia hôn lễ ngày hôm đó.

Về đám cưới thế kỷ ở Hồng Kông có rất nhiều phiên bản khác nhau. Lý do là một cặp vợ chồng còn quá trẻ tuổi và một số tiểu thư con nhà danh giá ghen ăn tức ở vì không ăn được nho xanh đã bắt đầu thêu dệt lên một phiên bản khác rằng, con dâu nuôi từ bé của nhà họ Ôn đã từng phá thai vì Ôn công tử, thế nên cô ta đã dùng chính chuyện này để ép cưới anh ấy.

Bởi vì phiên bản này rất thịnh hành vào thời điểm đó, cộng thêm đám cưới tới quá mức đột ngột nên Đỗ Vạn Bảo cũng nửa tin nửa ngờ. Mấy dòng dõi gia tộc giàu có hay xảy ra vài chuyện rắc rối như vậy. Những từ ngữ như "mượn vị" "bức cung" thường xuất hiện nhan nhản trên các mặt báo, tuần san, và tạp chí. Hầu hết những gia tộc giàu có môt tay che trời, đều là "anh đã hết thời thì đến sàn diễn của tôi", nói với người nghe đến say sưa thích thú.

Thế nhưng không lâu sau đó, trong lúc vô tình Đỗ Vạn Bảo đã nghe thấy đoạn đối thoại của Ôn Ngôn Trăn và Ngôn Kiều, khi đó bà mới biết người thật sự nôn nóng muốn kết hôn không ai khác chính là Ôn công tử.

"Mẹ à, con không cần biết, chỉ cần Phạm Ca tốt nghiệp, con sẽ cưới cô ấy ngay, con không đợi được nữa rồi." Ôn công tử nói bằng giọng điệu chắc nịch.

Ngày đó, những lời của Ôn công tử đã làm Đỗ Vạn Bảo suy nghĩ khác, những công tử giàu có đều coi hôn nhân như nhà tù, sợ rằng một khi đeo nhẫn lên ngón áp út, họ sẽ mất đi danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim của mình.

Đám cưới đó, Đỗ Vạn Bảo chỉ có thể đứng nhìn từ xa, vì khi ấy bà đã nghỉ việc, trông thấy viên kim cương trên tay đôi vợ chồng mới cưới tỏa sáng rực rỡ dưới khung cảnh đẹp đẽ tuyệt trần, bà bỗng thấy xúc động vô ngần.

Đỗ Vạn Bảo còn nhớ như in đôi nam nữ hẵng trẻ tuổi khi đó, đứng trong giáo đường yên tĩnh, giọng nói run rẩy trước mặt Thiên Chúa.

"Con đồng ý."

Con đồng ý! Đỗ Vạn Bảo hít một hơi thật sâu, lặng lẽ quan sát Ôn Ngôn Trăn. Gương mặt đó vẫn trong sáng như vậy, dù là con buôn trong các cuộc đàm phán mặc cả thì cậu ta vẫn mãi là ánh trăng sáng trên mặt biển tĩnh lặng của mỗi cô gái.


Mà ánh trăng sáng uyển chuyển ấy đã định sẵn chỉ thuộc về mỗi mình Ôn phu nhân, người con gái có tên là Phạm Ca.

Cuộc hợp tác chính thức đầu tiên của Ôn Ngôn Trăn với quân đội diễn ra rất suôn sẻ và thành công. Đại diện bên phía quân đội còn hứa hẹn sẽ gặp mặt lần nữa vào tuần sau. Ôn Ngôn Trăn tự mình tiễn khách, để tránh bị nghi ngờ, họ rời đi từ lối ra đặc biệt. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Ôn Ngôn Trăn đã kết thân với ba người, còn hẹn nhau cuối tuần này cùng đi đánh golf nữa.

Vừa về tới phòng làm việc, Ôn Ngôn Trăn lập tức nới lỏng cà vạt. Đỗ Vạn Bảo đã đặt sẵn tách cà phê mới pha ở phòng nghỉ, Tiêu Bang vội vàng đi ra từ căn phòng bí mật, trên tay cầm theo tờ fax.

Đỗ Vạn Bảo rời khỏi phòng làm việc dưới sự chỉ đạo của Ôn Ngôn Trăn. Lúc đóng cửa lại có nghe loáng thoáng mấy từ "Văn phòng Jones". Văn phòng Jones có thể nói là nổi tiếng đình đám ở Hồng Kông. Mặc dù đăng ký dưới danh nghĩa là một văn phòng luật sư nhưng lại kinh doanh những việc bất hợp pháp. Văn phòng Jones có một nhóm khách hàng cao cấp, bọn họ giúp những người này trốn thuế, chống lại các vụ kiện và lách lỗ hổng của pháp luật, thậm chí còn giúp khách hàng tìm được thông tin mà họ mong muốn trong thời gian sớm nhất.

Tiêu Bang đưa tờ thông tin vừa mới được fax về từ Hồng Kông cho Ôn Ngôn Trăn. Anh ta nhìn qua là biết đây là tài liệu về người đàn ông trẻ tuổi tên Cố Tử Kiện.

Tiêu Bang không hiểu tại sao Ôn Ngôn Trăn lại tra cứu thông tin của Cố Tử Kiện. Theo anh ta thấy, ngoại trừ vẻ điển trai ra thì chàng trai này cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Bố mẹ cậu ta qua đời trong một tai nạn xe, để lại cậu ta và một người anh trai. Tiền bồi thường của tai nạn xe đó đủ để họ không phải cơm no áo mặc trong thời gian dài. Sau đó, người anh trai bắt đầu tập tành kinh doanh khi còn học đại học, hiện tại đang là nhà xuất khẩu nhỏ có chút danh tiếng. Em trai thì thuận lợi hoàn thành việc học ở New York. Sau khi lấy được giấy chứng nhận ở New York, cậu ta đã tìm được một công việc ổn định, không những thế còn thành công lấy được thẻ xanh của Cục di dân Mỹ. Song không hiểu sao đầu năm nay lại bỏ việc để đi du lịch vòng quanh thế giới. Trước mắt vì visa gặp trục trặc và chi phí đi lại thiếu thốn nên quyết định ở lại Thanh Đảo.

Để mà xem xét người đàn ông Cố Tử Kiện này có quan hệ gì với Ôn tiên sinh thì cùng lắm cũng chỉ là nhân viên phục vụ ở quán cơm chay của Ôn phu nhân. Nhưng đàn ông làm việc ở quán cơm chay cũng không phải có mình Cố Tử Kiện.

Ôn Ngôn Trăn xem sấp tài liệu đó rất kỹ, còn kỹ hơn bất cứ văn kiện hợp đồng nào. Khoảng nửa giờ sau, anh rút một tờ trong đống ấy ra, một tay gọi điện thoại, một tay chỉ vào con số 2008 trên tài liệu.

Đầu bên kia điện thoại đã có người nhận: "Tại sao tài liệu từ năm 2008 đến 2009 lại ít như vậy?"

Tiêu Bang len lén liếc nhìn nơi ngón tay Ôn Ngôn Trăn đang đặt trên tờ tài liệu, cảm thấy nội dung trong đó đã đủ cặn kẽ và chi tiết. Từ năm 2008 đến 2009 là thời gian Cố Tử Kiện tốt nghiệp đại học, cậu ta không vội đi tìm việc ngay mà theo đoàn khảo cổ đến Bắc Phi theo lời mời của một giáo sư khảo cổ học ở trường đại học. Cả năm đó Cố Tử Kiện sống ở Bắc Phi. Trên tài liệu điều tra cũng ghi rõ thời gian xuất cảnh và nhập cảnh của cậu ta, không những thế còn đính kèm thêm một số hình của cậu ta khi ở Bắc Phi nữa.

Phòng làm việc rất yên tĩnh. Sau khoảng mười phút nghe đầu dây bên kia giải thích, Ôn Ngôn Trăn gật đầu rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Ôn Ngôn Trăn ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm đống tài liệu cho đến khi điện thoại báo chuông có tin nhắn tới.

Chỉ trong vòng vài phút, Tiêu Bang đã chứng kiến khuôn mặt của sếp thay đổi xoành xoạch như chớp, đỏ, trắng, xanh, cuối cùng là tái mét.

Tiêu Bang không dám thở mạnh, đứng cứng ngắc ở đó như một pho tượng. Dựa theo độ hiểu biết của anh ta về sếp, nếu bây giờ anh ta khẽ nhúc nhích thì sẽ trở thành đối tượng phát tiết của sếp ngay.

Một lúc sau, trong phòng nghỉ lượn lờ khói thuốc, Tiêu Bang vẫn đứng bất động một chỗ không nhúc nhích. Mấy năm làm cộng sự ăn ý nên Tiêu Bang biết, chỉ chốc nữa thôi, Ôn Ngôn Trăn chắc chắn sẽ có chuyện cho anh ta làm.

Quả nhiên, cả hộp thuốc đầy chỉ còn lại nửa bao, Ôn Ngôn Trăn ném thẳng nó lên bàn.

"Tiêu Bang, cậu đi tìm người thông minh chút, tôi muốn tên Cố Tử Kiện này biến khỏi Thanh Đảo trong vòng một tuần. Tuyệt đối không thể để nó có bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước mặt Phạm Ca."

Ngay khi Ôn Ngôn Trăn nói điều này, Tiêu Bang đã đoán ra ngay. Chắc chắn mời rồi tin nhắn gửi đến trong điện thoại là những bức hình thân mật của Ôn phu nhân và Cố Tử Kiện.


Tiêu Bang không đi ngay sau khi nhận nhiệm vụ như thường lệ. Theo bản năng anh ta muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Ngôn Trăn đã cộc cằn ném bao thuốc xuống đất: "Còn không đi!"

Tiêu Bang gật đầu, di chuyển bước chân, ước chừng đi được khoảng mười bước thì dừng lại.

"Ôn tiên sinh, chuyện này mà để Ôn phu nhân biết được..." Lời tiếp theo Tiêu Bang không dám nói.

Chẳng có phụ nữ nào trên thế gian này thích điều đó cả, như việc lặng lẽ xếp đặt mọi người xung quanh cô ấy, rồi cứ vài ba tháng lại đổi người một lần, những gương mặt mới sẽ thay thế những gương mặt cũ. Cả việc cô ấy làm gì mỗi ngày cũng phải được báo cáo thường xuyên hàng tuần. Và trong phần tài liệu báo cáo đó phải chú thích rõ ràng tuần này cô ấy đã đi những đâu, tiếp xúc với những ai và nhìn thấy những gì.

Người bình thường mà nghe thế chắc chắn sẽ bảo đấy chỉ là câu chuyện viển vông trong Nghìn lẻ một đêm, thế nhưng câu chuyện đó lại xảy ra trên người người phụ nữ có tên là Phạm Ca.

Chắc hẳn không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chuyện đó đâu nhỉ?

"Nên tôi mới bảo cậu tìm người thông minh chút." Ôn Ngôn Trăn đứng lên, vuốt phần tóc trước trán, giọng nói như chứa đựng cả sự buồn bực chỉ cần chạm phát là nổ ngay.

"Tôi hiểu rồi, thưa Ôn tiên sinh." Tiêu Bang cố nhịn gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vào lúc 11 giờ đúng, Đỗ Vạn Bảo đứng dậy, bà ấy phải giao bản tài liệu đã chỉnh sửa cho Ôn Ngôn Trăn ngay. Vì 11 giờ Ôn Ngôn Trăn có một cuộc gọi đến Liên Bang Nga.

Nhưng bà còn chưa kịp mở cửa thì trợ lý Tiêu đã đột ngột đi ra, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Đến khi bước vào phòng làm việc, Đỗ Vạn Bảo thấy sắc mặt của ông lớn Ôn còn tệ hơn rất nhiều. Bà vừa mới đặt tài liệu lên bàn, nhắc nhở sếp mười một giờ sẽ có cuộc trò chuyện với thương nhân người Nga qua điện thoại, thì ông sếp sớm nắng chiều mưa này đã quăng cho bà một câu trí mạng.

"Dì này, dì không hợp bôi son nữa đâu. Dù gì cũng là phụ nữ lớn tuổi có chồng rồi, đừng suốt ngày giả làm mấy cô gái chưa lập gia đình nữa."

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Đỗ Vạn Bảo ra sức nắm chặt tay nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh, nếu không bà sẽ phang chiếc giày cao gót vào cái gáy xinh đẹp của Ôn Ngôn Trăn mất.

Mới vừa nãy thôi! Ôn công tử rõ ràng còn khen son môi của bà đẹp đấy!