Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 11: Các Bạn Học, Ta Muốn Đi Thăm Các Ngươi




Lâm Phàm đứng chờ xe ở trạm xe buýt đường 666, hắn và những người chung quanh ở nơi công cộng có chút không hợp nhau, hắn quá an tĩnh, thờ ơ với hầu hết sự vật xung quanh. 

Xe buýt chậm rãi ghé vào trạm dừng xe. 

Tích! 

Quẹt thẻ học sinh. 

Hắn từ từ đi đến đuôi xe tìm chỗ ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó móc Smartphone trong túi ra, màn hình điện thoại di động hơi sáng lên, cần nhập vào mật mã để khởi động. 

Hắn nhìn một hồi, ngón tay điểm nhẹ, điền mật mã vào. 

«8858» 

Thông tin phần mềm ghi chú nhóm trò chuyện của lớp đã từng rất náo nhiệt dừng lại sau tiết học lúc sáng sớm. 

Trần Dương: Đồng học, các ngươi vẫn ổn chứ? 

Hắn đi vào thế giới thần kỳ này với nhiệm vụ rất kỳ quái trong đầu, đó là hắn ở trường học phải làm sao để không ai dám bắt nạt mình. 

Hắn cảm thấy rất kỳ quái đối với loại yêu cầu này, ta đang yên đang lành, lại không trêu chọc người khác, tại sao lại có người bắt nạt ta làm gì? 

Rất kỳ quái. 

... 

Từ Tiểu Đông: "..." 

Tưởng Minh: "..." 

Sau khi nhắn tin lên nhóm, cũng không lâu lắm liền có đồng học trả lời, nhưng nội dung trả lời lại khiến Lâm Phàm rất nghi hoặc, bởi vì hắn xem không hiểu "Sáu dấu chấm" có nghĩa là gì. 

Trần Dương: Các bạn học tập vất vả, nằm trên mặt đất mà ngủ, bị cảm lạnh phải nhập viện, thân là đồng học, ta chuẩn bị buổi trưa tới bệnh viện thăm các ngươi. 

Từ Tiểu Đông: "???" 

Trương Hạo: "???" 

Dương Tử Thiên: "???" 

Nhìn màn ảnh mà Lâm Phàm lâm vào trong trầm tư, hắn không hiểu các bạn học nhắn như thế là có ý gì. 

Suy nghĩ một chút. 

Có lẽ ý tứ chính là không cần khách khí như vậy. 

Hoặc là… Cảm động! 

"Xe sắp đến trạm quảng trường Đông Phương." 

Lâm Phàm đứng dậy xuống xe, đi vào trong cư xá. Khi hắn về đến nhà, mở cửa liền ngửi thấy trong nhà phiêu tán mùi thức ăn thơm nức. 

Phòng bếp truyền đến thanh âm, "Dương Dương về rồi à, đi rửa tay trước đi, ta sắp nấu cơm xong rồi." 

Trong nhà lúc nào cũng chỉ lẻ loi trơ trọi có hai người. 

Từ lúc xuyên tới đây, Lâm Phàm vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông được gọi là ba hắn, lúc nào cũng chỉ có mỗi một người phụ nữ kia cứ bận rộn luôn tay luôn chân. 

Cũng không lâu lắm đã được ăn cơm. 

"Dương Dương, hôm nay ta làm cánh gà kho tàu mà con thích ăn nhất, ba của con vẫn luôn muốn ăn, nhưng ta chỉ muốn làm cho Dương Dương ăn thôi." Người phụ nữ trung niên gắp thêm cánh gà vào chén của Lâm Phàm, "Ta đã nói với ba ba con, buổi chiều ông ấy sẽ bớt thời gian tới trường học một chuyến." 

"Con phải hiểu ba ba của con rất vất vả, mỗi ngày phải tới công ty từ sớm, ban đêm khuya khoắt mới có thể về nhà, hết thảy những gì ông ấy làm cũng là vì cái nhà này, cho nên con phải cố gắng lên." 

Lâm Phàm cúi đầu ăn cơm, hương vị không tệ, ngon hơn nhiều so với đồ ăn của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng hắn lại thích đồ của bệnh viện hơn. Đây chính là vì đã ăn cơm bệnh viện quá nhiều năm, vị giác đã sớm quen với hương vị như thế. 

Giống như hút thuốc lá vậy, có rất nhiều loại thuốc nhưng người ta lại chỉ ưa thích hút một loại mà thôi. 

Không phải tốt hơn bao nhiêu, mà đơn giản chỉ là một loại thói quen. 

"Sáng hôm nay các bạn học nằm viện, buổi chiều ta sẽ đến thăm bọn hắn." Lâm Phàm nói. 

Người phụ nữ trung niên vui vẻ đáp: "Vậy tốt, Dương Dương của chúng ta có lòng tốt, lại biết giữ gìn mối quan hệ với bạn học, ta rất vui mừng, nếu như ba ba của con biết, nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì Dương Dương." 

Rất nhanh, bữa cơm trưa đã kết thúc. 

Lâm Phàm trở lại trong phòng, hắn lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn phong cảnh dưới lầu cư xá. 

Thời gian dần trôi qua. 

Hắn nhìn thấy trên ban công sát vách, mẫu thân của thân thể này đang dựa vào ban công lẳng lặng hút thuốc lá, ngơ ngác nhìn phương xa. 

Hắn hồi tưởng lại ký ức trong khối thân thể này mới phát hiện, bản thân không thể nhớ nổi có bao nhiêu lần người được gọi là ba ba đó quay trở về nhà. 

Trong ký ức của Trần Dương, hắn rất ít khi gặp được người ba nọ. 

... 

Nhóm xưng bá của trung học Sáng Duy. 

Trong nhóm này chỉ có hơn mười thành viên, bọn họ đều là học sinh cá biệt trong mắt các thầy cô và học sinh của trường Sáng Duy, lấy việc bắt nạt bạn học làm vui, lấy chuyện thi 0 điểm làm vốn liếng, lấy hành vi gian lận thi cử thể thể hiện mình lợi hại đến mức nào. 

"Lớp 12 ban (2) Trần Dương, các ngươi có ai biết không?" 

"Ta biết, không phải là thằng oắt ẻo lả đó sao?" 

"Buổi trưa Đường Kiệt bị Trần Dương đánh, ta nghe ta bạn nói, Trần Dương đấm một quyền vào vách tường trong ngõ nhỏ gần cổng trường chúng ta, nó đấm cho bức tường kia lõm cả xuống, Đường Kiệt bị hù cho xem chút đái ra quần." 

"Móa! Thật hay giả?" 

"@Đường Kiệt, Kiệt ca mau mau hiện thân làm rõ.” 

"@Đường Kiệt, thật hay giả thế?" 

"Thằng oắt đó rắn lắm, các ngươi chú ý một chút, tuyệt đối đừng trêu chọc nó." 

Trong nhóm giao lưu rất nhiệt tình. 

"Ta thấy đây chắc là nói khoác đi, Trần Dương nếu lợi hại như vậy, sao có thể bị chúng ta ức hiếp thảm thế kia." 

"Ta thấy thành phần chém gió trong câu chuyện này hơi nhiều." 

Đột nhiên. 

Một thành viên gửi tới một tấm hình. 

"(Ảnh chụp).jpg, các ngươi nói chính là bức tường này???????" 

"???" 

"..." 

"Đậu mè..." 

Nhóm trò chuyện vốn đang náo nhiệt đột ngột khựng lại, giống như cả đám mới bị cấm khẩu. 

"Nhà ta ở gần trường, nghe thấy các ngươi nói nên ta lập tức đi qua xem thử, thật đúng là lõm vào, là dấu nắm tay, còn có vết máu khô đọng lại nữa. Trần Dương lợi hại thật, một quyền này nếu đánh vào trên người chúng ta thì ai có thể chịu được." 

Thời gian dần dần trôi qua. 

Các thành viên trong nhóm trầm mặc, bọn hắn ở trường học chính là Tiểu Bá Vương vô địch, lấy chuyện bắt nạt quần thể yếu thế làm vui, trong nhà lại phải chịu sự quản thúc của phụ mẫu. 

Bắt nạt học sinh bình thường thì có thể. 

Gặp được cọng rơm cứng, tự nhiên cũng sẽ bị hù sợ.