Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1124: Tàn linh Thái Tuế




Dịch giả: Độc Hành
Biên: Sherlock

Bọn người Hàn Lập chưa từng thấy qua chuyện bực này, một tu sĩ Đại La cảnh lại như dân tỉnh lẻ trong phàm tục đuổi theo đánh một con giáp trùng màu vàng to lớn. Khúc Lân mấy lần cầu xin tha thứ, nhưng nói chưa hết một nửa, đã bị Hắc Thiên Ma Tổ phóng tới không nói lời bạo đánh một trận.

Đám người nhìn trợn mắt há mồm, phải liên tục không ngừng tránh né trái phải, miễn cho bị tai bay vạ gió. Bởi vì Hắc Thiên Ma Tổ trước đó không cho phép ai rời đi nên bọn họ không dám đi ra quá xa, tránh cho đối phương không vui, chỉ có thể chật vật tránh trái tránh phải, nhìn rất buồn cười.

Vào thời khắc này, nơi xa có một đạo bạch quang gào thét tới, độn quang thu vào, chính là nam tử trung niên áo xanh trước đây bọn Hàn Lập gặp ở tầng thứ sáu, gã đang cưỡi trên Lợi Kỳ Mã. Nhìn người nọ xuất hiện, trên mặt bọn người Hàn Lập, Hồ Tam, Giao Tam lộ vẻ vui mừng. Sắc mặt Kỳ Ma Tử lại trầm xuống, ánh mắt chớp động.

"Hắc Thiên đạo hữu, xin hạ thủ lưu tình." Nam tử trung niên áo xanh phất tay phát ra một cỗ quang mang xám trắng, kéo giáp trùng màu vàng bị đánh bay lại. Nhưng giáp trùng màu vàng bị đánh bay ẩn chứa lực lượng thực sự quá lớn, "Xoẹt" một tiếng đánh vỡ quang mang xám trắng, lần nữa đập ầm ầm trên một vách tường vốn đã bị tàn phá, làm cho mặt tường sụp đổ xuống.

"Liễu Tự Tại, lão gia hỏa ngươi cũng tới sao? Hẳn là nhàn sự muốn quản lão phu?" Hắc Thiên Ma Tổ đánh tơi bời Khúc Lân một trận, tâm tình vui vẻ lên không ít, lườm nam tử trung niên áo xanh một cái nói ra. Hai người tựa hồ quen biết.

"Ha ha, Thạch đạo hữu đã thoát khốn, Liễu mỗ tới để chúc mừng, mà bản mệnh nguyên bài của ta ở chỗ này, bây giờ cấm chế Tuế Nguyệt Thần Đăng bị phá, đặc biệt tới lấy nó đấy." Liễu Tự Tại chắp tay nói, ánh mắt nhìn lại chỗ tế đàn ngũ sắc, thần sắc chợt giật mình. Tế đàn ngũ sắc sớm đã hoàn toàn biến đổi, bây giờ nơi đó chỉ còn lại một mảnh phế tích.

Ánh mắt Liễu Tự Tại nhìn phía trong điện rồi quay qua nhìn những người khác, rất nhanh rơi vào trên thân Kỳ Ma Tử, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống. Lợi Kỳ Mã ở phía dưới cũng quét nhìn đám người phía trong điện, lông mày nhíu một cái, vậy mà nó không cách nào dò xét được bản mệnh nguyên bài ở chỗ nào.

"Lão phu ở nơi này còn có chuyện, muốn tìm đồ cũng phải xem thứ tự trước sau. Nể mặt ngươi là một trong Tam thi của lão gia hỏa Liễu Kỳ kia, lát nữa lão phu sẽ để cho ngươi tìm kiếm, giờ đừng có quấy rối!" Hắc Thiên Ma Tổ khẽ nói.

"Liễu Kỳ lão tổ trảm thi..." Giờ phút này Hàn Lập và bọn người Hồ Tam, Giao Tam đứng chung một chỗ, nghe Hắc Thiên Ma Tổ nói, trong lòng giật mình, sau đó đã sáng tỏ thông suốt. Khó trách lúc trước hắn mới nhìn thấy Liễu Tự Tại, liền liên tưởng đến Liễu Kỳ lão tổ, mà cả hai sử dụng pháp tắc cũng giống nhau như đúc, xem ra người này chính là một trong Tam Thi của Liễu Kỳ lão tổ năm đó chém rụng.

Hàn Lập lập tức âm thầm lắc đầu, không quan tâm những việc vặt này nữa, ngưng thần cân nhắc phương pháp ứng đối cục diện trước mắt. Ánh mắt của hắn rất nhanh khẽ động, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lặng yên đụng Hồ Tam bên cạnh một cái, bờ môi khẽ nhúc nhích. Hồ Tam nhìn về phía Hàn Lập, rất nhanh gật nhẹ đầu không dễ nhận ra.

"Ha ha, vậy đa tạ Thạch đạo hữu rồi." Liễu Tự Tại gật đầu với Hắc Thiên Ma Tổ, đang muốn đi qua một bên.

"Liễu đạo hữu, cứu mạng..." Vào thời khắc này, một thanh âm hư nhược từ phía bên cạnh truyền tới, là đến từ giáp trùng màu vàng kia.

Mặc dù nhục thân của nó gần như không thể phá vỡ, nhưng tu vi nhục thân Hắc Thiên Ma Tổ cường đại, há có thể coi như không việc gì, phen này bị đánh, khiến cho toàn thân nó lúc này hiện lên đầy quyền ấn, lồi lõm. Trên người nhiều chỗ vỡ ra, máu tươi màu vàng chen chúc chảy ra, thậm chí ngay cả thất khiếu trên mặt cũng chảy ra huyết dịch màu vàng, nhìn thê thảm vô cùng.

"Thạch đạo hữu, ngươi chính là tồn tại Đại La đỉnh phong, thực lực hơn xa chúng ta, hà tất chấp nhặt Khúc Lân. Lúc trước mặc dù hắn âm thầm nhìn trộm Tuế Nguyệt điện cũng là vì bản mệnh nguyên bài của hắn, xin Thạch đạo hữu có thể tha cho hắn lần này." Liễu Tự Tại hơi chần chờ, lần nữa chắp tay nói với Hắc Thiên Ma Tổ.

"Ngủ hồi lâu toàn thân không được tự nhiên, thư giãn chút gân cốt thoải mái hơn nhiều rồi. Các ngươi trước mang hắn đi đi, lần sau ta lại tìm hắn." Hắc Thiên Ma Tổ tùy ý phất tay nói ra.

Giáp trùng màu vàng nghe còn có lần sau, thân thể rung động một trận, giống như đang phát run.

"Đa tạ Thạch đạo hữu rộng lượng." Liễu Tự Tại vui mừng, lần nữa khom người thi lễ một cái, phất tay phát ra một đạo quang mang xám trắng cuốn giáp trùng màu vàng tới. Bên ngoài thân giáp trùng màu vàng chớp động kim quang, lần nữa hóa thành trạng thái nhân hình, mặt mũi bầm dập, nhìn có chút buồn cười.

Liễu Tự Tại đang muốn rời đi, bước chân vừa bước tới đột nhiên khựng lại, nhìn Hồ Tam một cái, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, lập tức dừng bước.

"Thạch đạo hữu, chúng ta bị tên Thái Tuế Tiên Tôn kia phong ấn ở đây cũng coi là duyên phận. Bây giờ cấm chế Tuế Nguyệt Thần Đăng bị phá, chúng ta coi như triệt để thoát khốn, không biết Thạch đạo hữu tiếp theo có tính toán gì không? Có hứng thú đến Thiên Hồ nhất tộc ta làm khách không?" Ánh mắt Liễu Tự Tại chớp mấy cái, hỏi như thế.

"Hắc hắc, không cần, lão phu đã tìm được nơi vợ con hạ lạc, tiếp theo sẽ đi cứu bọn hắn thoát khốn, hảo hảo hưởng niềm vui gia đình. Chỗ hồ ly ngươi khẳng định mùi rất khai, lão phu chẳng muốn tới." Hai tay Hắc Thiên Ma Tổ xoa xoa, mặt lộ vẻ hưng phấn, cười hắc hắc nói.

"A, thật sao? Thạch đạo hữu rốt cuộc tìm được tung tích Kim Linh phu nhân và lệnh lang. Đây chính là thiên đại hỉ sự, Liễu mỗ ở đây chúc mừng. Lại không biết, Thạch đạo hữu làm sao tìm được nơi bọn hắn hạ lạc?" Khoé miệng Liễu Tự Tại mỉm cười, hỏi.

Kỳ Ma Tử nhìn thấy thần tình Liễu Tự Tại, trong lòng chẳng biết tại sao lộp bộp một cái, tay phải lặng yên co vào trong tay áo.

"Là vị Kỳ Ma Tử đạo hữu này nói cho lão phu biết, sau đó hắn sẽ mang ta đi tìm Kim Linh bọn họ." Hắc Thiên Ma Tổ chỉ một ngón tay về phía Kỳ Ma Tử, nói ra.

"A...! Thạch đạo hữu làm sao lại để người này dẫn đường. Ngươi hẳn là không biết tên này chính là đương kim Tiên Ngục chi chủ?" Liễu Tự Tại nhíu mày lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói.

"Cái gì, ngươi tại sao cũng nói hắn là Tiên Ngục chi chủ? Uy, ngươi rốt cuộc là ai?" Hắc Thiên Ma Tổ tựa hồ có chút tín nhiệm Liễu Tự Tại, nhìn về phía Kỳ Ma Tử, trong mắt đã không còn một tia ôn hoà như trước.

"Thạch đạo hữu, chớ nghe bọn hắn nói bậy, tại hạ không phải người của Thiên Đình..." Kỳ Ma Tử vội vàng cãi lại.

"Các hạ không phải Tiên Ngục chi chủ sao. Kỳ thật không cần nói nhiều, nhìn xem cái này sẽ rõ." Liễu Tự Tại vung tay lên, một đoàn quang mang xám trắng bắn ra, hóa thành một viên cầu xám trắng.

Viên cầu bỗng hiện ra hình ảnh, chính là tình cảnh lúc trước Kỳ Ma Tử lôi kéo Bạch Cốt yêu ma và Đồng Sư yêu ma, có thể thấy rõ Kỳ Ma Tử lấy ra lệnh bài ngục chủ, trong quang cầu còn truyền ra thanh âm đối thoại của ba người, mỗi chữ mỗi câu không hề bỏ sót.

"Tiểu tử, ngươi dám lừa gạt lão phu?" Sắc mặt Hắc Thiên Ma Tổ trong nháy mắt trở nên âm lãnh như sắt, bỗng nhiên nhìn về phía Kỳ Ma Tử.

Nhưng giờ phút này trên thân Kỳ Ma Tử đã dâng lên một mảnh kim quang, trong nháy mắt khuếch tán ra, hình thành một mảnh lĩnh vực màu vàng. Bản dịch được dịch tại bạch ngọcc sách. Khắp nơi trong lĩnh vực nhộn nhạo linh quang giống như hỏa diễm, chính là Đoạn Thời Hoả Cảnh bao phủ tất cả mọi người vào trong. Hết thảy mọi thứ trong Đoạn Thời Hoả Cảnh bỗng nhiên trở nên ngưng kết, thân thể mọi người đều không thể động đậy. Mà thân hình Kỳ Ma Tử thì hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt bay ra phế tích Thái Tuế điện, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.

"Chỉ là một cái Đoạn Thời Hoả Cảnh cũng muốn giam cầm ta!" Hắc Thiên Ma Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân đại phóng hắc quang, giống như sóng dữ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt xé rách Đoạn Thời Hoả Cảy.

Một tay lão lăng không bắt một cái, bầu trời ngoài điện "ầm" một tiếng vang thật lớn, một cự thủ màu đen đáng sợ bao trùm nửa màn trời lần nữa nổi lên, chụp mạnh xuống Kỳ Ma Tử. Một cỗ cự lực ngập trời từ bốn phương tám hướng đè ép đến khiến tốc độ Kỳ Ma Tử lập tức đại giảm, mắt thấy sẽ bị cự thủ màu đen bắt trúng.

Vào thời khắc này, kim quang loé lên trên người y bỗng nhiên đại thịnh, cuốn ra bốn phương tám hướng, chiếu rọi hư không phụ cận sáng như ban ngày. Sau một khắc, một chùm sáng màu vàng lớn mấy trăm trượng nổi lên, trên khắp chùm sáng đều là hỏa diễm màu vàng, phảng phất một mặt trời màu vàng, nghênh đón cự thủ màu đen.

"Ầm" một tiếng nổ vang rung trời!

Cự thủ màu đen thình lình bị chùm sáng màu vàng ngăn trở. Cả hai chạm vào nhau, hư không phụ cận run rẩy một trận dữ dội, sụp đổ vỡ vụn.

Thân ảnh Kỳ Ma Tử từ trong chùm sáng màu vàng rơi xuống, thất khiếu chảy ra máu tươi, cả người rơi gấp xuống mặt đất phía dưới. Hai tay của y vẫn gắt gao ôm chặt Tuế Nguyệt Thần Đăng hình hoa sen kia. Thần đăng thì tản ra linh quang so với trước đó ảm đạm không ít. Trong miệng Kỳ Ma Tử lẩm nhẩm vài câu gì đó, trên thân loé lên kim quang, lập tức ổn định thân hình, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục phóng về phía xa như điện xạ.

Nhưng chùm sáng màu vàng kia không có biến mất hay là ảm đạm, vẫn như cũ lơ lửng ở nơi đó, lại đột nhiên phồng lớn lên. Từng ngọn lửa màu vàng vô cùng tinh tế từ trong chùm sáng bộc phát ra, trong nháy mắt xuyên thủng cự thủ màu đen ra vô số lỗ nhỏ. Cự thủ màu đen vốn thanh thế kinh người, trong chớp mắt bị thủng trăm ngàn lỗ, trống rỗng tán loạn biến mất.

Hắc Thiên Ma Tổ nhìn về phía chùm sáng màu vàng kia, mặt lộ vẻ hưng phấn, cũng không để ý tới Kỳ Ma Tử đào tẩu, tựa hồ quên mất chuyện này. Chùm sáng màu vàng bỗng nhiên co rụt lại, hóa thành một bóng người màu vàng óng đầu đội cao quan, thấy không rõ dung mạo, nhưng vẫn tản mát ra một cỗ uy thế lẫm liệt.

Bọn người Lôi Ngọc Sách giờ phút này trốn ở một góc phế tích đại điện, nhìn thấy bóng người xuất hiện này, tinh thần đại chấn.

"Là lão tổ!"

"Qua nhiều năm như vậy, nguyên lai lão tổ chưa từng rời khỏi tòa tháp chấn nhiếp vạn ma bầy yêu này!"

Trong khi nói chuyện, bọn người Lôi Ngọc Sách vội vàng lễ bái từ xa với bóng người màu vàng óng này.

"Thì ra là thế, ta còn thấy kỳ quái vì sao Tuế Nguyệt Thần Đăng kia không người điều khiển, uy lực vẫn còn lớn như vậy, nguyên lai bên trong còn chứa một tia tàn linh của ngươi, Văn Thái Tuế!" Giờ phút này thần sắc Hắc Thiên Ma Tổ không còn một tia vui cười cuồng loạn, chuyển sang lạnh lùng.

Bóng người màu vàng óng nhìn Hắc Thiên Ma Tổ, khuôn mặt nghiêm túc, một tay bóp lấy kiếm quyết, cũng không nói lời nào.

Sau một khắc, trên thân hai người gần như đồng thời bộc phát lưỡng sắc quang mang hắc kim, hai cỗ khí tức vô cùng to lớn ở trong hư không ầm vang chạm vào nhau.

Tuế Nguyệt điện vốn đã bị tàn phá, giờ như giấy mỏng sụp đổ bắn ra, bất quá mặt đất đại điện lại không bị hủy, không biết có phải nguyên nhân là do Ngũ Hành Yên Không đại trận hay không?

Mấy người Hàn Lập bị hai cỗ khí tức cực lớn này đánh bay đi, dựa thế bay vụt ra xa, cách thật xa hai người Hắc Thiên Ma Tổ.