Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 287: Hai đấu ba




Dịch giả: Sweeti3

Biên: (đang chờ ạ)

Liền tại lúc tâm niệm nam tử khôi ngô đang xoay chuyển thật nhanh, Trọng Thủy Chân Luân đã tiếp cận Cự Phủ.

Một màn vượt quá dự liệu của nam tử xuất hiện!

Chỉ thấy đoàn thủy chi đạo văn ở mặt ngoài Trọng Thủy Chân Luân lóe lên ánh sáng màu lam, một cỗ Thủy lực lượng pháp tắc từ trong truyền ra. Trên thân bảo luân tỏa ra ô quang mãnh liệt, mang theo một cỗ lực lượng tràn trề không lời diễn tả nổi, mãnh liệt đập vào trên Cự Phủ.

"Rầm" một tiếng lớn!

Linh văn khắc trên Cự Phủ màu đen bỗng nhiên sáng ngời, tiếp theo nhanh chóng nứt ra, ngay sau đó toàn bộ thân búa cũng sụp đổ, vỡ thành vô số mảnh vụn đen.

Trong mắt nam tử khôi ngô chợt lóe lên vẻ kinh hãi, lập tức có một đạo hào quang từ dưới lớp áo đen sáng lên trước ngực hắn, hóa thành một đoàn hư ảnh trận văn màu vàng đất, hiển hiện giữa hư không, chặn đứng Chân Luân.

Cách đó không xa, Hàn Lập khẽ nhíu lông mày một chút.

Hắn thông qua tâm thần liên hệ, chỉ cảm thấy Trọng Thủy Chân Luân như trũng xuống vùng lầy, bị một cỗ lực lượng kỳ dị lôi xé, làm lực đạo ban đầu tầng tầng bị tiêu hao hết. Hắn liền không tiếc Tiên Linh Lực, điên cuồng thúc giục bảo luân.

Lại "Rầm! " một tiếng vang thật lớn!

Nam tử khôi ngô liền cảm thấy một cỗ áp lực nặng như núi xô tới ngay trước ngực. Tuy có đạo Tiên phù kia vừa vặn thay hắn ngăn lại phần lớn lực đạo, hắn vẫn là khó có thể chống đỡ, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, té bay ra ngoài.

Lúc này, ở phía bên kia, Lân Cửu cùng hai người khác cũng đang đại chiến say sưa.

Vị phu nhân đẫy đà nắm trong tay một cây nhuyễn tiên màu tím nhạt dài nhỏ, mặt ngoài mọc đầy móc câu tím, ánh lên hào quang của kim loại. Chỉ thấy cổ tay nàng không ngừng run rẩy trong hư không, trường tiên liền biến thành vô số bóng roi phủ xuống đầu Lân Cửu.

Lân Cửu thì nắm trong tay một thanh đại kiếm màu vàng kim, có tạo hình cổ kính. Hắn múa kiếm giữa không trung thành những tiếng vù vù xé gió, đầy trời đều là kiếm quang màu vàng kim sắc bén vô cùng, đem vô tận bóng roi cắt phá thành từng mảnh.

Trên thân kiếm, chín khối đồ án hình sao sáng rực lên, như một mảnh tinh vực sáng chói bao phủ ngoài kiếm, một mực thủ hộ Lân Cửu tại bên trong hào quang.

Đúng lúc này, sau lưng Lân Cửu chợt hiện lên một đạo hắc quang. Một đạo thân ảnh gầy gò vô thanh vô tức xuất hiện trong hư không phía sau hắn, hai tay đeo một đôi móng vuốt nhọn hoắt ngân quang lập lòe, cắm thẳng xuống Lân Cửu, trực tiếp đâm vào hào quang tinh vực.

Chỉ thấy phù văn trên móng vuốt sáng ngời lên, lão giả gầy gò kia hai tay đột nhiên phân ra, liền xé mở một lỗ lớn trên mảnh hào quang.

Lão giả hiện lên một tia âm tàn trong mắt, miệng hắn vốn che dưới miếng vải đen bỗng nhiên mở ra. Một đoàn hắc quang sáng lên, lập tức một quả pháp bảo phi châm màu lục biếc từ trong miệng hắn bỗng nhiên bắn ra, xuyên thấu miếng vải đen, thẳng tới hậu tâm của Lân Cửu.

Lân Cửu trên thực tế khi giao thủ cùng thiếu phụ đẫy đà, vẫn một mực lưu tâm đề phòng lão giả gầy gò kia, nhưng lại vẫn không thể ngờ tới người này như thế nào trong nháy mắt hiện ra phía sau mình, giờ phút này muốn phòng ngự thì đã muộn.

"Hắc hắc, ngươi có thể đi chết rồi!" Lão giả cười lạnh.

Nhưng hắn vừa dứt lời, trong hư không sau lưng Lân Cửu, đột nhiên có một đạo kim quang sáng lên, hiện ra một khối tứ phương cổ kính màu vàng kim, phía rìa được chạm rỗng.

"Đinh" một tiếng nhỏ.

Pháp bảo phi châm đụng vào trên mặt kính, lập tức bị bắn ngược trở về.

Ngay sau đó, lại có một tiếng hổ gầm long ngâm từ trong kính vang lên.

"Không tốt!"

Lão giả gầy gò thấy tình thế không ổn, há miệng khẽ hút phi châm vào trong, thân hình lướt ngược lại, lui về phía sau.

Trên tứ phương Cổ Kính rực lên một vầng sáng mơ hồ, lập tức một đầu Cự Hổ màu vàng kim, trên thân chạy dài lửa đỏ ban văn, từ bên trong bổ nhào ra phía trước. Cái miệng lớn đỏ như máu dữ tợn mở ra, hai hàm răng lớn dày đặc táp về phía lão giả gầy gò.

Lão giả một tay đưa tới, một đạo dây nhỏ màu lục buộc ở cổ tay lóe lên hào quang, rời ra, hóa thành một Cự Mãng xanh biếc, nhào tới phía Cự Hổ, thoáng liền quấn lấy nhau.

Hắn một mực lui ra mấy trăm trượng, đi tới bên người phu nhân đẫy đà, phàn nàn: "Sớm biết như vậy liền chọn tiểu tử đầu trâu kia, gia hỏa đầu hươu này thật đúng là không dễ đối phó."

Hắn vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng kêu thảm, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy bên kia nam tử khôi ngô đang bị Hàn Lập đạp một cước ngay ngực, cả người như một cái bao tải rách rơi xuống mặt biển phía dưới.

Mà ngay sau đó, thân hình Hàn Lập cũng hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo xuống mặt biển.

"Con mẹ nó, đều là quái thai... Chúng ta nếu không đem hết toàn lực, lần này sợ là kiếm không đến chỗ tốt, mà tính mạng cũng phải để lại chỗ này." Lão giả gầy gò khẽ gắt một tiếng, thần sắc ngưng trọng hẳn lên.

"Đích xác không thể nương tay, kính xin đạo hữu giúp thiếp thân ngăn lại trong chốc lát, để cho thiếp thân... Ha ha, thay bộ trang phục..." Phu nhân đẫy đà vừa thu lại trường tiên, vừa phong tình vạn chủng cười nói.

Lão giả gầy gò thấy nàng kia lộ ra loại nụ cười này thì toàn thân không khỏi rùng mình một cái. Hắn khẽ vẫy đôi tay, trước người liền xuất hiện một cây đại kỳ màu vàng cam. Lão đưa hai tay bắt lấy, rồi sải bước nhào tới Lân Cửu.

Phu nhân đẫy đà thấy thế, mắt hiện lên vẻ ngoan độc, rồi một tay vỗ lên đầu vai của mình. Lập tức một mảnh quần áo tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết. Trên cánh tay có xăm một vị nữ tử áo hồng thân thể mảnh khảnh, tay ôm Tỳ Bà che nửa khuôn mặt, mặt có một nụ cười quỷ dị.

Hình xăm này cũng không phải là vật trang trí bình thường, mà là một kiện pháp bảo lợi hại chế tác từ da người, một mực được phu nhân cung cấp nuôi dưỡng từ huyết nhục bản thân. hôm nay cũng là đã đến tình huống vạn bất đắc dĩ, nàng mới đành phải đem ra sử dụng.

Chỉ thấy trong miệng nàng vang lên một hồi thanh âm ngâm tụng cổ quái. Hình xăm nữ tử trên đầu vai nàng dần trở nên mơ hồ, giống như là mực xăm đang bị loang ra vậy.

Mà cùng lúc đó, làn da trên cánh tay nàng bắt đầu nổi lên màu đỏ như bị phát ban, rất nhanh lan tràn trải rộng toàn thân.

Phụ nhân thấp giọng nghẹn ngào rên rỉ, áo choàng màu đen trên người nàng dần dần rút đi, toàn bộ người rực rỡ hẳn lên, chợt biến thành hồng y nữ tử trong hình xăm. Mà đồng thời, cảnh giới tu vi của nữ tử này vậy mà trực tiếp tăng cao một bậc, từ Chân Tiên Cảnh Trung Kỳ trở thành Chân Tiên Hậu Kỳ.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười thiếu nữ đầy phong tình, hoàn toàn khác với lúc trước.

Chỉ thấy nàng chuyển cổ tay một cái, trong lòng bàn tay liền sáng lên ánh sáng màu đỏ. Một cái dù bằng giấy dầu màu đỏ máu bay ra, thình lình mở rộng giữa không trung, khoan thai xoay chuyển, bay tới trên đỉnh đầu của Lân Cửu.

Thân ảnh nữ tử cũng lập tức nhẹ nhàng bay lên theo, miệng âm u nói: "Mau chóng kết liễu hắn..."

Lúc này, trên mặt biển ở dưới bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt, một đoàn sóng nước khổng lồ vỡ ra. Một đạo nhân ảnh bắn ra từ bên trong, hướng thẳng lên trời mấy trăm trượng mới ngừng lại được. Phía sau đấy là một đoàn Bảo Luân toả ra quang mang tối tăm, đang không ngừng xoay tròn.

Đúng là Hàn Lập.

Ngay sau đó, sóng lớn bốc lên, rồi một đạo thân ảnh vàng kim óng ánh vọt thẳng lên từ mặt biển, treo giữa không trung, chính là nam tử khôi ngô lúc trước bị Hàn Lập đạp xuống. Hắn giờ phút này, toàn thân vàng óng ánh như là có một tầng nước sơn vàng kim phủ lên.

Hắn sau khi ra khỏi mặt biển, cũng không tiếp tục đuổi theo Hàn Lập, mà nhìn qua bóng người cao lớn cách đó không xa, hơi hơi híp mắt.

Giờ phút này, khóe mắt cùng miệng mũi của hắn đều phun đầy màu huyết dịch vàng nhạt, trong lòng hắn càng là ảo não không thôi.

Hắn so với lão giả gầy gò kia càng thêm hối hận, đáng lẽ không nên ỷ vào Chân Tiên cảnh Hậu Kỳ tu vi, một mình đấu gia hỏa mặt nạ đầu trâu này. Hiện tại, ngay cả Kim Hủ Đan trân tàng nhiều năm hắn cũng đã ăn vào rồi, mới có thể ngăn cản được liên tiếp trọng kích của tên kia.

Cũng không biết bảo luân đen như mực kia rút cuộc là lai lịch gì, rõ ràng là một kiện pháp bảo thủy thuộc tính, vậy mà lại trầm trọng như vậy, phảng phất như có cả một mảnh đại dương mênh mông ẩn chứa bên trong.

Nam tử khẽ đảo cổ tay, trong lòng bàn tay nhiều ra một cái quạt bằng xương trắng, phía trên khắc hoạ mấy dòng chữ cực kỳ cổ quái màu đỏ máu, từ trong truyền ra từng trận chấn động nhè nhẹ.

Nam tử khôi ngô nhìn chằm chằm vào cốt phiến trong tay, trong mắt hiện ra vẻ do dự.

Hàn Lập vẫn đang lơ lửng giữa không trung, sau lưng hắn Trọng Thủy Chân Luân không ngừng xoay tròn, phát ra từng trận âm thanh.

Hắn ngẩng đầu hướng lên, liếc qua Lân Cửu đang bị hồng y nữ tử cùng lão giả gầy gò dồn ép dần vào thế hạ phong. Ánh mắt hắn ngưng lại, một lần nữa nhìn về nam tử khôi ngô.

Tên kia thấy vậy, lập tức xiết chặt nội tâm, trong mắt vẻ do dự đều không có, hai tay hợp lại, cầm chặt cốt phiến ở lòng bàn tay, miệng bắt đầu thầm ngâm tụng.

Theo từng trận tiếng ngâm tụng vang lên, trong lòng bàn tay hắn nổi lên từng sợi khói xanh lục. Miếng cốt phiến kia đúng là tự bốc cháy, hóa thành một đoàn hỏa liên âm u màu xanh, bay vút ra.

Ngọn lửa này tên là U Lân Cốt Hỏa, vốn là trong tình huống đặc thù cực kỳ hà khắc mới có thể sinh ra một đám thiên địa dị hỏa, cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa, chỉ có thể tồn tại trong loại cốt phiến đặc chế từ xương yêu thú đẳng cấp cao. Một khi bị vận dụng, uy lực tuy rằng kinh người, nhưng cũng khó có thể thu hồi, coi như là chỉ có thể dùng một lần duy nhất, vì vậy khi trước nam tử mới do dự như vậy.

Chỉ thấy nam tử hai tay đột nhiên đẩy về phía trước, đoàn hỏa liên kia liền bắn ra, như chậm thực nhanh thổi tới Hàn Lập, trong chớp mắt liền chỉ còn cách hắn chưa tới trăm trượng. Ánh sáng màu xanh mãnh liệt tỏa ra từ hỏa liên, từng đoàn từng đoàn u hỏa màu xanh điên cuồng lao về phía Hàn Lập.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không để cho nó tới gần. Từ lúc đối phương thả ra hỏa liên, hắn đã một tay thúc giục Trọng Thủy Chân Luân vốn treo ở sau lưng lập tức bay đến trước người.

Theo những tiếng chú ngữ tối nghĩa, một mảnh ô quang bỗng nhiên nở rộ từ bên trong Chân Luân, như một cái thuẫn lớn màu đen chắn trước mặt, lập tức ngăn lại từng đợt u hỏa.

Nhưng mà U Lân Cốt Hỏa đánh vào trên Trọng Thủy Chân Luân, đúng là ngưng mà không tan, rất nhanh liền đem toàn bộ Chân Luân bao vây lại, một cỗ khí tức nóng bỏng vô cùng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Chân Luân.

Hàn Lập chỉ cảm thấy một lực lượng thập phần kỳ dị từ trên Chân Luân truyền lại, lại như là đang từng điểm một cắn nuốt Trọng Thủy trong Chân Luân. Trọng Thủy như dần bốc hơi biến mất, sức nặng của Chân Luân lập tức bắt đầu giảm xuống.

Mặc dù chỉ là giảm bớt từng điểm một không đáng kể, nhưng vẫn đủ làm hắn căng thẳng trong lòng. Nếu không mau chóng thanh trừ hết ngọn lửa xanh, còn không biết Trọng Thủy Chân Luân sẽ chịu thêm những ảnh hưởng gì.

Tại lúc Hàn Lập đang cân nhắc, cổ tay hắn chợt tìm về phía trước. một đám ngân sắc hỏa diễm chậm rãi nổi lên trên cánh tay hắn, hóa thành một cái ngân diễm tiểu nhân, quay đầu lại nhếch miệng cười cười, rồi tung tăng chạy dọc theo cánh tay của hắn. Nó nhảy lên một cái, lập tức hóa thành một mảnh ngân quang hỏa diễm nhào lên trên Trọng Thủy Chân Luân, đan vào từng đám u hỏa màu xanh.

Đúng là Tinh Viêm Chi Hỏa!

Chỉ thấy ở mặt ngoài Chân Luân, hai màu hỏa diễm quấn chặt lấy nhau, cuồn cuộn không thôi. U Lân Cốt Hỏa lại cũng không cam chịu yếu thế, trong lúc nhất thời vậy mà đang giằng co cùng Tinh Viêm Hỏa Điểu, cả hai đều không cách nào đem đối phương nuốt hết.