Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 59: Mượn Tinh Đài




Dịch giả: Tiểu Bạch Kiểm

Biên: nila32

Sau mấy ngày, nơi hoa viên của một động phủ tại sườn núi Xuất Vân Phong.

Một cung trang thiếu nữ da dẻ trắng mịn như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chậm rãi theo sau một mỹ phụ áo trắng có thân hình cao lớn.

Hai nữ tử này không phải người nào xa lạ mà chính là thầy trò Dư Mộng Hàn và Cổ Vân Nguyệt.

"Hôm nay ta chợt nghĩ lại những lời ngươi nói ngày trước, thân phận lai lịch của vị Hàn trưởng lão quả thật thần bí. Lúc trước song hành cùng y, dựa vào cử chỉ, lời nói và hành động của đối phương, vi sư vốn đã nghĩ đến những dự đoán lớn mật nhất có thể, nào ngờ chúng ta vẫn đánh giá thấp hắn." Cổ Vân Nguyệt cười khổ rồi nói.

"Cũng không biết được đến năm tháng nào, ta mới có thể đạt tới cấp độ như vậy." Dư Mộng Hàn buồn bã thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm.

"Nhân Đạo mịt mờ, Tiên Đạo rộng lớn, thọ nguyên của chúng ta có hạn nhưng lại truy cầu Thiên Đạo, âu cũng là hành động nghịch thiên. Không chỉ là vấn đề về tư chất, mà còn là cơ duyên tạo hóa. Đây cũng chính là lí do vì sao rất nhiều tu sĩ cả đời cũng chưa chắc có thể đạt thành Trúc Cơ, đừng nói đến việc ngưng kết Kim Đan. Vi sư tu hành đến nay hơn năm trăm năm, kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ cũng quá trăm năm. Việc tiến giai lên cảnh giới Hóa Thần còn có một chút hi vọng, vê phần cảnh giới Luyện Hư thì lại cực kì xa vời. Càng không nói đến cảnh giới Đại Thừa chỉ cách tiên nhân một bước ngắn ấy, vi sư nghĩ cũng không dám nghĩ tới." Cổ Vận Nguyệt dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn trời, biểu hiện có chút thất thần.

Dư Mộng Hàn nghe vậy, nội tâm cũng có chút buồn bã, ánh mắt hiện ra một tia ảm đạm.

Mỹ phụ nhìn về phía cung trang nữ tử, lắc đầu cười nói:

"Vi sư tư chất có hạn, nếu không có cơ duyên đặc biệt, thành tựu của ta cũng chỉ đạt được như vậy mà thôi. Nhưng Mộng hàn à, bản thân ngươi có Linh Thể thiên phú, ngộ tính lại cực cao. Ngươi nhập môn mới có hai năm, vậy mà đã Trúc Cơ thành công. Nếu không có gì thay đổi, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ cao hơn vi sư, chưa chắc không thể đạt tới cảnh giới Luyện Hư hay những cấp độ cao hơn."

"Đều do sư tôn dốc lòng dạy bảo, không tiếc ban thưởng rất nhiều đan dược chân quý, Mộng Hàn vô cùng cảm kích." Dư Mộng Hàn nói ra từ tận đáy lòng.

"Nhờ vào phúc đức của Hàn trưởng lão, một thời gian rất dài sau này, ngươi cũng không cần lo đến vấn đề tài nguyên, đan dược." Cổ Vân Nguyệt vung tay áo, trực tiếp nói.

Dư Mộng Hàn nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức trở nên vui vẻ.

"Nói về Hàn trưởng lão, trong khoảng thời gian hai năm qua, sư phụ có tới bái phỏng Hàn trưởng lão một chuyến thế nhưng hiện tại khu vực động phủ của hắn đã bị... được quản lý, trở thành một cấm địa của bản tông, thời gian sau này muốn đến cũng không được nữa." Cổ Vân nguyệt nói xong, thở dài một hơi, sắc mặt có vài phần tiếc nuối.

.....

Sau đó không lâu, Lãnh Diễm Tông Xuất Vân Phong đột nhiên thu nhận một gã tán tu làm đệ tử ngoại môn. Người này tư chất bình thường, tuổi tác đã không còn nhỏ, tu vi cũng chỉ đạt đến cảnh giới Kết Đan, về cơ bản đã không đạt đủ điều kiện để được tuyển nhận. Vậy nên nhất thời, việc này tạo nên một hồi nghị luận không nhỏ trong hàng ngũ đệ tử.

Sau này mọi người mới biết được, vị đệ tử này có tên là Bạch Thạch, lại là bạn cũ của vị Hàn trưởng lão kia, việc này mới dần dần yên tĩnh xuống. Không ngừng có rất nhiều người, thậm chí ngay cả Phong trưởng lão tu vi vượt xa Bạch Thạch, cũng bắt đầu tạo mối quan hệ với lão.

Đương nhiên những việc này là chuyện về sau.

Lại trải qua hơn một tháng.

Với tư cách là ngọn núi chính của Cảnh Nguyên Quan, hậu sơn Kính Thiên Phong có một ao nước nhỏ hình bầu dục, tường vây màu Phỉ Thúy. Trong ao, Linh Khí nồng đậm, tỏa ra một cỗ sương mù màu trắng dày đặc. Ngay ở giữa thỉnh thoảng lại thấy từng con cá chép to mọng, tỏa ra ánh vàng rực rở, nhảy khỏi mặt nước.

Trên đồng cỏ và mấy tảng đá cạnh ao nhỏ, hơn mười con Tiên Hạc, thần thái sáng lạng, đang vui vẻ chơi đùa, mổ Linh thảo sinh trưởng trên mặt đất một cách tán loạn, thỉnh thoảng lại ngửa cổ vui mừng kêu lên vài tiếng.

Vèo!

Một đạo độn quang màu tím bỗng nhiên từ trên không trung đáp xuống cạnh bờ ao nhỏ.

Quang mang dần giảm đi, hiện ra một gã nam tử cao lớn, đầu đội kim quan, mặc đạo bào màu tím có viết Kim văn, mới nhìn vào khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên mặt có để ba sợi râu dài màu đen, có vài phần phong thái Thần Tiên.

Gã vừa mới hạ xuống, thoáng nhìn qua bầy Tiên Hạc một chút, rồi di chuyển ánh mắt về phía ao nước nhỏ bên kia cùng thạch bích màu xanh đen, phía trên mọc đầy rêu và dương sỉ.

Chỉ thấy tại bàn tay trong tay áo hắn, quang mang khẽ lóe lên, một chiếc Truyền Âm Phù liền "Vèo" một tiếng, bắn ra khỏi ống tay áo, bay vào bên trong thạch bích, biến mất không còn tăm tích.

Sau một lát, phía trên thạch bích, một tầng Kim Quang nhàn nhạt khoan thai xuất hiện, liền lộ ra một cửa động cao hơn một người.

Đạo sĩ áo bào tím không một chút do dự, thân hình chợt lóe lên, lập tức bay vào bên trong cửa động.

Ở bên trong thạch bích là một căn thạch thất có diện tích vô cùng rộng lớn.

Ở giữa thạch thất là một đài cao có ba tầng, mỗi một tầng đều được khắc đầy Đồ Văn huyền diệu, phía trên còn đặt chằng chịt hàng loạt chén nhỏ màu vàng đèn sáng, có hình dáng kỳ dị, cùng nhau tạo thành một cái đại trận kỳ lạ, từ bên trong truyền ra từng cỗ linh lực chấn động kinh người.

Ở giữa tầng cao nhất của đài cao, một gã mặc áo bào màu vàng óng ánh rộng thùng thình, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn từ phía xa tựa như một tòa núi nhỏ làm bằng thịt.

"Bẩm Thái Thượng Đại trưởng lão, hôm nay bên phía Lãnh Diễm Tông vừa mới truyền tin, một vị tự xưng là Hàn trưởng lão muốn mượn Tụ Tinh Đài của chúng ta để tu luyện, kèm theo hứa hẹn sẽ hậu tạ đầy đủ. Chúng ta có nên..." Đạo sĩ áo bào màu tím lễ một cái về phía "núi thịt", cung kính nói ra.

Trên mặt gã nam tử mặc áo vàng nhìn như núi thịt ấy, thịt mỡ khẽ run lên, không trả lời, thay vào đó, nói ra chậm rãi: "Lúc trước ta giao cho ngươi điều tra về thân phận và lai lịch của người này, như thế nào rồi?"

Âm thanh vô cùng vang dội, "ông ông" quanh quẩn bên trong thạch thất.

"Chỉ biết được, người này đột nhiên xuất hiện ở Phong Quốc hai năm trước, không bao lâu sau đã tiến nhập Lãnh Diễm Tông, trở thành một vị trưởng lão ngoại môn. Tuy nhiên người này lại xuất hiện rất ít, không truyền ra ngoài bất cứ sự việc khác thường nào. Thế nên thám tử của chúng ta ở bên trong Lãnh Diễm Tông, cũng đến lúc Thiên Quỷ Tông gặp chuyện không may mới biết được về sự tồn tại của người này." Đạo sĩ áo bào tím trầm ngâm đáp.

"Mà thôi, nếu ta là lão hồ ly Tư Mã Kính Minh kia, khẳng định cũng sẽ nghiêm cẩn phong tỏa tin tức kinh người này. Gần đây, Thiên Quỷ Tông bên kia có động thái như thế nào?" Nam tử áo bào màu vàng hỏi tiếp.

"Toàn bộ Thiên Quỷ Tông sau khi việc này xảy ra, môn nhân để tử vô cùng ít xuất hiện, không để lộ ra nửa điểm bất mãn hay muốn trả thù một chút nào." Đạo sĩ áo bào tím suy nghĩ một chút rồi nói ra.

"Ta biết rất rõ tính nết hai lão bất tử kia. Cả hai đều là dạng có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không nén giận như vậy. Yên lặng theo dõi kỳ biến là được." Nam tử áo bào màu vàng cười xùy, hiển nhiên không mấy tin tưởng điều này.

"Vậy về việc mượn Tu Tinh Đài..." Đạo sĩ áo bào tím chần chờ hỏi lại.

"Đối phương đã có thực lực cấp Đại Thừa, chúng ta tất nhiên không tiện trở mặt, tạm thời đáp ứng đi." Nam tử áo bào màu vàng sau một lúc trầm mặc liền nói ra.

Lông mày đạo sĩ áo bào màu tím nhíu chặt, sau một chút do dự liền nói:

"Không dám dối gạt Đại trưởng lão, mấy vị Thái Thượng trưởng lão trong tông đối với việc này có chút lo lắng, lo sợ người này sau một phen tu luyện trong Tụ Tinh Đài, thực lực sẽ tăng thêm một cấp. Đến lúc đó, Cảnh Nguyên Quan chúng ta sẽ bị Lãnh Diễm Tông chèn ép. Mặt khác, việc tiêu hao Hoán Tinh Thạch khi mở ra Tụ Tinh Đài thật sự không nhỏ, chúng ta vốn đã phải tính toán tỉ mỉ dùng để bồi dưỡng đệ tử tinh nhuệ, nếu phải lãng phí tại người ngoài, thật sự có chút đáng tiếc..."

"Buồn cười! Đã đạt đến cấp độ Đại Thừa, thực lực nào có thể tăng lên một cách như vậy? Tuy nhiên, nếu hắn đã muốn sử dụng, chúng ta không thể cung cấp tiêu hao phẩm cần thiết. Toàn bộ đều do Lãnh Diễm Tông bọn họ đền bù gấp bội." Nam tử áo bào màu vàng cười nhạt một tiếng, lơ đễnh nói.

"Vâng!" Đạo sĩ áo bào tím cung kính đáp.

Hai tháng sau, tại Cảnh Nguyên Quan.

Núi non chập trùng, bên trong hàng nghìn đỉnh núi xanh biếc, mây lãng đãng trôi, trên không thỉnh thoảng có Tiên Hạc Linh Cầm bay qua, lộ ra quang cảnh tiên sơn phúc địa, khí thế của một đại phái.

Trung tâm sơn mạch, có một ngọn núi khổng lồ, cao vút tận mây, vượt xa những ngọn núi xung quanh.

Trên đỉnh núi, cự thạch chồng chất, linh khí tràn đầy, hơn nữa lại không bị quá nhiều thực vật bao phủ. Ở chính giữa có một đài cao chín tầng, hình dáng tựa Viên Tháp, toàn thân trắng muốt, giống như được như gọt giũa từ mỹ ngọc mà ra.

Mỗi phía xung quanh bốn góc của đài cao đều có một gã lão giả mặc hạt bào, nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân tĩnh tọa.

Gần lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà nghiêng nghiêng hạ xuống, chiếu thẳng lên mặt đá trên đỉnh núi, tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu hồng quất, chiếu vào Đài Cao bạch ngọc, phản chiếu ra một mảnh hào quang kì dị, khiến cho lòng người đắm say.

Đúng lúc này, ở phía xa xa trên không trung, bỗng có hai luồng hồng quang song song cùng nhau bay tới, khi đáp xuống phía Đài Cao bạch ngọc liền lộ ra hai đạo nhân ảnh, một béo, một gầy.

Bốn lão giả mặc hạt bào đang ngồi xung quanh bốn phía đào cao thấy vậy liền lập tức đứng dậy, đi về phía hai người, cung kính thi lễ với nam tử áo bào màu vàng béo ị như núi thịt:

"Tham kiến Thái Thượng Đại trưởng lão."

Vừa dứt lời, mấy người ánh mắt khẽ chuyển sang bên cạnh, đánh giá thanh niên lạ lẫm đứng cạnh nam tử áo bào màu vàng.

Người này thân hình cao lớn, dụng mạo bình thường, chính là Hàn Lập, người đến đây để mượn Tụ Tinh Đài.

Nam tử áo bào màu vàng phẩy phẩy bàn tay to tựa như chiếc quạt của mình, không có nói gì.

Bốn người lập tức hiểu ý, lặng lẽ lui xuống, ngồi về vị trí cũ.

"Hàn đạo hữu, bốn người bọn họ chính là nhân sĩ trấn thủ Tụ Tinh Đài này. Mặc dù chỉ có một vị tu sĩ Hợp Thể, ba người còn lại đều là Luyện Hư, nhưng phối hợp cùng nhau đã nhiều năm, tâm trí tương thông, việc hộ pháp cho đạo hữu, tuyệt đối không có chút sơ hở nào." Nam tử áo bào màu vàng mỉm cười, nói với thanh âm vang dội.

Hàn Lập đương nhiên không muốn có người của Cảnh Nguyên Quan hộ pháp, nhưng hắn cũng biết việc này không có cách nào cự tuyệt, liền nói ra với nét vui vẻ trên mặt không hề giảm: "Vậy phải đa tạ Hạp Sơn đạo hữu rồi."

"Trời đã tối, ta sẽ không làm mất thời giờ tu luyện của Hàn đạo hữu. Nếu còn cần điều gì khác, đạo hữu cứ hỏi những người kia." Nam tử áo bào màu vàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, liền nói như vậy.

Vừa dứt lời, gã hơi chắp tay về phía Hàn Lập, liền quay người, hóa thành một đạo Phi Hồng rời đi, trong giây lát đã biến mất không còn tăm tích.

Sau khi ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía đối phương rời đi, đảo qua mọi nơi, rồi quay người đi về phía trước cầu thang của Tụ Tinh Đài, từ tốn trèo lên.

Bốn người xung quanh đài cao vội vàng bấm pháp quyết, từng trận thanh âm được ngâm tụng truyền ra.

Dưới thân bốn người, từng vòng phù văn được ẩn giấu trước đó lập tức sáng lên từng cái. Một màn sáng kim sắc phủ kín toàn bộ Tụ Tinh Đài bất chợt hiện ra.

Cùng lúc đó, Hàn Lập liền xuất hiện tại phía trước cửa vào hẹp, chỉ cao có một người.

Ánh lam quang lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất, phát hiện màn sáng trước mắt mặc dù linh lực chấn động không nhỏ nhưng cũng chỉ là một loại pháp trận phòng hộ. Hắn liền đi nhanh qua màn sáng, tiến vào bên trong.

Hàn Lập vừa mới tiến vào, màn sáng sau lưng liền khép kín lại rồi dung nhập vào trong không khí, biến mất không còn tăm tích.

Hắn bước lên cầu thang, một cỗ linh lực kì dị lập tức chấn dộng, từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Hàn Lập cảm thấy có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn mọi nơi xung quanh.

Hắn chỉ thấy phía trên thềm đá dưới chân và mặt đất xung quanh là một loạt hố nhỏ được phân bố rậm rạp, chằng chịt. Nếu không quan sát cẩn thận, cơ bản là sẽ không chú ý tới.

Hắn dùng Linh mục thần thông chăm chú nhìn một lát, liền phát hiện có nhưng điểm ngân quang chớp động yếu ớt dưới đáy những chiếc hố, chính là dấu vết lưu lại theo năm tháng do tiếp xúc với lực lượng Tinh Thần.

Bề mặt của Tụ Tinh Đài còn khắc rất nhiều vòng tròn cùng những đường cong kết nối đồ án, có ba đến năm cái đồ án liên tiếp, hình dáng cực kì đơn giản, lại có hơn mười cái đồ án liên tiếp khác, hình dáng cực kì phức tạp, cùng nhau kết nối, tạo thành một chữ "Giếng".

Hàn Lập đi tới, xem qua một vài tấm đồ án, liền dần dần hiểu được. Những đồ án này đều là Tinh Đồ ứng với tinh tú trên bầu trời.