Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 963: Không đơn giản




Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Thạch Xuyên Không tay cầm trường côn màu tím, trên người hiện đầy vết thương máu tươi đầm đìa đáng sợ, trên mặt nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng trong lòng y lại không ngừng kêu khổ.

Chênh lệch hai bên quá rõ, dù ba người hợp lực cũng không phải là địch thủ của Thiệu Ưng, huống chi vị Hồ Trưởng lão kia sơ sẩy một chút, đã giao tính mạng ra trước.

Thấy Thiệu Ưng đột kích, Thạch Xuyên Không không thể không lui về sau một bước, trường côn màu tím trong tay nhanh chóng vung lên, tiếng rít vang mạnh.

Một vùng côn ảnh mông lung như dệt lên một tấm lưới lớn phòng thủ nghiêm mật, phủ về hướng Thiệu Ưng.

Nhưng người sau chỉ đưa một tay ra, cốt trảo trong tay lập tức phát ra một cỗ lực lượng tinh thần cường đại, trực tiếp quét sạch hơn phân nửa côn ảnh, một tay khác thì chém ngang xuống phần eo Thạch Xuyên Không.

Nếu một kích này thành công, rất có khả năng Thạch Xuyên Không giống vị Hồ trưởng lão khác thường kia, bị chém mạnh thành hai nửa!

Hàn Lập thấy tình hình này, đang muốn ra tay thì thấy thân ảnh Phương Thiền đã lao lên từ bên cạnh.

Khóe miệng Thiệu Ưng lộ ra ý cười âm mưu thành công, thân hình dừng lại, trực tiếp bỏ qua Thạch Xuyên Không, lui về phía sau tránh Phương Thiền.

Trong nháy mắt Phương Thiền sượt qua người gã, Thiệu Ưng chợt nâng một chưởng lên, quang mang huyền khiếu trên tay sáng mạnh, tiếp đó cốt trảo trên tay cũng phát ra tinh huy sáng lạn, đập trên lưng Phương Thiền.

"Bùm" một tiếng trầm đục.

Lập tức sau lưng thiếu niên mặt heo nổ tung một mảnh quang mang tinh thần sáng như tuyết, một cỗ man lực dời núi lấp biển điên cuồng tuôn ra, trực tiếp nổ sau lưng gã thành huyết nhục mơ hồ, đánh bay cả người gã ra xa.

Thân thể to lớn của Phương Thiền khó dừng, trực tiếp đập gãy thạch lan biên giới tế đàn, rơi xuống vực sâu đen kịt phía dưới.

Thạch Xuyên Không thấy một màn như vậy, lập tức thần sắc biến đổi, muốn lao tới cứu cũng không kịp nữa.

"Không cần gấp, tiếp theo chính là ngươi đấy." Thiệu Ưng quay đầu nhìn về phía y, vừa cười vừa nói.

Dứt lời, hai tay gã giao thoa rạch một cái trước người, hai đạo cốt trảo chạm vào nhau, kêu keeng rung động.

Thạch Xuyên Không chau mày, liếc qua hướng hậu điện, ánh mắt bỗng khẽ lóe, hai tay nắm chặt trường côn màu tím, từ từ mở miệng nói:

"Cứ việc tới đây."

Thiệu Ưng hắc hắc một tiếng, huyền khiếu trên hai chân đột nhiên sáng lên, mũi chân giẫm mạnh xuống đất, thân hình bắn ra, so với vừa rồi, tốc độ lại nhanh trên thêm vài phần.

Trong nháy mắt, thân ảnh gã đã tới trước người Thạch Xuyên Không, quang mang tinh khiếu trên hai cốt trảo sáng rõ, bỗng đâm về trước, xuyên thẳng lồng ngực Thạch Xuyên Không.

Thạch Xuyên Không phản xạ cực nhanh, hai tay vung côn ngăn cốt trảo lại, tiếp đó mạnh mẽ chuyển thân công một cái, theo đó thuận thế xoắn hai cốt trảo, trực tiếp xoay cả người Thiệu Ưng giữa không trung.

Mũi chân y vừa nhấc, bạch quang trên đùi sáng rõ, có xu thế cuốn lấy sấm gió, thế lớn lực nặng đá lên ngực gã.

Trên người Thiệu Ưng ầm ầm rung động, lực lượng tinh thần trong huyền khiếu điên cuồng tuôn ra, thân thể run lên giữa hư không, cả người bay vút qua đỉnh đầu Thạch Xuyên Không, hai trảo hất mạnh trường côn màu tím lên.

Lập tức Thạch Xuyên Không bị một cỗ lực lớn lôi kéo, thân bất do kỷ ngã văng về phía trước.

Không đợi y rơi xuống đất, thân ảnh Thiệu Ưng đã đuổi đến.

Thực sự tốc độ hai người chênh lệch quá lớn, Thạch Xuyên Không không kịp phòng thủ đã bị Thiệu Ưng đuổi đến trước người, một trảo đâm xuyên ngực, trực tiếp dính trên mặt đất.

"Khụ..." Thạch Xuyên Không vội ho một tiếng, lập tức trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Y vừa giãy giụa muốn đứng lên, cánh tay kia cũng "Soạt" một tiếng, bị một cốt trảo khác đâm thủng.

Thiệu Ưng cúi đầu nhìn xuống Thạch Xuyên Không bị gã gim trên đất, cười lạnh nói: "Nếu không phải thành chủ giữ ngươi lại còn có chỗ dùng, ngươi đã sớm chết vô số lần."

Không ngờ là, Thạch Xuyên Không cũng cười, lộ chút vẻ sầu thảm nói: "Ha ha, thật ra ta biết rõ..."

Một câu vừa dứt, người y bỗng lộn một vòng lên, hai chân bật lên, gắt gao kẹp chặt cổ Thiệu Ưng.

Trong lúc Thiệu Ưng kinh nghi, đang muốn thoát thân, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.

Chỉ thấy một đạo nhân ảnh lóe ra từ chỗ tối sau điện, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, gần như lập tức đã tới sau gã, tay cầm một thanh loan đao bạch cốt, chém một cái xuống cổ gã.

Người này không phải ai khác, chính là Hàn Lập ẩn nấp đã lâu.

Nguy cơ ập xuống, Thiệu Ưng liều mạng giãy giụa. Không biết sao Thạch Xuyên Không cũng ôm tâm lý phải chết, không chút buông lỏng chân, cốt trảo hai tay gã cắm trên đất, căn bản không kịp rút về.

Trong nháy mắt Hàn Lập muốn một đao kết thúc tính mạng, trong mắt Thiệu Ưng chợt lóe hàn quang, quần áo sau lưng "Xoẹt" một tiếng rách ra, hai cốt cánh sắc bén như đao bỗng đâm ra từ đó.

Chỉ thấy hơn mười chỗ huyền khiếu trên đó sáng lên quang mang mạnh mẽ, chợt lóe bạch quang sắc bén trực tiếp chém về phía Hàn Lập.

Đôi mắt Hàn Lập co mạnh vào, chủ động thu đao, lui về sau tránh.

Chỉ thấy cốt dực kia quét ngang ra, trong hư không lập tức hiện ra một vết rách vặn vẹo.

Hai vai Thiệu Ưng run lên, lực lượng tinh thần bộc phát ra, trực tiếp chấn mở hai chân Thạch Xuyên Không.

Hắn đưa tay rút ra cốt trảo hai tay đã đâm xuống, đứng lên, một cước đạp bay Thạch Xuyên Không ra ngoài, sau đó mở cốt cánh, bay lên không trung, lạnh lùng nhìn xuống Hàn Lập.

"Tiểu tử, ta chờ ngươi đã lâu." Thiệu Ưng vừa cười vừa nói.

Hàn Lập liếc qua Thạch Xuyên Không, thấy tính mạng y không đáng lo, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Thiệu Ưng, đáp phi sở vấn nói:

"Trên lưng ngươi là cốt dực hay Tinh khí?"

Thiệu Ưng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, chỉ mở hai cánh, lập tức bổ nhào xuống từ trên không.

Tới gần sát, cốt trảo hai tay gã đâm thẳng tới.

Hàn Lập khẽ cau mày, lại không chút tránh né, lùi về sau một bước, loan đao bạch cốt trong tay từ nghiên xuống bỗng vung lên, bổ về phía Thiệu Ưng.

Lập tức hai đạo cốt trảo của người sau va chạm với loan đao bạch cốt, mạnh mẽ gập cong, trực tiếp túm được thân đao, rồi ngay lập tức hai cốt cánh sau lưng gã quấn quanh, chém về phía Hàn Lập.

Hàn Lập trước bị khống chế, sau bị truy kích, nhưng lại không chút bối rối.

Thân hình hắn khẽ dựa về trước, tay cầm đao bỗng buông lỏng, mặc cho đao bị Thiệu Ưng đoạt đi.

Hắn nắm chặt một quyền, vận chuyển Đại Lực Kim Cương Quyết, bạch quang trên tay xoay quanh, bỗng đập xuống lồng ngực Thiệu Ưng.

Vừa cận thân, vừa ra quyền, tốc độ cực nhanh, dưới trình độ nhất định kéo dãn khoảng cách với cốt dực, trước một bước đập xuống ngực gã, ầm ầm rung động.

Thiệu Ưng chỉ cảm thấy tim như ngừng đập vài nhịp, ngực nặng nề một trận, ngay tiếp đó là một lực va chạm dời núi lấp biển ập tới, miễng gã rên khẽ một tiếng, cũng bay ra ngoài.

Nhưng trước khi đi, gã bất ngờ dùng hai cánh xẹt qua sau sống lưng Hàn Lập.

Trên sống lưng sau Hàn Lập lập tức da tróc thịt bong, máu chảy ồ ạt, một đoạn xương sống lưng màu trắng cũng lộ ra.

Nhưng hắn lại như hoàn toàn không biết, thừa dịp thế đi của Thiệu Ưng chưa hết, vận chuyển Vũ Hóa Phi Thăng Công bám chặt theo.

Vì vậy, tình cảnh Thiệu Ưng đối phó Thạch Xuyên Không lúc trước gần như tái hiện.

Lúc gã rơi xuống đất liền bị Hàn Lập đuổi theo, một quyền đánh xuống lồng ngực.

Nhưng dù sao tốc độ Thiệu Ưng thực sự nhanh hơn nhiều so với Thạch Xuyên Không. Gã đã thu lại hai cánh tay, đan trước ngực đỡ quyền của Hàn Lập.

"Bịch..."

Thân hình Thiệu Ưng đập ầm vào rìa tế đàn, chấn động toàn bộ tế đàn hơi rung mạnh lên.

Ánh mắt Ách Quái nhìn về phía bên này, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, nhân tộc này lại mạnh mẽ như vậy sao?

Trong miệng Thiệu Ưng nôn ra một ngụm máu tươi, vội vàng huy động cốt cánh đỡ trước người, sợ Hàn Lập tiếp tục truy kích tới đây.

Kết quả khi gã vung lên mới phát hiện cốt dực của mình lại rơi vào khoảng không.

Không biết sao Hàn Lập lại không thừa cơ công kích tiếp?

Lúc gã nghi hoặc khó hiểu, khóe mắt nhìn về chỗ máu thấm trên ngực mình, không ngờ đột nhiên hiện ra ngọc quyết hình lá cây, mà Hàn Lập đã lui cách gã cực xa, ý cười đầy mặt mà kết một pháp quyết cổ quái, dường như trong miệng còn ngâm tụng gì đó.

Trong lòng Thiệu Ưng sợ hãi cả kinh, đang muốn hành động, nhưng lúc này đã trễ.

Chỉ thấy ngọc quyết nhuộm máu tươi gã, từng đạo gân mạch nhỏ bên ngoài đang liên tiếp sáng lên, từ trong hiện ra một đạo quang mang chói mắt. Bầu không khí trong hư không cạnh gã bỗng co lại, ngưng kết chung quanh gã, ngay sau đó liền có một vòng kiêu dương màu trắng được đưa lên.

“Ầm ầm."

Một tiếng nổ vang lên kịch liệt, một đoàn bạch quang rừng rực bỗng nổ ra, hóa thành một đám mây trắng bốc ra ngoài.

Một cỗ sóng khí cuồng bạo bắt đầu lao về phía bốn phương tám hướng, nửa phiến vách núi tế đàn dưới mảng lớn bụi mù nứt toác, "Rầm rầm" trượt về phía vực sâu.

Màn sáng kết giới Khấp Huyết đại trận bị cuồng phong sóng khí liên tục thổi quanh, rung lên kịch liệt, quang mang huyết sắc bên trên nhanh chóng tan ra, chuẩn bị lập tức sụp đổ.

Thần sắc Ách Quái biến đổi, vội vàng kết pháp quyết, liên tục đưa lực lượng mình lấy đựơc theo Huyết trận ra ngoài, trợ giúp đại trận chống cự sự khủng bố của Bạo Không Giới phù.

Sau hơn mười hơi thở, cỗ dao động này mới dần dần chậm lại, từ từ dừng lại.

Một nửa tế đàn hoàn toàn sụp đổ, một nửa khác nhờ Huyết trận ngăn cản may mắn thoát khỏi, không bị ảnh hưởng bao nhiêu.

Trên nóc đại điện bật lên một lỗ trống lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời cực xa phía trên có mảng lớn mây vàng tụ lại.

Biến cố bất thình lình khiến hầu như tất cả mọi người ở đây cảm thấy trở tay không kịp.

Sau khi Chu Tử Nguyên một quyền bức lui Đoạn Thông, bản năng phát hiện bên này khác thường, thân hình lập tức lóe lên, đi tới trước người Hiên Viên Hành, sau một chưởng đánh lui gã về sau, kéo cánh tay Chu Tử Thanh, đưa nàng lui nhanh về sau, tới bên người Lục Hoa phu nhân.

Hiên Viên Hành không đuổi theo mà lui về, tụ tập một chỗ về phía hai người Hàn Lập bên này.

Mọi người gần như không bị Bạo Không Giới phù ảnh hưởng, lúc này nhìn nửa bên tế đàn trống rỗng và Thiệu Ưng sớm tan thành mây khói, ánh mắt phức tạp.

Lục Hoa phu nhân nhận ra cái kia miếng ngọc quyết kia là vậy gì trước, vì vậy lúc này ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập càng hiện vẻ phức tạp.

Cách đó không xa, khói đen trên người Đoạn Thông tiêu tán lộ ra thân thể để trần đầy vết thương, quang mang phù văn trở nên vô cùng ảm đạm, thoạt nhìn cả người gầy đi một vòng lớn, chỉ có Thông Huyền Hữu Tí vẫn bảo trì nguyên trạng.

Gã luyện Tử Cương Độc và Thông Huyền Tí, thông qua tiêu hao lực lượng thân thể trong một thời gian ngắn tăng cường lực công kích của mình. Đây vốn là biện pháp thu không đủ chỉ, chỉ có thể chiếm ưu thế ban đầu.

Sau đó khi Chu Tử Nguyên phát hiện điểm này, hai người sinh tử quyết giết biến thành kéo dài đánh lâu. Một lúc sau, dương nhiên Đoạn Thông bắt đầu rơi vào thế hạ phong, nếu không phải Hàn Lập bỗng giết Thiệu Ưng, kinh sợ thối lui Chu Tử Nguyên, gã cũng không chống đỡ được bao lâu.

Gã không tới gần Hàn Lập bên này mà giữ đủ khoảng cách đội ngũ hai phe, thở hổn hển.

Trên người Chu Tử Thanh có không ít vết thương, nhưng thương thế cũng không tính quá nặng, lúc này đứng bên cạnh ca ca, nhịn không được vẻ ngạc nhiên trong mắt mà đánh giá Hàn Lập, nhỏ giọng nói: "Ca, ánh mắt của ngươi thật tốt, gia hỏa này đúng là không đơn giản..."

Nàng không có bao nhiêu hảo cảm với Thiệu trưởng lão cả ngày đều lành lạnh, cho nên trong lòng cũng không cảm thấy phải ghi hận Hàn Lập.

Chu Tử Nguyên đương nhiên biết rõ, đối với bọn họ mà nói, thực lực Hàn Lập mạnh như thế tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, trong mắt càng nhiều thêm vài phần ngưng trọng và kiêng kị.