Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1620: Khách tới ngoài ý muốn




Hàn Lập đứng trên đỉnh một toà núi nhỏ, đưa mắt nhìn về phía một dãy núi xa xa, hai mắt híp lại.

"Nơi này chính là địa phương ngươi nói sao? Thoạt nhìn không có chút gì thu hút cả."

Đem ánh mắt vừa thu lại, hắn quay sang Tiêm Tiêm bên cạnh hỏi.

"Thì chính vì như thế nên hắn mới chọn nơi này. Việt huynh, lộ trình tiếp theo chúng ta không cần ngươi dẫn đường nữa. Ngươi trước hết ở gần đây nghỉ ngơi một chút. Ta cùng Hàn tiền bối muốn qua đó xem. Ít thì nửa ngày, nhiều thì ba bốn ngày chúng ta sẽ trở lại. Nếu như quá thời hạn không trở lại, đạo hữu cũng đường để ý tới chúng ta mà tự rời khỏi nơi này là được."

Tiêm Tiêm quay sang Việt Tông nhoẻn miệng cười nói.

"Nếu Tiêm tiên tử đã nói như thế thì Việt mỗ đành lười biếng vậy."

Việt Tông đáp ứng một tiếng rồi sau đó liền ôm quyền hướng về phía một toà núi nhỏ gần đó bay đi. Chỉ thấy loé lên một cái người đã chui vào phía trong ngọn núi.

"Tiền bối, chúng ta đi thôi."

Tiêm Tiêm hít sâu một hơi thần sắc trở nên ngưng trọng nói. Hàn Lập gật gật đầu, không nói gì mà độn quang cùng Tiêm Tiêm bay về dãy núi phía trước.

Vừa tiến vào trong sơn mạch, Ma Yên Điểu vốn dĩ luôn chờ đợi trên đầu vai của Tinh Tộc nữ tử lập tức giương hai cánh phóng thẳng lên trời, trên không trung bay quanh vào vòng rồi hướng về một phương hướng bay đi. Hai người yên lặng bay theo phía sau.

Bên trong sơn mạch có rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ trùng trùng điệp điệp, liên miên không dứt. Hai người bay theo con chim nọ được mấy ngàn dặm thì trước mặt xuất hiện một toà núi nhìn rất là bình thường. Ma Yên Điểu hai cánh vừa thu lại trong miệng phát ra tiếng kêu to. Tiêm Tiêm hai mắt sáng ngời, mừng rỡ nói:

"Đã tìm được cửa vào rồi!"

Sau đó nàng thúc dục độn quang, sau khi chớp động mấy cái đã xuất hiện ở ngọn núi gần đó, sau khi bay quanh ngọn núi này vài vòng thì cuối cùng dừng lại tại một chỗ ở trên ngọn núi, thân hình hiện ra và tập trung tư tưởng suy nghĩ đánh giá cái gì đó. Hàn Lập cùng lúc đến bên cạnh nàng đưa ánh mắt nhìn ra.

Chỉ thấy trước mắt là một vách đá bình thường cao hơn trăm trượng, màu xám trắng bóng loáng, ngoại trừ một ít khí đen lơ lửng ở bên ngoài thì không thấy có chỗ gì khác đặc biệt. Tuy nhiên, trong mắt Hàn Lập lam mang có chút loé lên, thần sắc thoáng thay đổi một chút giống như là đã nhìn ra được cái gì đó.

Lúc này, Tiêm Tiêm kêu khẽ một tiếng, Ma Yên Điểu vốn dĩ đang bay xung quanh trên không trung nghe thấy thì giống như mũi tên vừa bung ra khỏi vỏ phi vút về phía vách đá. "Phốc phốc" một tiếng, vách đá nhìn có vẻ vô cùng chắc chắn nhưng khi Ma Yên Điểu tiếp xúc thì trong nháy mắt lại nhộn nhạo vẽ lên một đợt gợn sóng. Mặt ngoài có chút mơ hồ rồi hoá thành một tầng khí đen đậm đặc. Cả vách đá hoá ra là một cửa vào một cái động rất to. Ma Yên Điểu tựa hồ không bị khói đen làm ảnh hường, thoáng một cái đã bay vào trong đó.

"Tiền bối chúng ta trước hết xem xét động tĩnh ở bên trong đã rồi nói sau."

Tiêm Tiêm cẩn thận nói, rồi ở trên không trung khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết, hai mắt nhắm lại.

Tâm thần của nàng đã bám vào trên người Ma Yên Điểu để thao túng dò xét tình hình ở bên trong. Ở bên cạnh, ánh mắt Hàn Lập chớp động như là tự đánh giá cái gì. Sau trọn vẹn thời gian chừng một bữa cơm, sau một tiếng kêu to, Ma Yên Điểu từ trong khói đen xông ra, sau khi xoay quanh một cái thì đậu vào đầu vai của Tiêm Tiêm. Nàng lúc này cũng mở hai mắt ra.

"Khá tốt, con thánh giai ma thú kia vẫn đang ngủ say chưa tỉnh ở bên trong. Đây đúng là thời cơ ra tay tốt nhất. Ta giờ để Ma Yên Điểu dẫn đường cho tiền bối trực tiếp tới chỗ thánh giai ma thú. Tuy nhiên, ma khí bên trong hung mãnh dị thương, cho dù Hàn tiền bối có ma công cũng không thể kiên trì được lâu. Tốt nhất là tiền bối đừng đánh thức con thú này mà trực tiếp dùng thủ đoạn sét đánh đem nó một chiêu diệt sát là tốt nhất."

Tiêm Tiêm nghiêm mặt nói sau đó ngón tay chỉ lên không trung một cái, Ma Yên Điểu ngay lập tức hiểu rõ mệnh lệnh một lần nưuã bay vào trong khói đen.

"Tiêm tiên tử yên tâm, Hàn mỗ biết rõ phải làm như thế nào. Tiên tử không có ma công hộ thể nên ở chỗ này chờ ta đi."

Hàn Lập nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mắt trong chốc lát sau đó mới bất động thanh sắc gật đầu.

Hàn Lập lập tức hai tay bấm quyết, trên người đột nhiên kim quang chói mắt rồi hiện lên một tầng bảo hộ mỏng. Thân hình vừa động hắn đã hoá thành một đạo cầu vòng màu vàng kim bay thẳng vào trong khói đen. Vừa thấy Hàn Lập bay vào bên trong khói đen thì nữ tử tắt hẳn bộ dáng tươi cười đồng thời trên mặt lộ ra vẻ do dự.

"Thời gian không sai biệt lắm. Chúng ta cũng nên hành động thôi."

Đột nhiên một đoàn thanh quang từ trên người cô gái bay ra, một cái nháy mắt đã hoá thành hư ảnh Kỳ Lân bé bằng nắm tay, nó vừa từ người nữ tử xông ra đã nói luôn.

"Chờ một chút đi, không cần biết hắn có thể diệt sát đầu thánh giai ma thú kia hay không nhưng chúng ta chỉ cần chúng giao đấu với nhau thì đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến vào Chân linh chi huyệt."

Tiêm Tiêm lắc đầu nói ra.

"Như thế nào vậy? Ngươi đối với hắn có vẻ kiêng kị không nhỏ a."

Hư ảnh Kỳ Lân cười hắc hắc nói.

"Trên đường đi, chúng ta đã chứng kiến thần thông của hắn cực kỳ lợi hại, ngươi ở trong cơ thể ta hẳn không phải là không phát hiện ra. Ngay cả ma thú thượng tộc cửu giai cũng không thể hoàn thủ nửa khắc. Nếu quả thật nếu cùng người này tranh đấu thì phần thắng dù chỉ là một phần ta cũng không nắm chắc. Mà con thánh giai ma thú ở trong kia nếu ta đoán không sai thì tuy nó đang ngủ say nhưng nhất định trước đó đã làm ra chút ít đề phòng. Nếu muốn đơn giản tiếp cận thì xem ra không có khả năng. Chúng ta cũng chỉ có thể thừa dịp bọn hắn đang lúc tranh đấu thì mới có thể thần không biết, quỷ không hay mở ra Chân linh chi huyệt."

Tiêm Tiêm tỉnh táo nói.

"Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Vậy thì chờ thêm một lát vậy."

Hư ảnh Kỳ Lân nghiêng cổ nghĩ nghĩ, rồi nhẹ gật đầu nói.

Cùng thời gian đó, tại dãy núi ở bên ngoài, Việt Tông đang ở trong một động quật mới mở trong một ngọn núi mà bế quan ngồi đó. Bỗng nhiên hắn cảm ứng được cái gì, mặt biến sắc lật bàn tay lên. Cái hộp chứa quái trùng trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay. Quái trùng nhìn vẻ ngoài rất giống con tằm này ngay khi cái nắp được mở ra đã lắc đầu liên tục như điên. Việt Tông hít vào một hơi, cơ hồ không chút nghĩ ngợi nhảy lên hoá thành một đạo cầu vồng lao tới động quật.

Nhưng thân hình hắn vừa xuất hiện bên ngoài thì sắc mặt đã thoáng một tý đã trở nên cực kỳ khó coi. Ở trước mặt hắn, thình lình xuất hiện một gã nam tử thân mặc ngân giáp, sắc mặt đờ đẫn đang lơ lửng ở đó. Đúng là tên dị tộc nhân họ Khuê trước kia ở trong lầu các cùng bọn họ có chút xung đột.

"Hoá ra là tiền bối, ta tưởng rằng có ma thú xuất hiện nơi đây, tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì không."

Trong lòng Việt Tông trầm xuống nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói.

Nam tử họ Khuê lạnh lùng nhìn Việt Tôgn sau nửa ngày không nói gì cuối cùng hỏi một câu:

"Những người khác đâu?"

"Những người khác nào, nơi đây chỉ có mình vãn bối thôi."

Việt Tông trấn định trả lời.

"Thật sao, nói như vậy, ngươi có thể lên đường được rồi."

Nam tử họ Khuê nghe nói như thế thì huyết quang trên mặt loé lên hiện ra một cỗ sát khí nói.

Việt Tông biến sắc, đột nhiên giơ cái hộp trong tay hắn nhằm hướng đối diện mà ném đi, đồng thời linh quang trong tay áo loé lên, mấy chục tấm phù toản màu sắc khác nhau như mãnh liệt bắn ra. Hắn lại há miệng phun ra một miếng ngọc bài màu trắng.

Quái trùng sau khi ra khỏi hộp thì lập tức bành trướng thể tích lên gần một trượng, phảng phất giống như quái xà nhoáng một cái quăng mình về hướng nam tử họ Khuê đồng thời mấy chục cái phù toản lập tức hoá thành một đoàn sương mù màu trắng rộng gần một mẫu đem cả thân hình nam tử họ Khuê bao trùm vào trong đó.

Dưới bàn chân Việt Tông bạch quang chợt loé lên rồi hiện ra một đôi bánh xe, ánh sáng loé lên một cái rồi bỗng nhiên thân hình biến mất, thoáng một cái đã xuất hiện bên ngoài đám sương mù đó cách hơn mười trượng. Sau đó độn quang hoá thành một đạo cầu vồng màu trắng muốn bay đi. Nam tử họ Khuê thấy vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng, chỉ thấy hắn bỗng nhiên vỗ lên đỉnh đầu mình một cái, thân hình thoáng có chút mơ hồ rồi huyễn hoá ra ba cái phân thân giống nhau.

Một phân thân chợt giơ hay cánh tay lên rồi bỗng nhiên hoá thành một đôi quỷ thủ màu máu, mười đầu ngón tay nhọn hoắt, khí đen bao quanh rồi bổ nhào tới cự trùng ở gần đó, hai tay dùng lực, mười ngón tay giống như lưỡi đao sắc bén đem quái trùng xẻ ra mấy đoạn. Một phân thân khác đột nhiên hét lớn một tiếng rồi dùng sức phun ra một vòng sáng bảo hộ màu máu, thoáng cái đã ngăn quang đoàn đang bay đến rồi huyết quang chợt chớp động một cái đem những quang cầu này nuốt tất cả vào trong bụng, thậm chí sương trắng gần đó cũng bị hút vào.

Còn một phân thân cuối cùng, chỉ thấy hai mắt quang mang loé lên rồi đột nhiên thân hình nhoáng một cái đã hoá thành một đầu Giao long màu bạc bay đi. Chỉ trong chớp mắt, Ngân giao đã thuấn di xuất hiện bên cạnh Việt Tông, cái đuôi Giao long quật xuống, hai cự trảo hùng hổ giáng xuống. Việt Tông sắc mặt tái nhợt nhưng đương nhiên là không chịu khoanh tay chịu trói chờ chết, trên người hắn chợt vang lên một tiếng oanh minh rồi trong cơ thể bắn ra hai chiếc bạch cốt phi kiếm. Mặt ngoài phi kiếm có điện quang chớp động, thoạt nhìn là biết có chút bất phàm, hai kiếm giao nhau chém xuống đón đỡ hai cự trảo của Giao long. Chỉ nghe hai tiếng "răng rắc" rồi hai chiếc cốt kiếm tuy đã khiến cho cự trảo dừng lại một chúng như vẫn vô pháp ngăn cản trả hạ, cự lực đè xuống một chút nữa đã ngay lập tức khiến nó bị gãy thành hai đoạn.

Nhân cơ hội này, Việt Tông há mồm phun ra một đoàn máu huyết vào hai cái bánh xe ở dưới chân, ý định thi triển một loại độn thuật chạy trốn lợi hại nào đó nhưng hai mắt Ngân giao hàn quang loé lên, nó há miệng phun ra một hạt châu màu hồng, viên châu trong âm thanh ròn rã đánh tới. Hạt châu quay tít một vòng rồi thả ra một mảng lớn huyết quang đỏ thẫm, loé lên một cái đã đem Việt Tông bao phủ ở bên trong. Việt Tông hét thảm một tiếng rồi hoá thành một đoàn máu huyết bị Ngân giao nuốt vào bụng.

Sau đó Ngân giao quay trở lại, hai phân thân khác cũng bay tới. Chỉ thấy ảo ảnh chớp động một cái rồi ba cái phân thân lập tức hợp lại làm một, một lần nữa biến thành tên nam tử họ Khuê kia. Chỉ là lúc này sắc mặt của hắn rất âm trầm, ánh mắt chớp động như đang tự định giá cái gì đó.

"Mấy người kia cũng xuất hiện ở nơi đây, chẳng lẽ cũng là nhằm vào những thứ đó mà tới nhưng chỗ có vật kia không có mấy người biết đến, trừ phi là giống như mình bình thường là. hừ! Mặc kệ là người đó có lai lịch gì, vật kia chỉ có bản tôn mới có tư cách tìm được, ai cản trước ta liền thôn phệ hắn."

Nam tử họ Khuê thấp giọng nói hai câu, trong mắt đầy hung quang chớp động không ngừng nhưng một khắc sau hắn quay đầu lại, nghiêm nghị quay sang một bên nào đó quát:

"Là ai ở đó, cút ra đây ngay cho ta."

Nhưng bên cạnh vẫn im ắng, cũng không có một bóng người nào xuất hiện. Nam tử trên mặt loé lên vẻ dữ tợn, tay đột nhiên nhấc một cái, một thanh ngân sắc phi đao bắn ra. Chỉ thấy tia sáng trắng loé lên rồi đao ảnh lập tức bao trùm khoảng không ở một nơi gần đó.