Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1785: Ký Danh Đệ Tử




Nghe Lão bà nói vậy, Nhạc Hoa tiên tử cùng với Bạch Hóa Cập mới tỏ ra mừng rỡ, những lo âu nãy giờ cũng tiêu tan.

Trì hoãn thời gian tu luyện những mấy trăm năm, cho dù là đối với người thân nhất đi nữa cũng không có mấy ai bằng lòng bỏ ra, huống gì đây là vì một ngoại nhân vốn không quen không biết.

"Phương pháp thứ hai kia là gì?" Nam tử lòng đầy hi vọng truy hỏi một câu.

"Cách giải quyết thứ hai, chính là đi tìm linh dược trong truyền thuyết để luyện chế ra vài loại đan dược chí dương, sử dụng phương pháp Thủy Hỏa Giao Tế để thay đổi Băng Tủy Thân Thể. Loại này cũng không đơn giản hơn so với phương pháp thứ nhất, chưa nói những thứ linh dược kia toàn là thế gian hiếm thấy, ngàn năm khó xuất hiện được một lần, căn bản không phải chúng ta có thể tập hợp được. Cho dù có được đi nữa, sau khi luyện chế ra đan dược chí dương rồi phục dụng cũng hậu hoạn vô cùng. Mặc dù có thể bài trừ Băng Tủy Thân Thể, nhưng theo cùng với hình thức giao tế còn gây phá hủy tư chất linh căn của chủ nhân linh thể. Nặng thì hoàn toàn phá bỏ linh căn, trở thành một phàm nhân, nhẹ thì linh căn trở nên vô cùng thấp kém, trên đường tu tiên cũng vì thế mà khổ cực trăm bề" Bà lão nói với sắc mặt ngưng trọng.

Nam tử trung niên mặt mũi hoàn toàn trắng bệch, không còn lời gì để nói.

Thiếu phụ ở giữa cũng giật mình trong chốc lát, bỗng nhiên khẽ cắn răng hướng Hàn Lập khẩn cầu:

"Hàn tiền bối, lão nhân gia người pháp lực to lớn, nếu người có thể xuất thủ cứu giúp Quả Nhi, cả nhà vãn bối sau này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân này".

Nghe thấy thiếu phụ nói vậy, Lão bà không khỏi động lòng, không kìm được nhìn về phía Hàn Lập.

Lúc trước rõ ràng Hàn Lập cũng tỏ ra là vì nữ đồng này mà đến đây.

Nói như vậy, vị "Hàn tiền bối" này cũng không hẳn là không thể xuất thủ.

Nam tử trung niên không chút lưỡng lự hướng Hàn Lập dập đầu liên tục!

Hàn Lập nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mặt như cười như không, sau một hồi lâu mới từ từ trả lời:

"Cũng coi như là ngươi hiểu biết. Không sai, nếu Hàn mỗ đã thân chinh đến đây, đúng là có ý cứu chữa cho nha đầu này".

"Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối!" Thiếu phụ vừa nghe thấy quả đúng như mình suy đoán, trong lòng mừng rỡ, đang muốn hướng Hàn Lập quỳ lạy.

Nhưng Hàn Lập lại lắc đầu, vung một tay áo lên.

Tức thì có một cỗ sức lực vô hình đồng thời tuôn đến dưới chân hai người Bạch Hóa Cập rồi nâng họ lên một chút.

Một người căn bản không cách nào quỳ gối xuống, người kia lại bị một lực mạnh mẽ ép đứng lên.

"Hai người các ngươi đừng vội cám ơn ta trước. Có xuất thủ hay không còn phải xem các ngươi có chịu đáp ứng điều kiện của ta không rồi hãy nói, mặc dù ta rất ấn tượng với tiểu nha đầu này, nhưng cũng không tự dưng mà làm trễ nải của ta mấy trăm năm khổ tu đươc" Thần sắc Hàn Lập thản nhiên nói.

"Tiền bối có gì điều kiện gì xin hãy nói ra. Chỉ cần có thể làm được, vãn bối tuyệt không chút đắn đo" Nhạc Hoa tiên tử không chút lưỡng lự mà đáp ứng.

Nam tử trung niên mặc dù trong lòng rùng mình, nhưng đồng dạng cũng không nói lời gì khác.

Dù sao Hàn Lập chính là cơ hội duy nhất của con gái yêu của hắn.

"Điều kiện rất đơn giản, Hàn mỗ có thể giúp tiểu nha đầu này tu luyện thành Băng Tủy Hàn Phách đại thần thông, thậm chí có thể thu nàng làm đệ tử ký danh. Nhưng khi thần thông đại thành, phải không tiếc công sức thay ta đi tìm một vật, vật này có thể nằm trong hai tộc Nhân Yêu, cũng có thể ở một góc Man Hoang nào đó. Cũng chỉ có người tu luyện thành công Băng Tủy Hàn Phách thần thông mới có thể cảm ứng và tìm kiếm được nó. Dĩ nhiên đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhị vị đạo hữu có thể thay tiểu nha đầu đáp ứng hay không?" Hàn Lập nhìn hai người thiếu phụ bằng ánh mắt sắc nhọn.

"Xâm nhập hoang dã?" Bạch Hóa Cập nghe vậy liền hít vào một hơi, trên mặt hiện ra vẻ do dự.

Đồng dạng như thế sắc mặt Nhạc Hoa tiên tử cũng khẽ biến đổi, nhưng sau khi cân nhắc một phen thì cũng cẩn thận hỏi lại một câu:

"Nhưng không biết theo lời tiền bối nói thì khi thần thông đại thành Quả Nhi sẽ có tu vi bậc nào?, nếu tu vi quá thấp mà tiến vào Man Hoang thế giới thật sự là có đi không có về".

"Ha hả, chuyện này hai vị hãy yên tâm. Nếu Hàn mỗ đã thu nhận làm đệ tử ký danh, lại còn bỏ ra công sức giúp nàng tu luyện Băng Tủy Hàn Phách, tự nhiên không thể làm cho nàng có đi mà không có về đâu. Món đồ mà nàng tìm kiếm, ít nhất cũng phải có tu vi Hóa Thần trở lên mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa ta còn ban thêm cho nàng vài trọng bảo để phòng thân, nếu là ở phụ cận hai tộc Nhân Yêu mà có thể tìm được thì căn bản không cần mạo hiểm đi sâu vào Man Hoang tìm kiếm làm gì. Nếu không thì cho dù phụ cận hai tộc Nhân yêu không có, ta cũng phải đợi nàng thăng cấp tu vi lên cao mới để nàng tiến nhập vào Man Hoang thế giới được" Hàn Lập tựa như đã suy nghĩ kỹ càng, từ từ bình tĩnh nói ra.

"Cảnh giới Hóa Thần! Nếu như vậy thì đủ rồi, cảnh giới này đối với vãn bối mà nói cũng là mong muốn mà không thể thực hiện được, huống hồ nếu tiền bối không ra tay cứu giúp thì đứa nhỏ này ngay cả mấy năm tới cũng không thể qua nổi. Mà tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, ít nhất cũng là sự tình của ngàn năm sau rồi" Nhạc Hoa tiên tử cho dù tu vi không cao, nhưng quyết đoán dị thường, một hơi liền đáp ứng.

Về phần Bạch Hóa Cập cho dù còn có chút bận tâm, nhưng cũng biết thiếu phụ nói như vậy cực kỳ có lý, cũng gật đầu lia lịa.

Lão bà ở một bên lại càng không có lý do khuyên can.

"Được rồi, nếu đã như vậy, nha đầu Quả nhi này ta sẽ thu làm đệ tử ký danh, sau này trong vòng trăm năm tạm thời cho nàng ở bên cạnh ta. Còn sau trăm năm, Hàn mỗ sẽ đem nàng trả lại cho các ngươi, sau này trừ việc chỉ điểm tu luyện, ta cũng sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của nàng" Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, nói với thần sắc rất hòa ái.

"Tiểu nữ sau này là phải nhờ cậy tiền bối nhiều rồi" Nam tử trung niên nghe vậy, mới thật sự yên tâm, khuôn mặt tỏ vẻ cảm kích lại thi hành đại lễ một lần nữa.

Hàn Lập cũng không cự tuyệt nữa mà thản nhiên đón nhận đại lễ lần này của đối phương, Nhạc Hoa tiên tử cũng tỏ ra sắc mặt rất vui mừng hướng Hàn Lập cảm ơn không dứt.

Còn Lão bà ở một bên cũng thở nhẹ một hơi, đồng thời trong lòng không khỏi mở cờ trong bụng.

Mặc dù đối với phương chỉ thu Quả nhi làm đệ tử ký danh, cũng không có ý đem toàn bộ y bát truyền thừa, nhưng dù gì đi nữa cũng khiến cho Kim Quảng Tông các nàng có được một chút quan hệ sâu xa với vị tiền bối Hợp Thể kỳ này. Những thứ khác không cần nói, ít nhất cũng có thể làm cáo mượn oai hùm một phen, không để người khác dễ dàng lấn tới trước cửa.

Nhưng Lão bà đang chuẩn bị nói gì đó, định gây dựng thêm chút quan hệ tốt đẹp với Hàn Lập thì một thanh âm rụt rè lại đột nhiên vang lên ở một bên:

"Hàn tiền bối, hai người vãn bối có thể xin bái làm môn hạ của người được không!".

Nghe được thanh âm này, đám người Lão bà không khỏi ngẩn ra liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người nói chuyện đó, rõ ràng chính là Hải Đại Thiếu đang đứng yên ở phía dưới.

Giờ phút này đôi mắt của hắn tràn ngập hy vọng nhìn Hàn Lập, bộ dạng vừa có chút lo lắng, lại vừa có chút chờ mong.

"Ha hả, muốn bái làm môn hạ của ta à?" Hàn Lập nhìn Hải Đại Thiếu một chút, bộ dạng tỏ ra không lập tức lên tiếng cự tuyệt, cũng không đáp ứng.

"Hì hì, như vật tiền bối có thể coi như đáp ứng rồi phải không" Khí Linh Tử lớn gan đánh bạo một phen, cũng ở một bên cười đùa hỏi.

Hiển nhiên tiểu đạo sĩ rất rõ ràng, bây giờ đối với hắn và Hải Đại Thiếu mà nói là thiên đại cơ duyên nghìn năm có một.

Có thể bái làm môn hạ của một tu sĩ Hợp Thể kỳ là một chuyện mà không biết bao nhiêu tu sĩ cấp thấp chỉ dám nghĩ trong mơ mà thôi.

Cho nên sau khi hai người bọn hắn thấy Hàn Lập nhận Bạch Quả Nhi làm đệ tử ký danh thì len lén truyền âm thương lượng vài câu, cũng muốn dựa vào chút quen biết với Hàn Lập trước kia mà mặt dày trực tiếp tiến đến bái sư.

"Trước hết, về chuyện bái sư hai người các ngươi đừng quá nóng vội, qua ít ngày nữa rồi hẵng nói. Hãy ở bên cạnh ta một thời gian trong kỳ Vạn Bảo đại hội này rồi tính sau" Hàn Lập thu nụ cười lại, rốt cuộc ngưng trọng nói.

"Vãn bối biết, trước hết Hàn tiền bối cần thử nghiệm lại bọn vãn bối một thời gian ngắn. Xin hãy yên tâm, bổn sự khác vãn bối không có, nhưng lòng hiếu kính đối với sư trưởng thì tuyệt đối thế gian khó tìm" Hải Đại Thiếu mở trừng hai mắt, không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại lập tức mừng rỡ nói.

"Vãn bối cũng nhất định sẽ làm cho tiền bối hài lòng!" Khí Linh Tử thì dập đầu ba cái về phía Hàn Lập rồi mới đứng lên cười hì hì.

Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ muốn cười khổ cũng không được, nhưng lại lắc đầu, không biết trong lòng đang nghĩ như thế nào.

"Hàn độc trong cơ thể Quả nhi đã bị ta trục xuất đi một lần rồi, trong vòng một năm cũng sẽ không phát tác nặng hơn. Sau khi kết thúc Vạn Bảo đại hội, ta sẽ đến đây mang nha đầu này đi. Trong lúc đó, các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt một chút. Đúng rồi, mảnh Viêm Dương ngọc này hãy mang theo trên người cho tiểu nha đầu, mặc dù không đẩy được hàn độc ra, nhưng đối với thân thể tự nhiên có chỗ tốt của nó, ngoài ra mãnh ngọc này còn là một loại pháp khí phòng thân, nếu như có gặp phải nguy hiểm gì sẽ đỡ cho chủ nhân một lần. Còn đây là bình "Dưỡng Tinh Đan", ngươi hãy cho Quả nhi ăn vào, cứ hai ngày một viên là được" Hàn Lập nói xong lời đó, tay áo đột nhiên phất qua mặt bàn một cái, bỗng nhiên có một khối ngọc bội lấp lánh hồng quang cùng một chiếc bình nhỏ xanh biếc đồng thời xuất hiện ở trên bàn.

Có thể cảm nhận được rõ ràng trên ngọc bội phát ra linh khí kinh người, hẳn nhiên biết được ngọc bội kia không đơn giản chút nào. Về phần Dưỡng Tinh Đan cũng là thánh dược bổ nguyên đại danh đỉnh đỉnh ở Linh giới, vô cùng thích hợp với Quả nhi đang bị tổn hại nguyên khí, thiếu phụ nhất thời mừng rỡ vội vàng tạ ơn, đem hai vật đó cẩn thận thu vào.

Hải Đại Thiếu cùng với Khí Linh Tử đứng kế bên nhìn thấy Hàn Lập vừa mới thu đệ tử ký danh đã có chỗ tốt như vậy, cũng không thể che dấu chút nào vẻ mặt tấm tắc hâm mộ.

Tình cảnh này khiến cho Hàn Lập có chút buồn cười trong lòng, sau khi nghĩ qua một chút, liền lật bàn tay, lại lấy ra hai bình đan dược khác, ném cho mỗi người một chai, mỉm cười nói:

"Bất kể sau này có thể nhận các người làm môn hạ hay không, nhưng suốt đoạn đường đi vừa qua, ít nhất các ngươi cũng có chút duyên phận với ta. Hai bình đan dược này một lọ có thể dịch kinh cường cốt, một bình có thể tăng tiến pháp lực, hai người hãy nhận lấy đi."

"Đa tạ Hàn tiền bối!"

Hải Đại Thiếu cùng với Khí Linh Tử dĩ nhiên hết sức mừng rỡ, sau khi nhận lấy lọ thuốc liền lập tức luôn miệng nói lời cảm ơn, cảm thấy người sư phụ tương lai là Hàn Lập này thật tuyệt vời, sau đó giống như vừa mới nhặt được bảo vật mà đem bình thuốc cẩn thận thu lại.

Thời gian sau đó, Hàn Lập cũng không có ý dừng lại lâu ở đây, sau khi nói thêm vài câu liền mang hai người Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử thong dong rời đi.

Trong chốc lát công phu, ba người đã ở trên một phi xa, từ từ hướng về phía Cửu Tiên Sơn bay tới.

"Hàn tiền bối, tiếp theo chúng ta sẽ đi tới đâu, có phải là đi tìm một nơi để làm động phủ tạm thời hay không" Mắt thấy khoảng cách tới Cửu Tiên Sơn ngày càng gần, Khí Linh Tử đang ở trong phi xa không nhịn được hỏi.

"Không cần phiền toái như thế, mặc dù hiện tại cấm chế tại Cửu Tiên Sơn không cho ngoại nhân tiến vào, nhưng cái này cũng chỉ là đối với tu sĩ bình thường mà thôi, chờ đến khi ta qua đó, tự nhiên sẽ có người tiến ra tiếp đãi" Hàn Lập lơ đễnh trả lời.