Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 417: Dĩ trận phá trận




"Như vậy đi, nếu như Hàn huynh cùng thạch tiên tử phá được đại trận, đến lúc đó sẽ để hai vị mỗi người được chọn trước một món đồ, còn lại là chúng ta chia nhau." Hồ Nguyệt lộ ra vẻ mặt có chút xấu hổ, vội vàng kéo cả Hàn Lập vào, cuối cùng đem cục diện trước mặt miễn cưỡng xử lý.

Vị tu sĩ họ Giản cao gầy kia vẫn giữ thần sắc bình thường đứng một bên, chưa nói một câu nào làm Hàn Lập có chút nhìn không thấu.

"Hồ đạo hữu, không bằng trước hết để Hàn huynh đệ cùng Thạch tiên tử đến chỗ đại trận, xem thử có khả năng phá được hay không rồi mới nói sau? Nếu không thể thì nói gì cũng vô dụng thôi." Kim Thanh mỉm cười đề nghị nói.

"Đúng! Trận pháp này cũng quá tà môn. Ta cùng Kim đạo hữu từng mạnh mẽ công kích một ngày một đêm, thế nhưng trận pháp này lại không thể phá được một tí nào nếu dựa vào ngoại lực, ngược lại một thân pháp lực của chúng ta tiêu hao không còn một mảnh." Hồ Nguyệt vỗ vỗ đầu mình rồi vội vàng đồng ý.

Vì thế, những người khác cũng không có một điểm ý tứ phản đối nào, mang theo lòng hiếu kỳ, một hàng người giá ngự pháp bảo hướng sườn núi bay đi, kết quả dừng lại ở một chỗ dốc thoai thoải gần đó.

"Hai vị đạo hữu nhìn kìa, chỗ có hoàng vụ bao phủ chính là nơi trận pháp tồn tại." Hồ Nguyệt tại giữa không trung dùng một ngón tay chỉ về phía trước, trịnh trọng giới thiệu với bọn Hàn Lập.

Kỳ thật không cần chỉ Hàn Lập cũng sớm thấy rõ ràng, một phạm vi bị bao trùm bởi sương mù màu vàng không xa phía dưới kia, giống như một con quái thú thật lớn nằm phục tại đó với vẻ nặng nề, yên lặng, làm cho người ta có một loại cảm giác quỉ dị sâu không lường được. "Ồ! Xem ra đây là một trận pháp song thuộc tính thổ, phong, thật sự có chút ý tứ." Thạch Điệp vừa thấy khí thế của trận pháp này thì hai mắt sáng ngời không khỏi lộ ra vài phần hưng phấn.

Nghe xong lời nói của nàng ta, Hàn Lập được nhắc nhở không khỏi liếc mắt nhìn kỹ, không lâu sau sắc mặt đã trịnh trọng hơn hẳn.

Trận pháp chính như lời nữ nhân kia nói, là song thuộc tính Phong – Thổ, lấy trình độ của hắn hôm nay nếu muốn phá thì có chút khó khăn rồi.

Ngay lúc này Thạch Điệp bỗng nhiên từ từ hạ xuống cạnh trận pháp, bừng bừng hưng phấn lấy ra một ít pháp khí cổ quái, bắt đầu thí nghiệm.

Chỉ thấy trước tiên nàng dùng một pháp khí hình tròn, tay cầm nó ném vào hoàng vụ tạo thành một cột sáng màu xanh biếc, Kết quả cột sáng này như đá chìm đáy biển, một đi không trở lại.

Nàng nhíu nhíu mày, lại xuất ra một viên thủy tinh cầu màu đỏ như lửa, dùng tay lau lau vài cái rồi ném vào bên trong là đám hoàng vụ kia.

Nhưng sự tình cũng tương tự, sau khi pháp khí lóe vài điểm hồng quang đã bị hoàng vụ dày đặc kia bao phủ lại.

Sắc mặt nàng biến thành màu hồng, vẻ mặt không nén được giận. Lại liên tiếp lấy ra thêm bảy tám kiện pháp khí khác nhau để thăm dò trận pháp này.

Kết quả là ngoài một cái kính bằng đồng màu vàng có thể chiếu được làm hoàng vụ cuồn cuộn lên một cái, còn lại đều không có một điểm hiệu quả.

Thấy cảnh này, bọn người Hồ Nguyệt, Kim Thanh sau khi nhìn nhau vài lần, nhịn không được bay đến trên sườn núi, đi đến đứng ở phía sau, Hàn Lập thấy nàng ta vẫn muốn lấy pháp khí ra, rút cuộc hít dài một hơi, ôn hòa hỏi.

(Đoạn này trong bản convert hình như bị thiếu một câu, huynh đệ nào biết xin chỉ giáo.)

"Hừ! Hàn đạo hữu nếu là có thủ đoạn cứ thi triển là được, tiểu nữ sẽ không ngăn cản." Hiển nhiên vị Thạch Điệp tiên tử này hôm nay có chút thẹn quá hóa giận, nên sắc mặt không tốt nói với Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập rất bực bội nhưng sắc mặt vẫn không mừng không giận của mình, chẳng biểu hiện ra chút bất mãn nào cả. Mà là vỗ nhẹ vào túi trữ vật, mười cây cờ nhỏ với màu sắc khác nhau bay ra, sau đó nhẹ nhàng luân chuyển xung quanh Hàn Lập.

"Trận kỳ" vừa thấy mấy tiểu kỳ (cờ nhỏ) này Kim Thanh trong chớp mắt đã kêu lên một tiếng trước tiên.

Những người khác lộ ra thần sắc kinh ngạc, chẳng hiểu Hàn Lập không đi phá trận mà lấy ra mấy thứ này để làm gì nữa.

Hàn Lập không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ mà chỉ tay về đám trận kỳ.

Nhất thời mười đạo quang hoa bay lên, tất cả trận kỳ đều bay lên bên trên hoàng vụ, sắp xếp dựa theo một quy luật nào đó, hình thành nên Bắc đẩu trận thế nhẹ nhàng trôi nổi giữa bầu trời.

"Bắc đẩu lưỡng nghi trận" Dường như Thạch Điệp nhìn ra cái gì đó, xuất hiện một tia giật mình.

Mà lúc này, trận kỳ đã phát ra những âm thanh nho nhỏ, tiếp theo mười cột sáng từ trong tiểu kỳ bắn ra, tại giữa không trung tập trung lại thành một cột sáng rất lớn, trực tiếp xạ xuống hoàng vụ phía dưới, rồi lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Thấy một màn kinh người này đám người kể cả Thạch Điệp nhanh chóng nhìn hoàng vụ, thế nhưng nó vẫn trầm ổn, không phát sinh chút dị tượng nào cả.

"Hàn huynh, đây là ……" Kim Thanh nhịn không được nghi hoặc trong lòng, đang muốn nói vài câu thì rút cuộc dị biến đã xảy ra.

Vốn hoàng vụ tịch liêu, tràn ngập tử khí kia bỗng truyền đến tiếng động ông ông trầm thấp, tiếp theo hoàng vụ bên trong giống như nước nóng sôi trào, bắt đầu quay cuồng, tựa như một con giao long sống động đang vẫy vùng, khiến cho sông cuộn biển gầm.

Lời nói của Kim Thanh đã đến miệng lập tức phải nuốt xuống.

Giờ phút này tinh quang trong mắt Hàn Lập bắn ra bốn phía, không khách khí dùng mấy đạo pháp quyết bắn tới trận kỳ đang trong không trung kia.

Nhất thời mười thanh trận kỳ bắn ra các cột sáng nhiều màu liên miên bất tuyệt.

Không lâu sau, một màn kinh người xuất hiện.

chỉ thấy hoàng vụ vốn quay cuồng này bắt đầu chấn động hết đợt này đến đợt khác rất có quy luật, rồi phình ra giống như bong bóng, càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao.

Phảng phất trong đó có yêu ma quỷ quái gì đó muốn phá mà lao ra.

Các tu sĩ vừa thấy vậy trong lòng cũng hoảng sợ, không khỏi tự động lui lại phía sau.

Mà sắc mặt vị Thạch Tiên Tử kia lại đại biến, vội vàng lùi lại hơn mười trượng dừng cước bộ rồi mới dám quay đầu lại nhìn.

"Ầm" "Ầm"……

Liên tiếp những âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc phát ra từ trong hoàng vụ nồng đậm kia.

Cho dù chúng tu sĩ đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị một trận lốc mãnh liệt thổi đến khiến cho đông ngả tây nghiêng, đứng cũng chẳng vững được. Mọi người vội vàng xuất ra vòng phòng hộ bản thân, lúc đó mới ổn định lại được cước bộ, nhìn chằm chằm vụ khí.

Kết quả là ngoài vị Thạch Điệp đã dự đoán từ trước ra thì những người khác đều lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy hoàng vụ vốn nồng đậm không thể khu trừ được thì nay đã bị thổi bay tán loạn, trở nên rõ ràng, có thể thấy được thứ bao phủ bên trong.

Bọn Hồ Nguyệt này nhất thời mừng rỡ, Kim Thanh đi vài bước đến bên cạnh Hàn Lập, mặt mày hớn hở nói:

"Hàn huynh đệ, không nghĩ tới bổn sự của ngươi thật sự không nhỏ, trận pháp này đã bị ngươi phá xong rồi sao?

"
Phá xong? Kim huynh cũng quá xem thường trình độ của tu sĩ cổ rồi. Ta chỉ mới phá được tầng trận pháp che mắt ở ngoài cùng mà thôi." Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, cười khổ giải thích cho mấy người.

"
Ha ha! Không vấn đề gì. Chúng ta còn ngày dài tháng rộng, có đủ thời gian chờ đợi đạo hữu chậm rãi phá bỏ trận pháp. Hiện tại ta rất tin tưởng thành công." Kim Thanh vừa nghe có chút thất vọng, nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Hồ Nguyệt ở phía sau đã tiến lên, vui mừng nói.

"
Đúng. Tu tiên giả như chúng ta thì sao còn sợ không đủ thời gian chứ? Kim mỗ sẽ không nóng vội đâu!" Kim Thanh nghe nói thế giật mình, lập tức ngượng ngùng phụ họa.

Lúc này, Thạch Điệp cũng không còn chút ngạo khí nào nữa, sau đó hướng Hàn Lập thi lễ rồi thành khẩn nói.

"
Tiểu nữ tử đúng là ếch ngồi đáy giếng, không nghĩ tới tiền bối lại có thể dùng phương thức đặc biệt là lấy trận phá trận như thế này, thật sự khiến cho vãn bối được mở rộng tầm mắt. Mong rằng sau này được tiền bối chỉ điểm nhiều một chút về trận pháp."

Nghe xong lời nàng, Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, hoàn lễ lại, ấn tượng đối với cô gái này cũng thay đổi một chút.

"
Không có gì, đây cũng chỉ là chút tiểu kỹ xảo mà thôi, Trên thực tế tại hạ đối với lĩnh ngộ về trận pháp thực sự không cao." Hàn Lập thần sắc như thường nói.

Lời này cũng chính là lời nói thật tâm của hắn!

Nếu không phải lúc trước đối phương nhìn ra trận pháp này có thuộc tính là Phong – Thổ thì Hàn Lập cũng chẳng biết nên hành động như thế nào để phá huyễn trận đó?

Bởi vì Hàn Lập mới nghiên cứu trận pháp trong thời gian hai chục năm ngắn ngủi, cho nên chỉ đạt được thành quả rất hạn chế, đối với nguyên lý của đại bộ phận trận pháp thì cũng chỉ là biết chút ít mà thôi.

Mà hắn dùng trận kỳ của bộ "
Bắc đẩu lưỡng nghi trận " để phá giải cũng chỉ là tin tưởng dựa theo kiến thức của vị kỳ tài trận pháp Tân Như Âm mà thôi.

Bởi vì trong cuốn tâm đắc mà nàng tặng có rất nhiều phương pháp phá trận xảo diệu.

Hàn Lập mặc kệ ba bảy hăm mốt, không cầu giải thích sâu, trực tiếp sử dụng.

Tuy nhiên biện pháp này đúng là linh nghiệm cực kỳ.

Chiêu thức ấy liền khiến mấy người kia chấn động!

Nhưng lời giải thích của Hàn Lập, trong mắt mấy người lại biến thành khiêm tốn, nên bọn họ đều hiện ra vài phần cung kính. Hàn Lập nghe xong chỉ nhàn nhạt cười, cũng không giải thích thêm nữa, ngược lại dùng ánh mắt nhìn vào đại trận thực sự.

Sau khi sương mù biến mất, lộ ra một tầng hào quang vàng nhạt, bao phủ phạm vi hơn trăm trượng.