Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 522: Thâu khuy




Bảy năm sau, tại một hải vực của Ngoại Tinh Hải, hơn mười tu sĩ tu vi không đồng nhất chậm rãi phi hành, mắt nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

Trong đám tu sĩ, quá nửa là Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ chỉ có ba người cầm đầu.

Một gã Kết Đan trung kỳ, hai gã Kết Đan sơ kỳ.

"Thu huynh, vậy yêu thú cấp sáu thực ở gần phụ cận này sao chứ? Nhưng chúng ta đã ở hải vực này tìm kiếm mấy ngày rồi, phạm vi tìm cũng đã mở rộng, tình báo sẽ không sai chứ?" Một gã tu sĩ trung niên sắc mặt lãnh đạm, hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi.

Mà đối tượng hắn hỏi, là một vị lão giả có khuôn mặt khô gầy nhưng thần sắc âm lệ.

Lão giả này chính là tu sĩ tu vi cao nhất Kết Đan trung kỳ.

"Mẫn đạo hữu không cần nóng lòng! Tin tức của chúng ta chỉ là vị trí đại khái, cho nên trong mấy ngày mà tìm không ra cũng là bình thường mà thôi. So với việc chúng ta ở hải vực khác mà đụng chạm, tin rằng kẻ cho thông tin tình báo kia cũng không dám lừa gạt lão phu" Thần sắc lão giả không thay đổi, lạnh nhạt nói.

"Vậy yêu thú kia có khi nào đã rời khỏi hải vực không? Hoặc căn bản nơi này không phải sào huyệt của nó" Một vị đại hán khuôn mặt hung ác, cũng đột nhiên mở miệng nói.

"Không thể nào. Đây là loại Lưu Ly thú khó gặp, mới vừa rồi chúng ta dùng thần thức quét qua đáy biển phụ cận, tất cả đều là Tam sắc tảo, là thứ mà yêu thú này thích ăn nhất. Sào huyệt của nó tuyệt đối cách nơi này không quá xa" Lão giả có khuôn mặt khô gầy bình tĩnh nói.

Tựa hồ địa vị của lão giả trong ba người khá cao, hai người còn lại cũng không hỏi nữa, mà đem thần thức lại phóng ra không ngừng tìm kiếm bốn phía.

Về phần tu sĩ Trúc cơ kỳ ở phía sau, quá nữa là con cháu cùng đệ tử của bọn họ nên không ai tự tiện xen vào.

Ba người dẫn dắt đội tu sĩ tìm kiếm hơn nửa ngày, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Ngay cả mày của lão giã khô gầy cũng có chút nhăn lại.

"Khụ! Thâm uyên này vốn rất được, cho dù không thể nói mỗi tháng đều có thu hoạch, nhưng một năm thu được ba bốn yêu đan cấp cao cũng là việc hoàn toàn có thể".

"Vậy mà trong vòng hai năm chúng ta tổng cộng chỉ mới hạ sát được hai yêu thú cấp cao, mỗi người ngay cả một yêu đan cũng không được" Tu sĩ họ Mẫn oán giận nói.

"Được rồi, tình hình hiện tại của thâm uyên Mẫn huynh cũng không phải là không biết. Bây giờ mà đi thâm uyên, căn bản không phải đi diệt yêu thú mà là đi tìm chết".

"Nói đến cũng thực tà môn! Thâm uyên trước nay tuy không thể nói là an toàn, nhưng chỉ cần cơ trí một chút, không tiến vào khu trung tâm, cuộc sống cũng dễ chịu. Nhưng hôm nay thì khác, từ khi yêu thú bắt đầu bạo động từ hai năm trước, thì cả thâm uyên hoàn toàn trở thành cấm địa. Dù là tu sĩ cấp cao đi vào, cơ hồ cũng đều không thấy trở ra. Vài tên Nguyên Anh Kỳ liên thủ một hơi chạy vào trung tâm muốn dò xét, kết quả không biết đụng phải loại yêu thú cấp bậc gì, không ngờ cuối cùng hoảng sợ mà chạy ra, thậm chí trong bốn người, chỉ lại Nguyên Anh mới bảo toàn được tính mạng mà trốn chạy. Xem ra Kỳ Uyên Đảo này, thực không thể ở lâu" Hán tử hung ác có vẻ sợ hải, sắc mặt trắng bệch nói.

"Tuyên đạo hữu nói có lý, mặc dù yêu thú trong thâm uyên coi như cũng khá thành thật, đến nay cũng không có đi ra khỏi thâm uyên nửa bước. Nhưng ai biết ngày nào đó chúng cuồng tính đại phát, đột nhiên xông ra, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, ta không thể không đề phòng!" Lão giả mặt khô gầy nghe vậy cũng đồng tình, trầm mặt trong chốc lát, rồi nhăn mặt nói.

Xem ra đối với sự tình của yêu thú tại thâm uyên, lão giả nghe đến cũng phải biến sắc.

"Nhưng hiện tại, Tinh Cung và Nghịch Tinh Minh bên kia đang đánh nhau quyết liệt, Truyền tống trận hiện nay chỉ có thể ra mà không thể vào, chúng ta muốn trốn cũng không được" Tu sĩ họ Mẫn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

"Hừ! Cũng không nhất định" Hán tử hung ác không cho là đúng nói.

"Ồ? Chẳng lẽ Tuyên huynh có cách?" Mẫn tu sĩ thoạt kinh ngạc, sau đó tinh thần chợt chấn động.

"Hắc hắc, cũng không phải là cách gì, ta chỉ nghe nói có người trên Kỳ Uyên Đảo bán ra Truyền tống phù với giá cao, mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng đích xác đã có người nhờ nó mà trở lại Nội Tinh Hải!" Hán tử có chút thần bí cười nói.

"Có sự tình như vậy, chúng ta…." Tu sĩ họ Mẫn mừng rỡ, đang muốn cẩn thận hỏi lại thì bị lão giả mặt khô gầy hừ lạnh một tiếng cắt ngang.

"Hai vị đạo hữu đừng nằm mơ, cho dù có Truyền tống phù, các người thực có dám trở về Thiên Tinh Thành không. Hiện tại ở Nội Tinh Hải, so vói chúng ta ở Kỳ Nguyên Đảo càng thêm nguy hiểm. Trở về khẳng định sẽ bị hai phương bắt bắt làm quỷ thế mạng. Mà yêu thú ở thâm uyên này mặc dù xem ra cũng không phải bình thường, nhưng tối thiểu bên ngoài thâm uyên cũng vô sự. Nếu thực có chuyện gì phát sinh, chúng ta cẩn thận tìm một hoang đảo ẩn núp một chút, so với trở về đối mặt với một hồi đại chiến vẫn tốt hơn" Dị quang trong mắt lão giả chớp động, tực hồ đã sớm tính trước.

Hai người kia nghe xong, nhìn nhau một lúc, cảm giác được phương pháp của lão giả mặc dù là hạ sách, nhưng tựa hồ có thể sử dụng.

Khi hai người muốn cùng lão giả bàn về việc này thì đột nhiên một tiếng gầm từ xa truyền đến, tiếp theo từ hướng đó những tiếng gầm rú hung hãn lên tục vang lên.

"Lưu Ly thú!"

Tu sĩ họ Mẫn cùng hán tử hung ác liếc nhìn nhau, cơ hồ đồng thời nói ra, trên mặt cả mọi người đều vui mừng lẫn sợ hãi.

"Đúng là tiếng kêu của Lưu Ly thú, tựa hồ có người tìm được trước chúng ta. Đi thôi. Không nên bại lộ tung tích, hết thảy tùy theo tình cảnh mà hành sự" Trên mặt lão giả hiện lên một tia tàn khốc, hướng tới hai người lạnh lùng nói.

Hai người kia ngầm hiểu gật đầu, ba người lúc này hóa thành cầu vồng bay đi, nửa đường quang mang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Về phần đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, ánh mắt cũng khẩn trương lập tức đuổi theo.

Trong chốc lát, ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ vô thanh vô tức bay đến phụ cận mấy đảo san hô lớn nhỏ.

Tiếng rống rung trời của yêu thú, chính là từ nơi này truyền ra.

Tình hình trước mắt, bọn họ cũng không thể đoán trước được.

Một con hải thú toàn thân màu trắng, trong suốt lóng lánh, bị nhốt trong một cấm chế phát ra hồng quang.

Thân hình yêu thú này dài hơn mười trượng, phóng ra vô số trường ti màu trắng sữa, liều mạng cắt hồng quang đang cầm giữ xung quanh, hung hãn vô cùng.

Nhưng đó cũng không phải là việc ba người quan tâm, ánh mắt bọn họ lại rơi vào chỗ khác.

Trên đảo nhỏ, một thanh niên áo lam nhạt, đứng giữa không trung không nhúc nhích, hắn chắp hai tay sau lưng, bộ dáng thản nhiên tự đắc.

"Thu huynh, tu vi người này chỉ là Kết Đan sơ kỳ, chúng ta động thủ?" Tu sĩ hung ác họ Tuyên có chút hưng phấn, truyền âm nói, giọng tràn ngập vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

"Đừng nóng vội, nhìn xem phụ cận có những người khác ẩn nấp không, coi chừng là cái bẫy!" Lão giả nghe lời này, vẻ dữ tợn trong mắt chợt lóe, nhưng vẫn chế trụ dục vọng, thận trọng nói.

"Mẫn đạo hữu! Thu huynh nói có lý, một vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ một mình mà có dũng khí dụ Lưu Ly thú, thật có chút không thích hợp, sợ rằng có cái gì che dấu ở bên trong" Tu sĩ họ Mẫn xem ra cũng có chút tinh tế, nhắc nhở nói.

Hán tử hung ác nghe xong cũng rùng mình, vội vàng đem thần thức phát ra, tìm kiếm xung quanh, nhưng căn bản không có phát hiện gì.

Mà lúc này, thanh niên áo lam ở trên không trung cuối cùng cũng ra tay

Chỉ thấy hắn đưa tay lên, bảy đạo thanh quang từ trong tay bắn ra, xoay quang một vòng trên không, hợp thành một thanh cự kiếm mười trượng, từ trên không hạ xuống.

Lưu Lý Thú phía dưới tựa hồ cũng biết lợi hại, há mồm phun ra một viên tinh cầu màu trắng.

Tinh cầu sau khi gặp gió liền biến lớn, không khách khí nghênh đón cự kiếm trên không.

Tốc độ cự kiếm không thay đổi, nhưng lại phát ra tiếng xé gió kinh người.

Sau một tiếng nổ, cùng với tinh cầu đụng vào nhau.

Nhưng trong phút chốc, cự kiếm bỗng nhiên mờ ảo.

"Vù" một tiếng, từ trong thanh quang bay ra một thanh cự kiếm giống y như vậy, lóe lên biến mất. Sau một khắc, bỗng nhiên xuất hiện trên đầu Lưu Ly thú, vô thanh vô tức chém xuống.

Yêu thú điên cuồng gào lên một tiếng, bạch ti trên người đột nhiên bắn lên trên, hy vọng tránh được một kiếp.

Kết quả "Phập" một tiếng, cự kiếm không chút trở ngại chém xuống cái đầu khổng lồ của Lưu Ly Thú.

Máu màu xanh biếc văng ra khắp nơi!

Nhìn thấy người thanh nên này diệt yêu chỉ trong nháy mắt, ba người cũng lão giã có chút kinh ngạc.

Đó thật sự là Lưu Ly Thú sao?

Con thú này trong đám yêu thú cấp sáu cũng nổi tiếng là khó chơi.

Nhưng hôm nay lại bị thanh niên này diệt chỉ bằng một nhát kiếm.

Thật khó có thể tin! Chẳng lẽ đối phương không phải là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, mà là Kết Đan hậu kỳ?

Bất kể ba người lão giả lần nữa dùng thần thức lặp đi lặp lại xác nhận, nhưng thanh niên áo lam đã giết yêu thú kia, chính là tu vi Kết Đan sơ kỳ không giả.

Nhưng yêu thú cấp sáu, mặc dù ba người bọn hắn liên thủ thắng cũng không khó, nhưng cũng không thể dễ dàng như vậy. Căn bản không có khả năng.

Chẳng lẽ tên tu sĩ kia giả trư ăn thịt hổ. Ẩn nặc tu vi chân thật?

Ba người lão giả nghi thần nghi quỷ!