Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 70: Thiêu bát




Mã phó môn chủ tựa hồ cảm giác được giữa hai người có cái gì đó không ổn, hắn chẳng những không lo lắng mà ngược lại, trên mặt mơ hồ lộ ra thần sắc vui mừng.

"Hàn tiểu đại phu tuổi tuy còn nhỏ nhưng y thuật tuyệt đối có thể xứng với danh gọi xuất thần nhập hóa, tin rằng Lý trưởng lão nhất định cải tử hồi sinh." Hắn đột nhiên mở lời xưng tán y thuật của Hàn Lập.

"Phải không? Tuổi nhỏ như vậy, thật sự y thuật cao minh? Ta cũng không dám quá tin tưởng, lẽ nào so với y thuật của Mặc đại phu còn cao hơn?" Vị trưởng lão này xem chừng tính tình bộc trực, bị đối phương khiêu khích liền nổi nóng, ngay trước mặt Hàn Lập nói thẳng ra những lời không tín nhiệm hắn.

Những lời này vừa nói ra làm cho thân nhân của Lý trưởng lão ở một bên không biết phải làm thế nào cho phải.

Tán đồng đương nhiên là không thể vì vẫn phải trông vào vị tiểu thần y này cứu mạng cho Lý trưởng lão!

Mà mở miệng bài xích thì cũng không được, dù sao đó cũng là bằng hữu chí cốt của Lý trưởng lão, vẫn có thân phận trưởng bối của lượng lớn người ở đây.

"A a! Triệu trưởng lão cũng không rõ rồi, Hàn tiểu đại phu chính là đệ tử đắc ý của Mặc đại phu, nói về y thuật có thể gọi là thanh xuất vu lam, đã vượt qua sư phụ rồi." Mã phó môn chủ mừng thầm, lại tiếp tục châm chọc đối phương.

"Mới mười mấy tuổi tiểu oa đầu, cho dù có học y thuật từ trong bụng mẹ thì y thuật có thể cao đến đâu? Ta không có tin tưởng, trừ khi trực tiếp chứng kiến." Triệu trưởng lão lắc đầu, đến lúc này lão vẫn chưa ý thức ra được đã trúng mưu đối phương, đi đắc tội với người không nên đắc tội. Xem ra lão củng chỉ là loại người lỗ mãng, chỉ là, không biết lão làm như thế nào mà vẫn giữ được chức trưởng lão mà không có bị vùi dập.

Hàn Lập đứng ở một bên trừng mắt, y thuật của ta thế nào cũng cần ngươi phải kiểm chứng sao? Hắn biết đây rõ ràng là chủ ý của Mã phó môn chủ cố ý dẫn dụ đối phương, nhưng chính là hắn vẫn bực mình.

Rất hiển nhiên, vị Triệu trưởng lão và Mã phó môn chủ không phải là cùng hệ phái, hình như giữa họ còn có ý đối địch.

"Hỗn viên thủ của Triệu trưởng lão chắc là đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa, uy lực vô cùng!" Mã phó môn chủ nhìn thấy sự biến hóa trên nét mặt Hàn Lập, trong lòng càng vui vẻ, đột nhiên chuyển khẩu khí, nói ra một câu không đầu không đũa, mạc danh kỳ diệu.

"Hừ! Đâu có bằng Huyền âm chỉ của Mã phó môn chủ đã luyện tới tinh thuần." Triệu trưởng lão hình như cũng chẳng coi thân phận phó môn chủ của đối phương ra gì, không chút khách khí phản kích luôn một câu.

"Ha ha! Triệu trưởng lão quá khen."

Mã phó môn chủ hiển nhiên là loại người tiếu lý tàng đao, đối với châm chọc của Triệu trưởng lão không chút để ý, thản nhiên cười cười thừa nhận ý tứ của đối phương.

Triệu trưởng lão cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống thế này, hắn biết tình huống này là không thể tránh được, nhưng cũng không muốn cùng dây dưa với loại đối thủ dày mặt này, nên cũng không mở miệng nữa, chỉ suy nghĩ tại sao đối phương đột nhiên lại nói những lời này tại đây, trong thời điểm này. Lão cảm thấy đầu óc có chút trương lên.

Phải biết rằng Mã phó môn chủ và lão tuy không cùng một hệ phái nhưng trước mặt tiểu bối mà chủ động lộ ra mâu thuẫn của thượng tầng, xem ra bên trong nhất định có quỷ kế gì đây.

Hàn Lập nghe được hai người châm biếm nhau, thần sắc không thay đổi, vẫn làm bộ không hiểu. Nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã biết rõ, Mã phó môn chủ chính là đang chia rẽ quan hệ giữa mình và những người khác trong tầng lớp cao tầng của Thất huyền môn.

Mã phó môn chủ từ lần đầu tiếp xúc với Hàn Lập đã không ngừng lôi kéo, muốn vị thần y này gia nhập hệ phái của hắn, mở rộng ảnh hưởng của mình.

Nhưng Hàn Lập căn bản là không có nghĩ tới tham dự tranh quyền đoạt lợi trong Thất huyền môn.

Không phải hắn cố ý thanh cao, kiêu ngạo mà là từ khi tiếp xúc cao nhân như Mặc đại phu, Dư Tử Đồng xong, đặc biệt sau khi học xong hai loại pháp thuật, tầm mắt của hắn bất tri bất giác đã cao lên rất nhiều, đối với những tranh giành quyền lợi trong môn phái nhỏ như Thất huyền môn hắn căn bản không để tâm tới. Cho dù thân làm nam nhi, một ngày không thể không có quyền thế thì hắn cũng không muốn bị loại người như Mã phó môn chủ sai khiến.

Thực lực của Hàn Lập bây giờ tuy không kém đối phương nhưng hắn cũng chưa muốn đắc tội. Vì thế hắn vẫn hoãn binh trước Mã phó môn chủ, tuy rằng không có đáp ứng yêu cầu của đối phương nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt, chỉ là không có đưa ra một lời chấp nhận chính thức.

Cứ như vậy đến lượt Mã phó môn chủ phải đau đầu.

Vì Hàn Lập không trả lời hắn một cách thuyết phục, mà với y thuật của Hàn Lập lại không thể thiếu trong Thất huyền môn, do đó hắn không dám cường hoành áp bức, cho nên việc gia nhập vào hệ phái bị trì hoãn cho tới nay, vẫn chưa có câu trả lời chính thức nào.

Nhưng Mã phó môn chủ vì đề phòng Hàn Lập tham gia vào các hệ phái khác, cho nên cứ có cơ hội là hắn lại tận lực phá hoại mối quan hệ của Hàn Lập với những người khác trong tầng lớp thượng tầng. Thủ pháp ngây thơ đó, có hiệu quả hay không thì Hàn Lập không biết, nhưng cho đến giờ, vẫn không có hệ phái nào khác đến làm phiền hắn, loại thu hoạch ngoài ý muốn này, làm Hàn Lập vui mừng không ít.

Hiện tại, Mã phó môn chủ cũng đồng dạng làm loại việc này, mong muốn Hàn Lập sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về vị Triệu trưởng lão này.

Mã Vinh thấy tình hình ám đấu chi tranh không ổn này, trong lòng hoảng hốt, vội vàng tiếp tục giới thiệu.

"Đây là sư nương Lý thị." Hắn chỉ tay vào một thiếu phụ tầm tuổi trung niên nói.

"Đây là…."

"Đây là…"

Thiếu nữ kia vì tuổi nhỏ nhất nên được giới thiệu cuối cùng, tên là Trương Tụ Nhi, là cháu ngoại của Lý trưởng lão. Việc này có chút ngoài ý liệu của Hàn Lập.

Khi giới thiệu đến Lệ Phi Vũ, hắn cố ý làm bộ như không biết Hàn Lập, lộ ra vẻ ta đây vốn lãnh khốc bộ dáng, làm cho Mã Vinh đang chủ động giới thiệu có chút xấu hổ, vội vàng nhỏ giọng giải thích với Hàn Lập:

"Lệ hộ pháp vốn vậy, bình thường tính tình đã thế, hắn không phải vì nhắm vào Hàn đại phu, xin Hàn thần y không nên để tâm."

Hàn Lập mỉm cười, biết Lệ Phi Vũ không muốn trước mặt nhiều người thế này mà bại lộ mối quan hệ của hai người.

"Không có gì, ta cũng không vì một kẻ tầm thường như vậy mà để tâm. Trước hết đi xem tình hình của Lý trưởng lão trước đã." Hàn Lập cố ý nói móc Lệ Phi Vũ một câu.

Mã Vinh vừa nghe xong cũng yên tâm, vội vàng dẫn mọi người đi vào phòng bệnh.

Lệ Phi Vũ nghe xong khóe miệng nhếch lên, tựa hồ không có chuyện gì, nhưng thừa dịp mọi người xoay người đi, liền lập tức làm mặt quỷ trêu Hàn Lập, ngay sau đó liền khôi phục nguyên dạng, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Hàn Lập cố nén phì cười trong lòng, không để ý tới đối phương nữa mà theo sát bước chân của Lý thị, đi tới giường của Lý trưởng lão.

Vừa thấy khuôn mặt của người nằm trên giường, kẻ bạo gan như Hàn Lập cũng vội hít một ngụm lương khí, đến lúc này hắn mới hiểu tại sao những tên đại phu khác không dám kê đơn thuốc.

Nguyên bản lúc đầu vốn từ mi mục thiên Lý trưởng lão, giờ phút này đã hôn mê bất tỉnh. Nhưng từ mặt lên tới đỉnh đầu, từ hai tay xuống tới hai chân đều xuất hiện độc ban. Những vết độc ban lớn nhỏ này có đủ loại màu sắc, làm cho người khác vừa nhìn đã thấy sợ. Mà làm cho Hàn Lập cảm giác khó khăn hơn chính là, mỗi khi thở ra, trên mặt người bệnh đều bị bao phủ bởi một tầng hắc khí nhàn nhạt. Rõ ràng đây là triệu chứng của người trúng độc nặng, muốn cứu cái mạng nhỏ của hắn, xem ra đã khó nay còn khó hơn.