Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 861: Thư mời




"Tu luyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công thì nữ tử phải bảo trì tấm thân xử nữ. Nếu không một khi phá thân thì mọi thứ đều trở thành mây khói. Cho nên nếu như nàng chưa tiến tới Kết Đan hậu kỳ thì ta cũng không muốn cùng nàng thi tâm. Vây nàng và ta vẫn giữ mối quan hê như cũ. Đương nhiên nếu như nàng có thể giúp ta tiến tới Nguyên Anh Hậu kỳ thì ta cũng có thể hứa là sẽ trợ giúp ngươi ngưng Kết Nguyên anh thành công. Nếu như có được một gã Nguyên Anh Hậu kỳ hết sức tương trợ thì việc nàng ngưng Kết Nguyên anh thì cũng không phải là chuyện xa vời" Hàn Lập không chớp mắt nhìn chăm chăm Mộ Phái Linh chậm rãi nói.

Những lời nói này không phải là nói chơi. Bởi nếu như Hàn Lập có được tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ thì hoàn toàn có thể đi thu thập được Bạn Yêu Thảo cấp tám. Rồi dùng nó luyện chế ra linh dược có sự trợ giúp của Cửu Khúc Linh Sâm thì đối với kết anh có sự trợ giúp rất lớn. Dù sao đối với hắn mà nói thì Bát cấp yêu thú cũng không có bao nhiêu uy hiếp.

Mộ Phái Linh cúi đầu im lắng trong chốc lát, rồi sau đó mới ngẩng khuôn mặt đẹp như ngọc thạch hướng tới Hàn Lập hỏi:

"Công tử, Điên Phong Bội Nguyên Công này tu luyện có việc gì đặc biệt hay là có vấn đề nguy hiểm gì hay không vậy?"

"Không có, công pháp này ngoại trừ thua kém một chút nếu so với đỉnh cấp công pháp, nhưng so với các loại công pháp bình thường thì thời gian tu luyện còn nhanh hơn ba lần. Còn về phần nguy hiểm về sau thì hoàn toàn không có. Còn dùng nó đối đầu với kẻ địch thì có phần thua sút một chút" Hàn Lập không chần chừ đáp.

"Nếu vậy thì Phái Linh sẽ làm theo sự an bài của công tử. Tư chất của thiếp thế nào thiếp rất là rõ ràng. Nếu như không có sự trợ giúp của công tử thì lần này Kết đan thực sự rất khó thành công. Còn nói đến Kết anh thì chuyện này lại càng mơ hồ hơn nữa" Người nữ này nhìn Hàn Lập trấn định nói.

"Nàng đã nói như vây thì ta thực sự rất là hài lòng. cùng đi chung với ta một thời gian dài như vậy. Ta là kiểu người gì thì nàng chắc cũng hiểu được bảy tám phần. Mặc dù thân phận của nàng chỉ là thê thiếp nhưng ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng với nàng. Nàng cứ việc an tâm mà kết đan. Đến lúc đó ta sẽ đưa linh dược cho nàng sử dụng" Trên mặt của Hàn Lập thần sắc không đổi, dường như hắn đã biết trước việc người này đồng ý rồi.

"Đa tạ đại ân của công tử! Đạo lý có ân thì phải báo đáp thì Phái Linh này hiểu rất rõ. Cuộc đời của thiếp thân này xem như là đã phó thác cho công tử rồi" Sau khi Mộ Phái Linh thi lễ thì trên mặt lộ ra vẻ quả quyết nói.

Với biểu hiện thật tình này của Mộ Phái Linh thì rõ ràng cô ta đã tỏ ý phụ thuộc vào Hàn Lập. Mà không có chút nào so đo thiệt hơn.

Dù sao có được Hàn Lập với thần thông không dưới tam đại tu sĩ mà mình lại là tì thiếp của một người như vậy thì có thể nói ở Thiên Nam này không thể nào tìm ra được một người thứ hai giống vậy.

Hơn nữa cô ta hiểu rất rõ là ân tình mà Hàn Lập ban cho cô ta không nhỏ. Nếu như lúc trước không có đan dược của Hàn Lập thì đừng nói đến việc đánh sâu vào việc kết đan mà có lẽ ngay cả bây giờ cũng chỉ ở mức Trúc Cơ Trung Kỳ mà thôi. Vì vậy với cơ hội này Mộ Phái Linh liền không chần chừ mà gật đầu đáp ứng ngay.

Sau khi nghe Hàn Lập nói chuyện thẳng thắng vậy, quan hệ của hai người liền lập tức trở nên gần hơn. Trong lúc nói chuyện với nhau thì thần sắc của vị nữ này đối Với Hàn Lập ra chiều thân cận hơn. Thần sắc của cô ta có liên quan đến đến việc kết đan.

Với cơ hội khó có này Mộ Phái Linh liền tập trung tinh thần chăm chú nghe Hàn Lập chỉ điểm, đôi mắt đẹp không chớp chút nào cả.

Thời gian trôi qua hơn nữa ngày Mộ Phái Linh cảm thấy mình thu hoạch không ít chuyện tốt liền cáo từ rời đi. Lần này Hàn Lập chỉ điểm có rất nhiều điểm quan trọng nên cô ta cần có thời gian để tìm hiểu. vì vậy cần phải chuẩn bị trước.

Hàn Lập cũng không giữ cô ta lại mà chỉ ân cần dặn dò hai ba câu rồi để cho cô ta quay trở về Tư Phong.

Ngân Nguyệt dẫn nữ tử này đi ra khỏi động.

Trong khi chờ Ngân Nguyệt quay trở lại đại sảnh thì Hàn Lập ngồi trên ghế trong tay nắm một cái ngọc giản rồi dùng thần thức quét nhìn qua nội dung ở trong một cái.

Trong Ngọc giản này chính là ghi lại phương pháp luyện chế ra thất diễm phiến.

"Chủ nhân, ngươi thực sự muốn trợ giúp người này tu luyện tới Kết Đan hậu kỳ?" Ngân Nguyệt lẳng lặng không một tiếng động đi tới kế bên Hàn Lập nhẹ giọng hỏi.

"Như thế nào. Có việc gì không ổn sao?" Hàn Lập thu hồi thần thức lại. Hai hàng lông mày nhíu lên.

"Việc này không có gì! Nhưng ta cảm thấy có một việc kỳ lạ là lấy thân phận của chủ nhân bây giờ thì trực tiếp chọn lấy một vị nữ tu Kết Đan Kỳ làm thị thiếp cũng không có gì khó khăn. Vì sao lại phải chọn cô ta chứ" Ngân Nguyệt sau khi chớp mắt vài cái có chút nghi hoặc hỏi.

"Không có gì. Trải qua mấy năm quan sát, ta thấy vị nữ tu này phàm chất cũng tốt vì vậy mới bỏ công sức ra để bồi dưỡng. Lúc này đây nhận nàng làm thị thiếp không chỉ lợi dụng nàng để đột phá bình cảnh mà còn thật sự muốn đào tạo trở thành một trợ thủ đắc lực về sau. Sau này thời gian ta bỏ ra để tu luyện sẽ rất dài. Vì vậy cần phải có một người thân cận và đáng tin cậy để liên lạc qua lại với bên ngoài. Hiện tại ta đã là trưởng lão của Lạc Vân Tông, cho nên không thể bỏ mặc mọi việc mà chỉ lo chuyện tu hành. Còn Uyển Nhi cũng không phải là loại người thích nhúng tay vào việc của tông môn. Xem ra cũng không thích quản nhiều chuyện. Mà theo ta thấy thì vị nữ tử này không giống như Uyển Nhi. Không phải là loại người một lòng chỉ truy tìm thiên đạo. về sau nhất định sẽ không chịu nổi cảnh tịch mịch. Cho nên có thể thay ta quản lý các việc trong tông môn thì cũng thật sự là phù hợp".

Hàn Lập tỉnh táo nói ra một hơi dài như vậy. Sau đó lại mở miệng nói tiếp:

"Ngoài ra còn có một chuyện quan trọng khác đó việc một khi tu luyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công thì nữ tử này phải cam tâm tình nguyện phối hợp thì mới được. Nếu không ra ân lớn như vậy thì đối với bình thường nữ tu Kết Đan Kỳ thì như thế nào lại nguyện ý tập trung tu luyện một loại công pháp không biết tên trong một thời gian dài như vậy. Từ lúc Trúc Cơ Kỳ ta đã trợ giúp nàng tu luyện cho tới Kết Đan thậm chí sau này tiến tới giúp cô ta ngưng kết Nguyên Anh thì lúc ấy cô ta mới không có hai lòng. Giống cô ta đã nói nếu không có ta trợ giúp thì cả đời này cô ta cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ mà thôi. Mặc dù trong lòng ta có một chút ý muốn lợi dụng nàng nhưng mà hiện tại danh phận của cô ta cũng chỉ có chút ủy khuất mà thôi. Mà ta cũng đã cấp cho cô ta nhiều trợ giúp như vậy xem ra cũng không cảm thấy thẹn với lòng của mình".

Hàn Lập nói xong như vậy, khẽ thở dài, trong tay linh quang chợt lóe lên rồi ngọc giản liền biến mất không thấy nữa.

"Như vậy đi, chỉ là tiểu tỳ lo lắng không đúng mà thôi" Ngân Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, thản nhiên cười rộ lên.

"Về sau ngươi cũng sẽ không còn nhàn nhã nữa được đâu. Bây giờ ta tiến tới Nguyên Anh Trung Kỳ qua mấy ngày nữa cũng sẽ bế quan đem một tia cuối cùng của Kiền Lam Băng Diễm luyện hóa hoàn toàn. Sau đó mới tìm hiểu thêm về Hư Thiên Đỉnh để tìm cách mở nó ra. Chuyện bên trong động phủ này, vẫn như cũ ta giao hết lại cho ngươi quản lý" Hàn Lập cười cười liếc nhìn Ngân Nguyệt một cái rồi ung dung nói.

"Chủ nhân đem tia băng diễm cuối luyện hóa, thật sự là một việc đáng mừng" Ngân Nguyệt sau khi nghe nói như vậy liền giật mình, sau đó liền mừng rỡ nét mặt yêu kiều rực sáng.

"Tốt, cuối cùng cũng đã hoàn thành bước đầu việc mở đỉnh. Tiếp theo thì không biết phải làm gì để mở tiếp đây. Được, ta đây cũng có chút mệt mỏi. Hôm nay cần phải nghĩ ngơi một chút. Có chuyện gì thì để mai xử lý đi" Hàn Lập thản nhiên nói một câu, từ từ đứng lên hướng tới phòng ngủ mà đi.

Ngân Nguyệt nhìn bóng lưng của Hàn Lập biến mất thì còn lại một mình ngơ ngác một chút rồi cũng nhẹ nhàng đi ra khỏi đại sảnh.

Sau một đêm vô sự, ngày thứ hai sau khi Hàn Lập tỉnh lại thì Ngân nguyệt lại vào bẩm báo cho biết là có Trình sư huynh và Lữ Lạc hai người này đã đến đây.

Sau khi rửa mặt một chút, rồi chỉ cho Ngân Nguyệt cách mở cấm chế, theo mình đi ra ngoài.

Quả nhiên thấy hai người đang đứng bên ngoài động phủ chờ.

Hàn Lập mỉm cười hướng hai người mời vào. Trong sảnh ba người phân ngôi chủ khách ngồi xuống. Lão Trình liền mở miệng xin lỗi:

"Hàn sư đệ mới nghĩ ngơi một hai ngày hai người chúng ta vốn không nên tới quấy rầy. Nhưng sự tình có chút cấp bách vì vậy không thể không tới đây được".

"Hai vị sư huynh, không cần khách khí. Chúng ta những người tu tiên chỉ cần nghĩ ngơi một chút thì liền phục hồi như trước ngay. Làm sao có gì là quấy rầy chứ"

Hàn Lập cười cười nói.

"Sư đệ nói như thế, sư huynh cũng cảm thấy an tâm. Thật ra ngày hôm qua ngay khi sư đệ trở về thì mấy vị đồng đạo của Cổ Kiếm Môn cùng với Bách Xảo Viện nghe tin Hàn sư đệ phản hồi sư môn liền đồng loạt gửi thư mời tới. Muốn ta cùng với sư đệ tới gặp mặt. Mặc dù sư đệ đã gia nhập Lạc Vân Tông ta một khoảng thời gian nhưng mà các vị đạo hữu còn lại của hai tông còn chưa gặp qua. Nhân dịp này muốn gặp mặt nhau một chút. Dù sao thì ba tông phái chúng ta cũng là sống còn có nhau. Ngày mai Bách Xảo Viện đã luyện chế ra được một cái pháp bảo. Vì vậy bọn họ tổ chức nghi lễ nhận chủ. Họ cũng đã xác định thời gian rồi. Cho nên muốn mời Cổ Kiếm Tông cùng với chúng ta tới xem lễ".

"Nghi thức nhận chủ. Ta còn nhớ Bách Xảo Viện đối với luyện khí thì danh tiếng không nhỏ. Mời chúng ta xem lễ. Vậy thì pháp bảo này không phải là loại tầm thường rồi" Hàn Lập lộ ra vẻ ngoài suy nghĩ, trên mặt lộ ra tia hưng phấn.

"Cái này trong thư không có nói rõ. Nhưng mà lần lấy máu nhận chủ này của Bách Xảo Viện lại là một gã đệ tử tư chất thật sự phi thường tốt. Không tới một trăm năm đã Kết đan thành công và hắn đã trở thành niềm kỳ vọng những trưởng lão ở đấy" Lữ Lạc ở kế bên cũng xen vào nói rồi cùng lúc lật bàn tay một cái thư mời màu vàng đưa ra.

"Chỉ có một trăm năm ngắn ngủi mà đã Kết thành kim đan, chính xác là có chút kinh người. Tốt, vậy ngày mai ta cùng hai vị sư huynh đi xem. Ta cũng có chút tò mò về việc này" Hàn Lập mỉm cười tiếp nhận thư mời liếc mắt xem qua một cái, nhàn nhã nói.

"Tốt, sư đệ chấp nhận tham gia là tốt rồi. Nghe nói Đại trưởng lão Kim Võ Hoàn của Cổ Kiếm Môn cũng vừa mới bế quan xong. Nếu ta nhớ không lầm thì lần này hắn bế quan cũng khoảng bảy tám mươi năm rồi. Lúc bắt đầu bế quan chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ cảnh giới. Giờ xuất quan không biết là tu vi đã đạt tới mức nào rồi. Có hay không tiến thêm một bước dài" Trình sư huynh nghe Hàn Lập đồng ý tham gia tụ hội, trong lòng cảm thấy mừng rỡ nói.

"Cổ Kiếm Môn đại trưởng lão!" Hàn Lập giật mình ngẩn ra. Nhưng lập tức khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm đánh giá người kia thế nào. Sau đó đột nhiên hạ người xuống quan sát, đánh giá lão vài lần, rồi chau mày lên.

"Trình sư huynh, vừa rồi ta dùng thần thức dò xét qua thân thể của người, dường như không được tốt lắm. Trước đây ở trong Trụy Ma Cốc sư huynh không có duyên tìm thấy được thọ mệnh đan dược hay sao chứ?." Hàn lập có chút lo lắng hỏi.

Lão giả nghe Hàn Lập nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ.

"Sư đệ không nói, ta cũng biết được. Bây giờ ta cách đại hạn cũng không còn xa lắm, cũng chỉ trong khoảng mười năm nữa mà thôi. Và cũng có thể tùy thời tọa hóa bất kỳ lúc nào. về phần Trụy Ma cốc mặc dù ta cũng có nhặt được một kiện bảo vật nhưng không phải là thứ ta cần. Con đường tu tiên của ta cũng không thành công. Sinh lão bệnh tử là của thiên đạo luân hồi, không có gì phải hối tiếc nữa. về sau việc của Lạc Vân Tông đành giao cho hai vị sư đệ trông coi rồi".

Sau khi nói xong như vậy thần sắc của lão vẫn bình thường. Hiển nhiên đối với việc này trong lòng chắc hẳn đã có chuẩn bị.