Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 969: Hàng thú




Vài ngày sau, Hàn Lập xuất hiện ở trên một hoang đảo vô danh khác.

Hắn đứng ở trên một khối đá lớn chìa ra biển, chăm chú nhìn khôi lỗi đang phiêu phù trước mặt, thần sắc nghiêm nghị.

"Tiền bối thật sự muốn tự mình tọa hóa sao? Theo tình trạng hiện tại, ta vẫn còn có biện pháp kéo dài thời gian ít nhất là hai tháng." Hàn Lập chậm rãi nói.

"Sống thêm mấy ngày đối với ta mà nói, có cái gì khác nhau đâu? Ngươi không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này. Có thể tự nhiên trở về Luân Hồi, đối với ta mà nói cũng là một chuyện tốt." Khôi lỗi lúc này do tinh hồn của Đại Diễn Thần Quân thao túng liền lắc đầu, bình tĩnh nói.

"Nếu tiền bối đã quyết định như vậy, vãn bối cũng không dám nói thêm nữa. Hy vọng thế gian thật sự có Luân Hồi chi đạo, kiếp sau tiền bối lại có thể có cơ hội bước vào con đường tu tiên." Hàn Lập thanh âm trầm thấp nói.

"Đạo Luân Hồi không phải đơn giản như vậy đâu. Nếu như thật sự là có kiếp sau, tiếp theo có thể làm người hay không cũng không thể biết trước được. Được, Hàn tiểu tử! Ban đầu ta giúp ngươi nghiên cứu ra phương pháp phỏng chế Thất Diễm Phiến, ngươi từng đã đáp ứng ta một yêu cầu. Hẳn là tiểu tử nhà ngươi còn nhớ rõ chứ." Đại Diễn Thần Quân đột nhiên lại nhắc sang chuyện khác.

"Tự nhiên là vãn bối còn nhớ. Chỉ là lâu rồi vẫn không thấy tiền bối đề cập đến, vãn bối còn tưởng rằng tiền bối đã quên chuyện này rồi?" Hàn Lập cười khổ nói.

"Bây giờ thời gian của ta cũng không còn nhiều, yêu cầu này không dùng cũng lãng phí. Yêu cầu của ta thực ra cũng rất đơn giản, nếu có thể, ta hy vọng ngươi sẽ đến cực tây chi địa đoạt lại Thiên trúc giáo. Sau đó phái một tên môn hạ đệ tử chấp chưởng giáo này, thay ta đem nhất mạch lưu truyền về sau, không làm cho truyền thừa của Bổn thần quân bị đoạn tuyệt. Bây giờ người cầm quyền tại thiên trúc giáo, căn bản không phải xuất thân từ môn hạ của lão phu, nghĩ tới chuyện này, lão phu thật sự cảm giác không thoải mái trong lòng." Đại Diễn Thần Quân hừ hừ vài tiếng nói.

"Không có vấn đề. Đến lúc đó, ta sẽ thu nhận một tên đệ tử có tư chất xuất sắc, đem toàn bộ sở học của tiền bối về khôi lỗi thuật đều tương truyền cho hắn, sau đó sẽ trợ giúp hắn lên vị trí Thiên trúc giáo giáo chủ." Hàn Lập không lưỡng lự, đáp ứng ngay.

"Ha ha. Có những lời này của ngươi. Lão phu cảm thấy mọi việc quá mỹ mãn rồi. Lão phu đã đem chính công pháp bí thuật của mình cùng với kiến thức kinh nghiệm cả đời lão phu thu lượm được. Tất cả đều khắc thành một bộ gọi là " Đại diễn bảo kinh " lưu giữ trong ngọc giản. Ngọc giản đó ta lưu tại động phúc thiên trung. Địa đồ nằm trong ống trúc. Ngươi có thể học được bao nhiêu thì học. Sau đó đem nó truyền thụ cho tên đệ tử kia. Lúc này mới là chân chánh kế thừa y bát của Bổn thần quân." Đại Diễn Thần Quân cười to một tiếng đinh tai nhức óc.

Lúc này chỉ thấy khỗi lỗi hơi hé miệng, một khỏa lục quang to cỡ nắm tay từ trong phóng lên cao. Sau đó từ trên không trung tiếng chú ngữ trầm thấp truyển ra vang vọng.

Lục quang lập tức biến to lên. Trong nháy mắt, một vòng quang luân màu xanh biếc đường kính lên tới cả trượng xuất hiện ở khoảng cách hơn mười trượng trên trời cao. Quang mang tỏa ra vô cùng chói mắt. Hàn Lập đứng dưới chăm chú nhìn cảnh này, hai mắt nhíu lại.

Tiếng chú ngữ đột nhiên dừng lại, không gian yên tĩnh không một tiếng động. Nhưng một lát sau quang luân bỗng co lại."Oanh" một âm thanh động đất bạo liệt vang lên. Lục quang vỡ tung ra bao phủ cả bầu trời, cảnh tượng cực kỳ diễm lệ.

Lặng im chứng kiến toàn bộ quá trình này diễn ra, trên mặt Hàn Lập rốt cục lộ ra một tia buồn bã.

Đại Diễn Thần Quân tông sư một đời, khai tông lập phái cuối dùng cứ như vậy mà biến thành hư vô.

Nhìn lên trời cao, yên lặng suy nghĩ không biết qua bao lâu, Hàn Lập thở dài một hơi. Xoay chuyển ánh mắt nhìn khôi lỗi đang phiêu phù trước mặt.Mất đi ký phụ tinh hồn, giờ phút này biến một pho tượng không cảm xúc.

Tay áo bào phất nhẹ, Hàn Lập thu khôi lỗi vào trong túi trữ vật, sau đó đưa tay vỗ vào ống trúc nằm sau lưng. Một khối ngọc giản từ trong ống trúc bắn ra, rơi vào trong lòng bàn tay.

Hàn Lập thần thức đảo qua ngọc giản, bên trong quả nhiên ghi lại toàn bộ tâm huyết cả đời của Đại Diễn Thần Quân, chẳng những có rất nhiều các loại bí thuật công pháp, mà còn có không ít kỳ văn mật sự của tu tiên giới.

Chỉ nhìn lướt qua một lần, hắn liền thu ngọc giản vào trong túi trữ vật, sau đó trên mặt lộ ra vẻ do dự rồi lăng im suy tư.

Bây giờ khôi lỗi đã chế tạo thành công, bước tiếp theo tự nhiên là bắt đầu luyện chế Tam Diễm Phiến. Nếu phiến này có thể luyện chế ra, cho dù có gặp lại Cổ Ma thì ít nhất hắn cũng có thể đối mặt đánh một trận.

Chỉ là để luyện chế ra Tam Diễm Phiến này lại có chút phiền phức, ngoài những tài liệu cần thiết còn phải dùng ba loại chân hỏa để luyện thành linh liêu, sau đó mới có thể luyện chế ra Tam Diễm Phiến.

Ban đầu khi xâm nhập vào Bách Xảo Viện, Hàn Lập đối với phế hỏa mạch của Bách Xảo Viện cảm thấy rất hứng thú, kỳ thật hắn cũng từng nghĩ tới việc mượn phế hỏa mạch ở nơi đây để luyện chế bộ phận linh liêu. Bây giờ sau những sự việc đã xảy ra ở Đại Tấn, chuyện này tự nhiên không còn khả năng rồi.

Nếu muốn tìm nơi luyện chế địa hỏa cho linh liêu, chỉ có cách đi tìm một cái địa hỏa trì tinh thuần khác mà thôi. Địa hỏa chi mạch nổi danh ở Đại Tấn cũng không thiếu, thậm chí có không ít địa phương nổi danh mà không thuộc về bất cứ tông môn nào, chỉ có điều mấy chỗ đó linh khí rất thưa thớt lại nằm ở nơi hoang vu chi địa, cho nên tìm được địa hỏa chi địa cũng không phải là việc khó khăn.

Với nhân hỏa thì chỉ cần tu sĩ tu luyện chân hỏa, kết đan tu sĩ là đan hỏa, Nguyên Anh tu sĩ là anh hỏa, đều là loại hỏa diễm thích hợp, nhân hỏa này cũng không thành vấn đề.

Thực ra phiền toái lớn nhất chính là phải dung hợp thiên hỏa cho linh liêu.Chiếu theo ngọc giản ghi lại, thiên hỏa kỳ thật chính là thiên lôi chi hỏa, khi trời có dông tố, thiên địa tự hình thành lôi hỏa, vào lúc đó phải thu được lôi hỏa và dùng nó để luyện chế ra linh liêu.

Cái này cần phải có cơ hội thích hợp mới được, ban đầu Hàn Lập đã thử dùng qua thiên lôi tử, nó dù sao cũng là bảo vật mượn thiên địa lôi hỏa luyện chế, chỉ là thiên lôi tử phải chính là lôi điện chi lực, mà hắn luyện chế linh liêu lại cần tới lôi hỏa.

Chỉ cần mọi thứ sẵn sàng, phỏng đoán chỉ cần thời gian vài tháng, liền có khả năng luyện chế được linh liêu.

Sau đó chế phỏng ra Tam Diễm Phiến với hắn mà nói, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà ước hẹn giữa hắn cùng vị Cửu U tông họ Phú kia gặp mặt tại Nam Cương, tính toán thời gian tựa hồ cũng không sai biệt lắm.

Mặc dù Hàn Lập cũng như đối phương, song phương đều mang tâm ý vì quyền lợi của chính bản thân mình để ước định, nên hắn cũng không quá coi trọng hẹn ước này, nhưng dù sao ở Nam Cương lại có một tòa ngân xà sơn, mà trên núi này lại có một ngọn núi lửa phun quanh năm, nới đây cũng là một hỏa mạch chi địa nổi danh của Đại Tấn. Không ít tu sĩ vì luyện chế pháp bảo pháp khí, đều chạy đến núi này. Như vậy chỗ này vừa là chỗ rất tốt để hắn luyện chế linh liêu, vừa cũng thuận tiện cho ước hẹn với lão giả họ Phú.

Hắn đối sự trịnh trọng trong lời ước hẹn của đối phương ngày đó, trong lòng thực ra cũng có chút hứng thú.

Đối với chuyến đi lần này, mục đích của hắn cuối cùng đã hoàn thành gần một nửa rồi, còn lại chính là phải từ trong Âm la tông đoạt được phương pháp giải trừ phong hồn chú và đoạt lại hai cây phi kiếm từ trong tay Cổ Ma, nếu thuận tiện hắn cũng không bỏ qua cơ hội sưu tầm canh tinh, dù sao phi kiếm của hắn cũng còn cần khá nhiều canh tinh để có thể luyện chế toàn bộ.

Tự đánh giá mọi việc một hồi lâu, trong lòng Hàn Lập rốt cục cũng ra quyết định. Bất quá trước đó cũng có một số việc cần hoàn thành trước.

Hắn lúc này hóa thành một đạo lục hồng bay thẳng tới ngọn núi nhỏ trên đảo, sau đó ở trong tòa núi nhỏ lấy ra Thiên cơ phủ, bố trí một ít cấm chế che đậy động phủ xong, liền tiến vào một gian mật thất.

Hắn trước đây đã phải mất không ít thời gian, sử dụng bí thuật của thiên phù môn mới luyện hóa và thu được Thiên cơ phủ vào trong cơ thể. Tiếp theo hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lấy linh thú túi từ bên hông ra và ném lên không trung.

Khi miệng túi mở ra, một luồng hào quang màu trắng bay ra, một con yêu thú lớn màu vàng lập tức xuất hiện trên mặt đất.Yêu thú này chính là Thổ giáp long mà mấy năm trước hắn đã bắt được.

Thổ giáp long có hình dạng tương tự như con tê tê, cả người bị dán đầy đủ cấm chế phù đủ mọi màu sắc, bốn chân còn bị cắm vài vây ngân châm lóng lánh, lúc này yêu thú bị cấm chế trói buộc nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Ban đầu khi Hàn Lập đem nó thả ra thì đôi mắt nhỏ của yêu thú quay tròn, sau khi nhìn ngó một hồi, lập tức nhìn về phía Hàn Lập với dáng vẻ rất thương cảm.

Xem ra sau một thời gian dài bị nhốt trong túi linh thú, con thú này rốt cục dã tính đã bớt đi không ít.

"Không cần giả ngây giả dại, đã tiến hóa tới thất cấp yêu thú, linh trí đã cực cao, hẳn là bây giờ ngươi có thể nghe hiểu được tiếng của loài người rồi. Thời gian của ta không có nhiều, bây giờ ngươi hãy nghe yêu cầu của ta đi. Ngươi nếu đáp ứng quy thuận ta, liền tự động buông thần thức, để ta thi triển cấm thần thuật trên người của ngươi. Nếu như không đồng ý, ta liền lập tức giết ngươi, lân giáp cùng thất cấp yêu đan của ngươi, nếu đem bán cũng thu về không ít linh thạch." Hàn Lập âm trầm nói.

Thân thể Thổ giáp long run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cùng vẻ oán độc, hung hăng nhìn Hàn Lập.

"Làm linh thú của ta so với làm nô dịch của các tu sĩ khác thì tốt hơn nhiều. Các ngươi sống lâu vượt xa loài người chúng ta, ta sẽ không có ý để ngươi làm truyền thừa linh thú, chỉ cần ngươi đồng ý để cho ta sai sử. Đến lúc ta có thể phi thăng thượng giới hoặc bỏ mình, ngươi sẽ được khôi phục tự do." Hàn Lập thấy ánh mắt con thú này, không khách khí nói.

Thổ giáp long nghe xong lời này, tựa hồ hơi sửng sốt, lập tức ánh mắt chớp động không chừng, lộ ra vẻ do dự.

Hàn Lập thấy vậy, khóe miệng liền xuất hiện vẻ cười cợt, thản nhiên từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ màu xanh biếc.

Tử quang chợt lóe, một tầng tử diễm trong nháy mắt nâng bình nhỏ bay lên.Cùng lúc đó, nắp bình mở ra, một cổ hàn quang từ trong bình bắn nhanh ra, hàn khí tỏa ra khắp gian phòng.

Thổ giáp long bị ảnh hưởng của hàn khí, cho dù bên ngoài đã có lân giáp hộ thể nhưng thân thể cũng nhịn không được mà run lên, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bàn tay Hàn Lập nhẹ nhàng rung lên, một giọt chất lỏng màu bạc trông như hạt châu từ trong bình bắn ra, vừa xuất hiện liền quay tròn, chuyển động không ngừng.

Nhìn thấy này hạt ngân châu, ánh mắt Thổ giáp long nhất thời dại đi, cái mũi dưới sự kích động chun lại một cái, hốt nhiên từ trong miệng phát ra một tiếng thú ngữ khó hiểu, tựa hồ Thổ giáp long đang bị kích động dị thường.

"Xem ra ngươi đã nhận ra vật ấy, vậy thì tốt. Chỉ cần ngươi đáp ứng làm linh thú của ta, đến lúc ngươi đón nhận thiên kiếp, hàn tủy trong bình này ta sẽ phân ngươi hai giọt, để có cơ hội vượt qua lôi kiếp. Bây giờ tất cả các điều kiện ta đã đưa ra, lựa chọn như thế nào ngươi tự mình quyết định đi." Hàn Lập lạnh như băng nói.

Thổ giáp long vẫn nhìn chăm chú hạt ngân châu do hàn tủy biến thành, trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, tựa hồ phi thường khó khăn để quyết định.

Đợi một hồi lâu, thấy yêu thú vẫn không có câu trả lời rõ ràng, Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Đem bình nhỏ thu lại, hai tay nhoáng lên, nhất thời toàn bộ tử diễm trên tay chợt lóe, hỏa diễm tỏa ra hơi nóng kinh người, một phi kiếm màu tím chậm rãi hiện lên ở lòng bàn tay.

Năm ngón tay khẽ nhúc nhích, hỏa kiếm rung lên sau đó rời khỏi lòng bàn tay, phiêu phiêu bay về hướng Thổ giáp long.

Thổ giáp Long thấy cảnh này, thần sắc đại biến, mắt thấy hỏa kiếm trong nháy đã tới phía trên đỉnh đầu rồi, không chút chậm trễ liền bổ xuống, thế kiếm ẩn chứa linh lực đáng sợ. Rốt cục nó hoảng sợ há miệng gào lên mấy tiếng khuất phục.