[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 190: Anh lầy như vậy, con trai anh biết không?




Cô đã hiểu vì sao Nam Nam lại có thể thao thao bất tuyệt về an toàn thực phẩm như vậy, xem ra là ba cậu bé truyền cho.


"Lục tổng." Viêm Cảnh Hi mềm mại gọi một tiếng, dựa vào ghế, trong lòng đều mềm nhũn, hỏi: "Không phải anh rất bận sao, sao mỗi ngày có thể xem được nhiều chuyện dân sinh như vậy nha?"


"Ờ..., luôn sẽ có một vài sở thích nho nhỏ như vậy." Giọng nói chín chắn mạnh mẽ của Lục Mộc Kình xuyên qua điện thoại truyền đến.


"Ha ha." Viêm Cảnh Hi bị sự phúc hắc trầm ổn của anh chọc cười, cười cười, có chút không ngừng lại được.


"Anh lầy như vậy, con trai anh có biêt không?" Viêm Cảnh Hi hỏi.


"Chuyện của ba, vẫn không nên để cho con trai biết, về sau sẽ không dạy được, bíp bíp bíp."


Lục Mộc Kình nói, Viêm Cảnh Hi nghe được tiếng còi xe từ điện thoại di động của anh, hỏi: "Anh đang lái xe?"


"Ừ, tiểu Hi, anh không nói với em nữa, ông cụ phía sau đoán chừng là không xem chuyện dân sinh rồi, đã phát trận lôi đình rồi, anh lái xe trước. Lục Mộc Kình vân đạm phong kinh nói.


Viêm Cảnh Hi nhớ đến hình ảnh đó, lo lắng nói: "Được, em vậy cúp trước ha, trên đường chú ý an toàn."


"Ừm."


Sau khi Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, ôm hộp quà Lục Mộc Kình tặng vào trong ngực, nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt cô, rực rỡ như một ánh mặt trời nhỏ.


Gió thổi lay động mái tóc dài của cô, Viêm Cảnh Hi vén tóc, tay chống trên bệ cửa sổ.


Có vài phần êm dịu, khát khao.


Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một chút, thông báo cho dì Trương, dì Trương còn kích động hơn Viêm Cảnh Hi, càng về sau, giọng càng tắc nghẹn.


Bà khóc, dần dần là gào khóc.


Viêm Cảnh Hi rất rõ, cô nhi viện có ý nghĩa như thế nào đối với bà, là trách nhiệm, tâm huyết, thanh xuân, trả giá, toàn bộ.


Dì Trương khóc, trong mắt Viêm Cảnh Hi  vẫn luôn chát chát.


Lục Mộc Kình, cảm ơn anh!


...

Viêm Cảnh Hi mới bước từ trên xe buýt xuống, di động đã vang lên.


"Chị đang ở đâu, đã 4 giờ rồi." Lương Đống Vũ ngồi ở trong xe, nôn nóng hỏi.


"Cửa trường học." Viêm Cảnh Hi tùy ý trả lời.


Lương Đống Vũ nhìn xung quanh, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi từ cửa đi đến, lộ ra nụ cười sáng lạn, vội vàng mở cửa, xuống xe.


Viêm Cảnh Hi nhìn sang cậu ta, đi đến phía cậu ta.


Lương Đống Vũ liếc qua hộp quà trong tay Viêm Cảnh Hi, sắc mặt có chút quái dị, hỏi: "Ai tặng quà sinh nhật cho chị à?"


Viêm Cảnh Hi không trả lời vấn đề này, vươn tay về phía Lương Đống Vũ, hỏi: "Hợp đồng đâu?"


Lương Đống Vũ đánh một cái lên tay Viêm Cảnh Hi nói: "Nhà cũng đã mua cho chị, gấp cái gì mà cấp, tối nay khi về sẽ đưa cho chị."


Viêm Cảnh Hi thu tay lại, bất đắc dĩ nói: "Đưa tôi đến nhà trọ bên kia trước đi, tôi cất đồ đã."


Viêm Cảnh Hi cất hộp quà Lục Mộc Kình tặng xong, sau đó đi đến trước xe Lương Đống Vũ, nâng một bên mày, hỏi: "Có phải tôi đi thì cậu sẽ ký hợp đồng, sẽ không lại sửa nữa không?"


"Sẽ không, tôi lấy nhân phẩm của tôi ra cam đoan." Lương Đống Vũ cười nói, giật cửa phó lái.


Mắt Viêm Cảnh Hi dấp dính nhìn cậu ta, nghiêng đầu, khẽ kéo nụ cười dối trá, chế nhạo nói: "Nhân phẩm của cậu? Còn không đáng tin bằng đội tuyển bóng đá Quốc gia nữa, nếu không cậu kí trước đi, tôi dùng nhân phẩm của tôi cam đoan với cậu, hôm nay tôi sẽ đi cùng cậu, thế nào?"


"Hỏa Hỏa." Lương Đống Vũ uất ức kêu một tiếng.


"Cậu đây là không tin nhân phẩm của tôi?" Viêm Cảnh Hi khẽ cong khóe miệng, liếc qua Lương Đống Vũ, lên xe.


Lương Đống Vũ bất đắc dĩ nhìn Viêm Cảnh Hi, cô một chút cũng không để ý đến cậu ta.


Rõ ràng giữa bọn họ không cãi nhau, nhưng tức giận của cô khiến trong lòng cậu ta mờ hồ không thoải mái.


"Tôi kí được chưa?" Giọng Lương Đống Vũ mềm đi, mím môi, như là lấy lòng nói.


Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cậu ta, cảm thấy vẻ mặt đó của cậu ta giống như cô đang bắt nạt cậu ta vậy.


Loại cảm giác này không tốt lắm.


Viêm Cảnh Hi cởi dây an toàn ra, đối diện với Lương Đống Vũ, rất chân thành nói: "Lương Đống Vũ, nếu như cậu cảm thấy tôi thiết kế không tốt, cậu có thể tìm những người khác thiết kế, không cần cảm thấy uất ức, tôi nói thật."


"Căn hộ này tôi mua lại vì chị, sao có thể không để chị thiết kế." Lương Đống Vũ chớp chớp mắt, trả lời.


"Có lẽ cậu cảm thấy tôi khác người, nhưng nói thật, cậu mua một căn hộ với giá cao như vậy cho tôi, tôi cũng không cảm ơn cậu được, nếu thắng, thắng không anh hùng, nếu thua, còn uất ức hơn, ký hợp đồng còn biến đổi bất ngờ như vậy, không giống như là một cuộc thi đấu, mà là một trò chơi thuộc về thiếu gia nhà họ Lương cậu, với tôi mà nói, cũng không công bằng." Viêm Cảnh Hi nói , bước xuống xe.


Lương Đống Vũ kéo tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Tôi chỉ là muốn mang niềm vui cho chị, xin lỗi, lòng tốt của tôi lại thành chuyện xấu, sau này sẽ không như vậy nữa."


Lương Đống Vũ nở nụ cười sáng lạn vô hại.


"Đừng mang niềm vui cho tôi, trái tim của tôi rất nhỏ, chỉ thích một người đàn ông, mà người đó tôi đã tìm được rồi, cậu làm chuyện này cũng vô dụng thôi, đến lúc đó sẽ càng tổn thương hơn thôi." Viêm Cảnh Hi nói trắng ra, gạt ngón tay Lương Đống Vũ ra.


"Người đàn ông đó lớn hay nhỏ tuổi hơn tôi?" Lương Đống Vũ hỏi.


"Lớn, anh ấy lớn hơn cậu, hơn rất nhiều tuổi." Viêm Cảnh Hi không e dè nói.


"Ồ, không sao, tôi tương đối kiên trì, hơn nữa, đoán mệnh nói, tôi sẽ sống rất lâu." Lương Đống Vũ cười lại lần nữa mở cửa xe, nói: "Lên xe đi."


Viêm Cảnh Hi nhận ra, cô triệt để thua Lương Đống Vũ này rồi.


Trong tư tâm nói, cô xác thực cần ký hợp đồng, nhưng thấy Lương Đống Vũ lại đang cố gắng trả giá, cảm thấy cậu ta có chút đáng thương, không muốn lợi dụng tình cảm của cậu ta, đơn giản nói trắng ra.


Chỉ là, tinh thần aQ* của cậu ta đã đến cấp độ khiến người ta phải quỳ lạy.

*Tinh thần aQ (阿q精神): Nói đơn giản chính là tinh thần tự an ủi. Tự hạ mình, tự giải quyết, ảo tưởng và những hành động khác. (Baike)


Lương Đống Vũ thấy Viêm Cảnh Hi vẫn không lên xe, đưa hợp đồng đã kí qua cho Viêm Cảnh Hi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"


Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nhìn cậu ta, ngoan độc nhẫn tâm, nói: "Có lẽ anh ấy sống không lâu bằng cậu, anh chết, tôi sẽ đi cùng anh ấy, cậu có chắc vẫn muốn đưa hợp đồng cho tôi sao?"


Lương Đống Vũ: "..."


Cậu ta nhét hợp đồng vào trong tay Viêm Cảnh Hi, nghiêm túc nói: "Có mua căn hộ này đắt thì cũng là quyết định của bản thân tôi, không liên quan đến chị, nhưng bản thiết kế và giá cả này của chị rất hợp lí, giá cả phải chăng so với giá cả trên thị trường, tôi cũng đã lỡ mua đắt, coi như là thiết kế tiết kiệm bù lại thôi, chị cầm đi, là chị nên được."


Viêm Cảnh Hi khẽ cong khóe miệng, ngược lại không ghét cậu ta,  nhị thế tổ này còn không ngốc!


"Cảm ơn, đợi tôi một chút, tôi đi cất hợp đồng rồi đi ra." Viêm Cảnh Hi nói rồi quay người đi đến nhà trọ.


Ánh mắt Lương Đống Vũ sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi.


Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy, cậu ta là bị vẻ ngoài và vóc người của cô hấp dẫn.


Nhưng, hiện tại, cậu ta hoàn toàn một lòng một dạ với tính cách của cô.


Trung thực, lương thiện, lạc quan, có chủ kiến, không chiếm tiện nghi của người khác, kiên trì với quan điểm bản thân cho là chính xác.


Không sao, người đàn ông mà cô thích kia có chết, cô tự sát thì cậu ta vẫn còn sống mà, chẳng lẽ hai thi thể mà còn không giải quyết được sao! Cậu ta có thể chôn cất cùng một chỗ với Hỏa Hỏa mà!


Hê hê, nghĩ như vậy, hình như cảm giác mình rất tà ác!


Viêm Cảnh Hi đi ra, thấy Lương Đống Vũ như đi vào cõi tiên, nhìn nụ cười hê hê đầy mờ ám của cậu, đặc biệt sởn tóc gáy, như bị ma nhập.


"E hèm." Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái.


Lương Đống Vũ nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, trên mặt chột dạ, bản thân đi qua xe, lên xe, thắt dây an toàn.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy vẻ mặt của cậu ta có chút kỳ quái, lên xe, tự cài dây an toàn cho mình.


"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Viêm Cảnh Hi hỏi.


"Không, không có gì, chỉ là khát khao tương lai mà thôi." Lương Đống Vũ cười đùa nói.


Viêm Cảnh Hi: "..."


Lương Đống Vũ đưa cô đến một trung tâm làm đẹp trước.


Những người đó giúp cô làm tu sửa cơ bản, trang điểm cho cô một khuôn mặt đẹp đẽ, thay một bộ lễ phục màu trắng.


Ngang hông thắt một sợ dây lụa, lộ ra mảng lớn lưng, nhưng cũng không phải để lộ hoàn toàn, một chiếc khăn sa rất dài rất dài rũ xuống hai bên bờ vai, che khuất lưng, có cảm giác rất phiêu dật.


Rất thích hợp với khí chất của Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi từ trong phòng thay đồ đi ra, Lương Đống Vũ nhìn đến ngây người, nhìn dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của cô, cảm thấy tim đập, thình thịch, thình thịch, yết hầu chuyển động.


Mà cậu ta, cũng thay một bộ tây trang màu trắng, tây trang cong lên tây trang, ra hiệu Viêm Cảnh Hi khoác vào.


Viêm Cảnh Hi biếng nhác đi qua, không khoác vào khuỷu tay của cậu ta, mà là có chút không kiên nhẫn, tính tình chịu đựng, hỏi: "Nào nào nào, nói một chút, buổi tối rốt cuộc cậu sắp xếp cái gì?"


"Du thuyền." Lương Đống Vũ nói.


"Ừ." Viêm Cảnh Hi gật đầu, dường như vẫn có thể chấp nhận, cúi đầu sửa sang một chút, sảng khoái nói: "Đi thôi, làm xong sớm, kết thúc công việc sớm, bộ đồ này, khi nào về sẽ giặt rồi trả lại cho cậu."


Viêm Cảnh Hi nói xong, trực tiếp đi phía trước, một trận gió thổi đến, khăn sa sau lưng bay lên, lộ ra tấm lưng trắng như ngọc của cô, xinh đẹp không rơi phàm trần.


Lương Đống Vũ rất muốn bắt lấy, nhưng chỉ là nhìn cô mờ ảo rời đi.


Bến tàu.


Sắc trời dần tối, du thuyền đã được mở đèn.


Ở đầu thuyền, một cái bàn tròn, chính giữa bàn tròn là 99 đóa hoa hồng, một người nghệ sĩ kéo đàn violon mặc áo đuôi tôm đứng trước bàn.


Phía trên, là những ngọn đèn nhỏ đủ mọi màu sắc, quấn trên dây thép, một tầng một tầng hình trái tim, mặt trên lại buộc các loại hoa.


Ánh mắt Viêm Cảnh Hi có chút ảm đạm.


Lãng mạn, là phải ở bên cạnh người mình yêu, mới có thể cảm thấy hạnh phúc.


Nếu như, hôm nay là Lục Mộc Kình chuẩn bị vì cô, cô nhất định sẽ cảm động, bởi vì mỗi một cô gái đều có một ước mơ màu hoa hồng.


Nhưng, nếu như không yêu nhau, cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng.


Xa xa, còn có rất nhiều chiếc du thuyền, hình như là vừa mới khai trương có phủ các loại cá đặc sắc.


"Xin mời, công chúa của tôi." Lương Đống Vũ ưu nhã cúi đầu theo cách thức tiêu chuẩn, mời Viêm Cảnh Hi.


"Đừng quên, chúng ta không cùng một hành tinh, tôi không phải là