[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 30: Tôi là tra nữ




Viêm Cảnh Hi cảm thấy bây giờ sợ hãi thật không cần thiết, cố gắng giữ bình tĩnh, lộ ra hàm răng trắng muốt, đôi mắt không có ý cười cong lên, hỏi: "Lục tiên sinh còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

Bộ dáng bây giờ của cô giống như một con hồ ly giảo hoạt, đề phòng khắp nơi, ngụy trang khắp nơi, lại muốn đẩy anh ra.

Lục Mộc Kình nheo mắt khóa lấy cô, nhíu mày đáp: "Viêm Cảnh Hi, tại sao chúng ta tới đây cô không biết sao? Cô đối với Hựu Nhiễm rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

Cô nghĩ như thế nào, sẽ không gả cho một người mới chỉ quen biết vài ngày.

Hơn nữa, người đàn ông này còn chiều chuộng rất nhiều phụ nữ!

"Tra nam*! Đây chính là suy nghĩ của tôi về anh ta." Viêm Cảnh Hi trả lời.

*Tra nam: Là gã đàn ông tồi tệ.

Lục Mộc Kình không ngờ cô lại trả lời qua loa hai chữ như thế, bật thốt lên: "Vậy cô vẫn muốn gả cho nó?"

Viêm Cảnh Hi lại lần nữa vén tóc trên trán, vài phần biếng nhác cùng không quan tâm, rất tự nhiên nói: "Bởi vì tôi là tra nữ!"

Câu trả lời này của cô hiển nhiên không phải là suy nghĩ thực sự của cô, rất qua loa làm anh càng bất mãn.

Thân thể Lục Mộc Kình tới gần cô, trong mắt giấu một tia dị quang sắc nhọn, hỏi: "Cô tra* như thế nào?"

*Tra: Cặn bã.

Anh tới gần cô, mùi thuốc trên người cùng hơi thở mát lạnh hòa làm một, không hề khó ngửi, trái lại có loại mê hoặc đến chóng mặt.

Viêm Cảnh Hi hết sức khẩn trương, sống lưng cứng ngắc.

Lục Mộc Kình năng cằm cô, khóa đôi mắt xinh đẹp dịu dàng lấp lánh, hơi thở đều phun ở trên mặt của cô, "Nó có thể tùy tiện ở trên người phụ nữ khác, cô có thể tùy tiện để cho một người đàn ông ở trên mình sao?"

Viêm Cảnh Hi cảm giác những lời này của anh rất ái muội, như muốn khiêu khích cô làm ra hành động nào đó.

Viêm Cảnh Hi vừa hoảng hốt vừa tức giận quay mặt đi, bỏ qua bàn tay trói buộc của anh, nói: "Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi buồn chán đó của anh? Ở trong mắt của anh tôi có phải chính là một người phụ nữ dễ dãi, vậy nên chỉ cần anh - Lục Mộc Kình ngoắc ngoắc ngón tay, tôi nên hướng phía anh bổ nhào tới? NO!"

Thang máy tới nơi, phát ra một tiếng tích.

Viêm Cảnh Hi lẩn tránh đi vào trong thang máy.

Trong thang máy còn có người ở trên lầu xuống, cô hướng bên trong vọt vào, đứng ở phía sau đoàn người.

Mặt Lục Mộc Kình trầm xuống, thanh quý bức người, anh đi vào trong thang máy, khí thế mạnh mẽ bỗng chốc khiến anh trở thành tâm điểm trong đoàn người, cho dù đứng thẳng lưng cũng mang theo sự tôn quý, lại giống như kiêu ngạo, người lạ chớ đụng vào!

Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong đầu dần dần sáng tỏ, ánh mắt chậm rãi dời đến trên cánh tay anh.

Trong ánh mắt mang theo một ít dao động mềm mại, dịu dàng lấp lánh.

Cô vừa nói hươu nói vượn cái gì chứ!

Anh đến bệnh viện cũng bởi vì cứu cô mà bị thương.

Lời nói vừa rồi của anh, cô cũng là nghe thấy trong lòng.

Lục Hựu Nhiễm là loại đàn ông như thế nào?

Lạnh nhạt, đào hoa, bạo lực, hung ác, nham hiểm!

Cô không thể nào gả cho hắn.

Thế nhưng Lục Mộc Kình không biết suy nghĩ của cô?

Anh khuyên cô không được gả, phần lớn là vì muốn tốt cho cô.

Cô bởi vì một chút tức giận vô cớ còn nói ra từ không truyền đạt được ý nghĩ, làm quan hệ giữa hai người trở nên cứng ngắc.

Sau này cô còn muốn ở dưới một mái hiên với anh, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, lật mặt nhứ vậy đối với cô cũng không tốt đẹp gì.

Là cô không điều chỉnh tâm tình tốt, sau này phải chú ý.

Thang máy tới lầu một, Lục Mộc Kình đi nhanh bước ra, đầu cũng không quay lại.

Viêm Cảnh Hi trong lòng chợt lóe lên một loại khó chịu quái dị, bật thốt lên gọi: "Lục tiên sinh."

Lục Mộc Kình không dừng lạ như không nghe thấy mang theo sự kiêu ngạo xa cách đi về phía trước.

Viêm Cảnh Hi sốt ruột đuổi theo, không thấy được trước mặt có người đang chạy tới thang máy, hai người va vào nhau.

Viêm Cảnh Hi rên lên một tiếng.

Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại, xoay người, chân mày nhíu lại bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay của cô, lo lắng hỏi: "Không có sao chứ?"

Va phải Viêm Cảnh Hi là một cô gái thấp, trán vừa vặn đụng phải vết thương của Viêm Cảnh Hi, khiến khóe miệng Viêm Cảnh Hi lại có một chút tơ máu.

Lục Mộc Kình trong mắt thoáng qua một tia sắc nhọn, nhìn về phía cô gái bên cạnh, sắc mặt không tốt nói: "Cô đi đường kiểu gì vậy?"

Cô gái bị đụng đau cũng là một bụng tức giận vừa định ngẩng đầu mắng người, lại thấy Lục Mộc Kình là một người siêu cấp đẹp trai, trong mắt sắc bén làm cô bị dọa, nhấp hé miệng mặt ửng đỏ lại lần nữa chạy tới phía thang máy.

Viêm Cảnh Hi lau máu bên miệng, "Tôi không sao, vừa khéo ra được chút máu bầm."

Lục Mộc Kình trong mắt thoáng qua đau lòng, nhíu mày nói: "Cô lúc nào cũng bất cẩn như thế sao?"

Ngón cái của anh lại lần nữa giúp cô lau sạch vết máu ở khóe miệng.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy quan tâmtrong mắt anh, anh không nên tức giận, cảm thấy buồn cười, nhẹ cười ra tiếng.

Kỳ thực, cô thực sự không bất cẩn cũng không sơ suất, thế nhưng mỗi lần đụng tới anh, liền trở nên bất cẩn cùng sơ suất.

Đoán chừng tuổi cùng từng trải ở nơi đó, cô ở trước mặt của anh vĩnh viễn thiếu kiên nhẫn, cần phải tu hành lại!

"Còn cười!" Lục Mộc Kình trách cứ một câu, câu sau lại hơn vài phần dịu dàng, "Đau không?"

Viêm Cảnh Hi lắc đầu, cúi đầu, tận lực lảng tránh ánh mắt của anh.

Ánh mắt Lục Mộc Kình tối một chút, khóa khuôn mặt của cô, giải thích nói: "Tôi chưa từng cho rằng cô là người dễ dãi, chỉ là hi vọng cô suy nghĩ cho tốt về cuộc sống của mình, hôn nhân là chuyện cả đời, không phải trò đùa."

Viêm Cảnh Hi nghe ra sự quan tâm của anh, trong mắt có chút dịu lại.

Cô không nên giận dỗi lung tung với anh, nâng đôi mắt lên, nghiêm túc nói: "Cảm ơn, Lục tiên sinh."

"Có thể đổi cách xưng hô không?" Lục Mộc Kình dùng giọng điệu thương lượng.

Viêm Cảnh Hi không bài xích nhấp hé miệng, trong con mắt xẹt qua một tia linh quanggiảo hoạt, vừa định nói đùa gọi anh là chú nhỏ, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, nói: "Nghĩ rõ rồi trả lời."

Viêm Cảnh Hi cắn môi, đem xưng hô không hợp thời vui đùa nuốt xuống.

Nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Cô nên gọi anh là gì đây?

Kêu tên, chắc chắn không thích hợp nhỉ?

Viêm Cảnh Hi buông răng, mặt hơi đỏ lên, môi đỏ mọng hơi mở, nhẹ giọng gọi một chữ, "Thầy."

Lục Mộc Kình thật sâu nhìn cô, nhìn lại đôi mắt trong trẻo của cô, thật không ngờ từ trong mắt của cô nhìn thấy một tia sợ hãi, tròng mắt lại tối đen mấy phần, nói: "Tạm thời gọi vậy đi."

Viêm Cảnh Hi rất kinh ngạc khi nghe anh nói hai chữ tạm thời, trong lòng lại có loại cảm giác ngứa ngứa, cô không muốn tìm hiểu rõ, sợ chỉ tự chuốc lấy phiền toái.

Hơn một tháng thôi, kiên trì một chút vậy.

Tới trên xe, Viêm Cảnh Hi lái xe, Lục Mộc Kình ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Viêm Cảnh Hi nghĩ anh đã cứu cô, mời anh ăn một bữa KFC, cô cũng coi như đổi ân tình, hơn nữa, một bữa KFC cô cũng mời được.

"Cái kia, tí nữa anh muốn ăn cái gì, tôi mời khách." Viêm Cảnh Hi nói nhìn về phía Lục Mộc Kình.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, rơi vào phân nửa thân thể anh, ánh nắng bao phủ nửa thước, khiến cô cảm giác có một loại thanh quý cao nhã.

Anh chậm rãi nói: "Tôi cũng không ăn loại thức ăn nhanh này, cô ăn cái gì thì thuận tiện giúp tôi gọi một phần giống cô đi. Bất quá, không cần cô mời khách, tôi không có thói quen được phụ nữ mời ăn cơm."

"Tôi không phải vô duyên vô cớ mời anh, nếu không phải anh cứu tôi thì có lẽ bây giờ tôi đã nằm bệnh viện rồi." Viêm Cảnh Hi cảm ơn nói.

"Cho nên..." Lục Mộc Kình liếc xéo hướng cô, trong con ngươi sắc bén toát ra tia sáng, hỏi: "Cô định dùng KFC để báo đáp tôi?"

Viêm Cảnh Hi nhìn ánh sáng tràn đầy trong mắt của anh, cảm thấy có một loại cảm giác đào hầm đem mình mai phục.

"Tiền của tôi chỉ đủ ăn một bữa KFC." Viêm Cảnh Hi khẽ nói.

"Viêm gia không tính là nghèo nhỉ?" Lục Mộc Kình hồ nghi nói.

Anh nhớ Viêm gia cũng coi như gia đình giàu có, nhưng nhớ lại tình huống phỏng vấn lúc Viêm Cảnh Hi mười tám tuổi, cô hình như rất thiếu tiền, đôi mắt càng sâu thêm một chút.

"Tôi được nhận nuôi ." Viêm Cảnh Hi lời ít mà ý nhiều nói mấy chữ này, không có bao nhiêu biểu tình biến hóa, nhợt nhạt cười, nghiêm túc lái xe.

Lục Mộc Kình liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, cô càng kiên cường càng bình thản, Lục Mộc Kình càng có hứng thú tìm hiểu cô, trong con ngươi chợt lóe lên thương tiếc, nói: "Cô biết nấu ăn nhỉ, tí nữa cô đi học tôi sẽ gọi người đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn để trong tủ lạnh, cô trở về làm bữa cơm cho tôi ăn là được, tiền của cô cứ giữ lại cho tốt đi."

Viêm Cảnh Hi trong lòng có chút rung động khó hiểu, nhìn về phía Lục Mộc Kình.

Anh tựa trên ghế, nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài che phủ ở mí mắt.

Mặc dù anh không kêu đau, thế nhưng sắc mặt cùng môi đều hơi trắng.

Viêm Cảnh Hi đã nghĩ đến tối nay sẽ làm gì cho anh ăn.

...



Viêm Cảnh Hi trở lại lớp, Chu Gia Mẫn nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đi tới, thần thần bí bí kéo Viêm Cảnh Hi, nói: "Tiểu Hi, cậu biết không, giáo sư Lục kia, chính là vụ cậu trốn học, anh ta đang ở trong trường."

Viêm Cảnh Hi biết, không có bao nhiêu khiếp sợ, ngồi vào ghế, "Anh ta ở trong trường cũng bình thường đi."

"Không bình thường chính là, anh ta cư nhiên lại ở trong nhà trọ Tây Lâm kia." Chu Gia Mẫn chân mày cau lại, biểu tình có chút quái dị nói.

Viêm Cảnh Hi cũng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, thoáng qua một tia sợ hãi, "Không phải chứ, chính là cái nhà ma kia?"

Chu Gia Mẫn gật đầu, "Chính là chỗ đó."

"Có cái gì quỷ chứ? Chu Gia Mẫn, cậu tốt xấu gì vẫn là nghiên cứu sinh, tin chuyện này sao?" Trương Hoa Đạt trong khi đi qua nghe thấy, cười nhạo nói.

"Cậu thì biết cái gì!" Chu Gia Mẫn vỗ vai Trương Hoa Đạt, sốt ruột giải thích nói: "Có hai học sinh nữ và một học sinh nam chết ở đó, vì sao không chết chỗ khác mà lại chết ở đó, hơn nữa, tháng trước trong lúc tớ không cẩn thận đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ, tóc tai bù xù lướt qua phòng."

"Đây là tận mắt tớ nhìn thấy, ngày đó sau khi trở về tớ liền bị bệnh, sốt đến 40 độ, không tin cậu hỏi Tiểu Hi đi." Chu Gia Mẫn lại thêm một câu, nhìn về phía sắc mặt có chút trắng bệch của Viêm Cảnh Hi.

Chuyện này Viêm Cảnh Hi biết .

Ngày đó Chu Gia Mẫn nửa đêm quay lại trường học, bảo vệ trí nhớ kém, khóa cửa, gọi thế nào cũng không mở cửa.

Chu Gia Mẫn chỉ có thể đi vào cửa Tây Lâm, nhìn thấy nữ quỷ đó, trở về liền bị bệnh .

Người khác có thể sẽ nói dối, thế nhưng Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn làm bạn bè mười hai năm, cô ấy không cần phải tung ra loại chuyện hoảng sợ này để lừa cô.

Chuyện ma này, Viêm Cảnh Hi một chút cũng không tin, thế nhưng bị Chu Gia Mẫn dọa nên trong lòng có chút sợ hãi.

"Viêm Cảnh Hi." Viêm Cảnh Hi đang lúc ngẩn người, giáo sư Dương gọi.

"Nhà trường đã sắp xếp em đi chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho giáo sư Lục trong một tháng này, hai tiết học sau em liền chuyển đi." Giáo sư Dương giọng điệu như mệnh lệnh, nói xong cũng không cho Viêm Cảnh Hi một chỗ từ chối, liền rời đi.







啊啊啊啊啊 我回来了~ 你们想不想我?