Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 1: Chương 1





“Ê Lâm Nhất tui có cuốn tiểu thuyết này hay lắm cho cậu nè đọc đi”
Mặt cậu đang hoang mang không biết chuyện gì cô bạn của cậu đã nhét cuốn sách vào tay cậu cuốn sách có tên là “ vợ yêu của tổng tài” nghe tên cũng nhưng trước giờ cậu có bao giờ đọc tiểu thuyết đâu
“cậu có lòng tui cũng có dạ vậy cảm ơn nha” Lâm Nhất vui vẻ cảm ơn cô bạn cho mình cuốn tiểu thuyết này
Về nhà cậu đang thẫn thờ nhìn cuốn sách có gì lạ mà bạn cậu lại cho cậu cũng thật tò mò cậu mở ra đọc đọc cuốn v\~ cậu đọc một mạch hết cuốn tiểu thuyết đó bỗng nhiên cậu nói
“Sao phản diện lại có tên giống mình?”
“Không không phản diện cũng thật đáng thương sao có thể yêu một người điên cuồng như vậy nma ngta đâu có yêu lại mình,haizz đúng tình đơn phương yêu mà phải chết đúng tội thật”
“Nếu mình mà là cậu ấy mình nhất định sẽ rời xa nam nữ chính ko bao giờ xuất hiện trước mặt hai người họ cho họ đến với nhau còn mình thì đi tìm tình yêu mới :D”
Thật ra Lâm Nhất hơi ngốc một chút nhưng mà ai ai xung quanh cũng thích cậu vì cậu đáng yêu lại còn lẽ phép( ai lớn tiếng với cậu thì cậu rất dễ khóc đó nha) cậu hay tự tưởng tượng ra mình như vậy.

“Buồn quá đi ngủ thoai”
Cậu ném cuốn tiểu thuyết đi nhưng không may nó rơi vào chai nước trên bàn nước nhỏ xuống ổ điện gần giường cậu nằm thế là coi như xong một kiếp cậu ch*t rồi nhg vẫn cảm nhận được từng cơn đau một như xé nát da thịt của cậu vậy

“Đau quá sao mình lại ngốc đến vậy chứ tui ko muốn chết tui muốn sống mà huhu :((
!
!
Ánh sáng le lói qua những cành cây cái nắng giữa trưa làm nhiều người thấy oi bức có người nằm dưới gốc cây lấy tay che đi ánh sáng đang chiếu vào mặt cậu, khi cậu vừa mở mắt ra thì ngay trước mắt cậu đập vào là những học sinh nhìn có vẻ rất côn đồ?
“S! sao các cậu lại đứng trước mặt tôi như vậy?” Lâm Nhất vừa mở miệng ra nói thì thấy bên má trái của cậu đau khiến cậu muộn khóc rồi
“Mày đang giả vờ cho ai coi vậy Lâm Nhất mày đang thách thức t đó hả ai cho mày được phép theo đuổi Cẩm Mộng hả”
“Gì! gì tui đâu có theo đuổi ai tên Cẩm Mộng đâu cô ấy là ai? Tui đâu có biết” Sao tên Cẩm Mộng này quen quen hình như nghe ở đâu rồi thì phải, vừa nghĩ xong trong đầu đột nhiên nhớ ra cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc lúc sau khi cậuch*t
*À đúng rồi mình ch*t rồi sao sao còn ở đây mình trên thiêng đàng sao ko phải thiêng đàng gì mà toàn mấy tên ất ơ nào đây sao đánh mình nma đau nha.

Vậy không lẽ mình chưa ch*t ông trời có mắt cho mình xuyên ko sao*
“Mày giả mất trí sao Lâm Nhất mày mới bị tụi tao đánh mà chưa tỉnh táo lại sao hả” tên côn đồ đột nhiên hét vào mặt cậu
“Tui sai rồi tui ko biết gì hết! hức” cậu khóc rồi nha nước mắt sắp chảy xuống

mình lại xuyện vào nhân vật phản diện đơn phương yêu nữ chính sao huhu ko muốn chút nào mình sẽ tránh xa nam nữ chính
“Câm mồm ai cho khóc con trai gì mà yếu đuối đánh mới có cái mà khóc cái gì” nói vậy tụi kia bỏ đi để cậu một mình ở lại cô đơn không biết làm gì
“Ê.

.

hức.

.

từ từ tui đâu có biết nhà tui ở đâu chờ tui với sao! sao các ngừoi lại làm vậy hức.

.

”.