Phản Diện Đáng Yêu Đến Như Vậy?

Chương 27: Chương 27





“Bé ngoan chúng ta vào thôi con cứ đứng ngơ đó như vậy sao nhìn ngốc chết đi được”
“Dạ”cậu đi theo sau bà, bà đưa thiệp mời ra cho bảo vệ bên ngoài xem cậu cũng chăm chú nhìn theo, cái mặt ngu ngu ngơ ngơ ko biết cái gì giống như một đứa trẻ ở nhà quê mới lên thành phố chơi vậy
“Mẹ ơi chỗ này đẹp quá mẹ nhìn cái đèn kìa sáng lắm có đắt ko vậy mẹ”
Bà nhìn dáng vẻ ngơ ngác của con mình thật sự bà rất muốn cười nhưng mà đang là nơi đông người bà ko dám cười, cười sợ con mình xấu hổ thì ko hay cho lắm “bé ngoan ko phải nhà mình cũng có sao nhìn con xem cứ như đứa con nít 3 tuổi vậy thấy cái gì mặt cũng ngơ cả ra đây có phải lần đầu con đi dự tiệc đâu, hay con đang giả vờ làm nũng ta hả”

“Thật sao mẹ” cậu nhìn bà rồi lại nhìn xuống người mình chỉ muốn che mặt lại ko biết trốn vào đâu thôi thật sự đây là lần đầu cậu đến mấy cái nơi sang trọng như vậy, bây giờ cậu có khác gì đứa nhà quê ko bạ cái gì cũng hỏi thấy cái gì lạ lạ thì lại sờ vài cái cậu nghĩ đến mình vừa nãy thôi cũng đã thấy mất mặt đến cỡ nào rồi
“Ngại cái gì lại đây ta giởi thiệu con cho mọi biết nha”
“Dạ” bà kéo cậu lại chỗ đám người quyền quý cái cách ăn mặc của chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng cảm thấy sang trọng đến cỡ nào rồi người nhà giàu có khác đối mặt với những người này thật sự cậu ko có đủ khả năng nhưng mà mẹ cậu cứ kéo cậu lại thì cậu biết làm sao được đây
“Cháu! cháu chào mọi người tên cháu là Lâm Nhất ạ” nhiều người cậu như thế cậu cũng ngại nên lúc chào hơi run
“Hahha chị Trần đây là con trai ngoan chị kể đó sao, đúng là rất ngoan a, vừa ngoan vừa lễ phép nhìn thích ch*t đi được ấy”
“Sướng nhất bà nha có thằng con trai mát lòng mát dạ ghê đó thằng con tôi nó ko được như con bà, nhìn xem đáng yêu thế này muốn cắn cho mấy cái”
“Chỉ được cái khen đúng thôi nó ở nhà rất ngoan ngoãn, rất nghe lời tôi trước thì nó hay đối nghịch lại tôi lắm nhưng bây giờ nó thay đổi quá nhiều rồi, nó còn lo lắng cho tôi nữa cơ” bà khen lấy khen để cậu ko có điểm dừng luôn nhưng cậu rất thích vì cậu rất ngoan ngoãn mà
“Mẹ ơi mẹ nói chuyện với mọi người đi con ra chỗ kia chơi nha”
“Đi cẩn thận chút nha để ý người khác đó”

“Dạ con biết rồi mà con có ngốc đến mức đó đâu mẹ đừng như vậy” nói xong cậu quay đi từ nãy giờ cậu đã để ý đến bàn đồ ăn ở phía kia rồi, lúc đi đến giờ cậu chưa hề ăn bất cứ thứ gì cả cậu rất đói giờ chỉ muốn kiếm gì đó ăn thôi
Đang đứng lấy đồ ăn lên đĩa thì có người va phải người cậu, cậu cũng hơi hoang mang đồ ăn rơi mất rồi cậu thấy tiếc quá chưa kịp cho vào miệng luôn á trời.

Người kia quay đầu lại xin lỗi cậu thì cậu mới nhận ra đó là Trình Dương cái gì vậy đâu chui ra vậy ko thấy người ta đang sao tự nhiên mất cả hứng
“Ko cần xin lỗi tui đâu tui ko thèm cậu xin lỗi, chỉ là tui hơi tiếc mấy cái đồ ăn này thôi”
Hắn ngước lên nhìn thì mới biết người hắn va là Lâm Nhất hắn cũng có chút bất ngờ và vui sướng lâu quá rồi ko gặp cậu ấy vẫn trông như vậy ( ko như vậy thì như nào nữa ngu) cái phình ra khi đang giận dỗi với hắn cũng đáng yêu làm sao “cậu vẫn giận tôi về chuyện tôi đánh cậu sao”

Hắn tính đưa tay ra bóp má cậu thì cậu lấy tay mình đánh vào tay hắn cái *bốp* cậu lườm hắn với ánh mắt vô cùng giận dữ “cậu đừng có đụng tui, tui ko thích còn chuyện ấy tui cũng chẳng quan tâm đâu ai mà thèm giận chứ trời cậu đánh tui cũng đúng thôi vì người cậu yêu là Cẩm Mộng mà cậu cần gì nghe người khác giải thích”
Cậu quay đầu tiếp tục gắp đồ ăn chứ nói chuyện với tên này phiền phức lắm nếu để nhiều người thấy lại bảo cậu và hắn thân thiết thì cũng ko hay cho lắm cậu ko thích hắn chút nào
Hắn thấy bé ngoan Lâm Nhất đang giận hắn nên cũng ko dám nói lại lời nào cái tay của hắn bị cậu đánh rất đau nhưng hắn cũng ko nói chỉ lủi thủi đi theo phía sau cậu