Phản Diện Siêu Cấp

Chương 46: Hàng Thế Long Vương Chân Kinh




Mà ở bên kia, Long Ngạo Thiên đã sắp bị giận điên.

"Ngươi đang xem thường ta sao?! Thiên Ý Kiếm của ngươi đâu? Tiên Nhân Ấn Pháp của ngươi đâu?! Huyền Công của ngươi đâu! Đều đi đâu rồi! Đối phó với ta chỉ cần dùng nắm đấm thôi sao?!"

Trần Khuynh Địch: "..."

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng ngươi nói cái gì a? Ta đều không biết...

Tuy rất xấu hổ, nhưng Trần Khuynh Địch sẽ không dừng tay, mà lại đấm ra tiếp một quyền.

Vẫn không có bất kỳ võ kỹ nào, cũng không phải là bất kỳ loại quyền pháp nào, cũng không thúc giục bất kỳ công pháp nào, chỉ có một quyền đơn giản nhất. Nhìn như phổ thông bình thường, nhưng chỉ có Long Ngạo Thiên đối diện với nó mới có thể cảm nhận được, một quyền này ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào! Cơ hồ là nghiền ép như bài sơn đảo hải!

Chết!

"Long Tượng Bàn Nhược Phục Ma Ấn!" Long Ngạo Thiên lên tiếng gầm thét, bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình, cũng lấy ra võ học Đại Lôi Âm Tự vừa đạt được. Vào thời khắc này, dưới sự phẫn nộ tận cùng và lực lượng toàn thân bạo phát, hắn vậy mà lại đột phá ràng buộc của bản thân, kéo cảnh giới lên Luyện Thần Phản Hư, lực lượng cũng tiến thêm một bước!

"Ha ha ha! Trần Khuynh Địch! Ngươi không phải đối thủ của ta! Chết đi!"

Tiếng cuồng tiếu của Long Ngạo Thiên im bặt, nắm đấm của Trần Khuynh Địch không có một chút trở ngại nào đâm thủng Long Tượng Bàn Nhược Phục Ma Ấn của Long Ngạo Thiên, cuối cùng hung hăng nện vào bụng Long Ngạo Thiên. Chỉ một quyền này, đã hoàn toàn đập tan tất cả sự phản kháng của Long Ngạo Thiên, lại đánh Long Ngạo Thiên bay vào bức tường đổ nát lúc trước.

"Phù..." Thu quyền đứng thẳng, Trần Khuynh Địch phun ra một ngụm trọc khí, sau đó nở một nụ cười vui vẻ như trẻ con.

Hắn đã thành công! Không dùng Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, cũng không dùng bất kỳ một loại võ học Thuần Dương Cung nào, chỉ hoàn toàn dựa vào quyền ý mà bản thân lĩnh ngộ ra, chân chính đánh bại một vị cường địch!

Cái cảm giác nà còn thoải mái hơn lúc trang bức ở trong mộ táng Võ An Hầu!

Vào thời khắc này, Trần Khuynh Địch mới chính thức có cảm giác: "A, ta quả nhiên là xuyên việt đến thế giới cao võ!"

Mà ngoài việc Trần Khuynh Địch đang nở nụ cười, những người khác cũng hoàn toàn bị rung động. Thực lực của Long Ngạo Thiên, mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng không ngờ ở trước mặt của vị võ giả mới tới này, ngay cả một chiêu cũng không chống nổi! Sự tương phản mãnh liệt này cũng làm người ta cảm thấy hơi khó tin.

Chỉ có Trần Khuynh Địch và Long Ngạo Thiên bị đánh bay, mới có thể lĩnh ngộ được sự huyền bí trong đó.

Huyền bí chính là quyền ý của Trần Khuynh Địch.

Thiên hạ chúng sinh, bất kể võ giả hay phàm nhân, phần lớn đều tâm viên ý mã (*), bị việc vặt vãnh ràng buộc, dễ dàng bị dục vọng dụ hoặc, suy nghĩ tán loạn. Võ giả cũng là như vậy, võ học nhìn như rộng rãi bá đạo, trên thực tế lại là phân tán lực lượng, chiêu thức nhìn như không có sơ hở nào, trên thực tế lại sơ hở trăm chỗ.

(*) Tâm viên Ý mã ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa

Mà Trần Khuynh Địch thì khác, quyền ý của hắn chính là tinh, khí, thần hợp nhất. Đánh ra một quyền, trong lòng không có ý khác —— cương khí, huyết khí, nguyên thần toàn thân hội tụ thành một thể —— dù chỉ là một quyền vô cùng đơn giản, cũng là kết tinh của lực lượng, không thể ngăn cản.

So sánh đơn giản nhất, dưới lực lượng tương tự, quyền của Trần Khuynh Địch như một thanh lợi kiếm tinh cương được rèn luyện trăm ngàn lần, mà Long Tượng Thiên Pháp của Long Ngạo Thiên tựa như một trang giấy tuy có diện tích lớn, nhưng chỉ có một lớp mỏng manh. Lấy kiếm đâm giấy mỏng, sao có thể không rách?

Đạo lý này cũng thích hợp với tất cả những người khác, chỉ cần đối thủ không đạt đến cảnh giới tinh, khí, thần hợp nhất như Trần Khuynh Địch, quyền của hắn chính là không gì không phá được. Một quyền đơn giản, cũng cần đối thủ phải dốc hết sức lực để ngăn cản, đương nhiên ở trong chiến đấu cũng là làm ít được nhiều.

"Ờ, ừm, ngươi không sao chứ..."

"Có ý tứ." Trong lúc Trần Khuynh Địch định đi xem Long Ngạo Thiên, thái tử Hoành Xương lại chủ động đứng ra, cản trước mặt của hắn.

"Không tệ, ngươi rất không tệ, nói tên của ngươi cho ta đi." Cửu long quấn quanh người của thái tử Hoành Xương, kiêu ngạo nhìn Trần Khuynh Địch. Mặc dù ở trong mắt có thêm mấy phần trịnh trọng, nhưng vẫn có cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống.

"Ồ." Trần Khuynh Địch cổ quái nhìn đối phương, hắn cũng biết thân phận của vị này, chắc là nhân vật phản diện dành riêng cho Dương Xuân. Chẳng qua là không giống như Long Ngạo Thiên, hắn vẫn rất hoan nghênh nhân vật phản diện của Dương Xuân, dù sao thì Dương Xuân trưởng thành, vẫn tốt hơn Trần Tiêm Tiêm trưởng thành nhiều lắm.

"Ừm, ta..."

"Ít nói nhàn thoại!" Thái tử Hoành Xương hoàn toàn không quan tâm đến ý tứ của Trần Khuynh Địch, trực tiếp đưa tay đấm ra một quyền!

Cửu long hộ thể, thái tử Hoành Xương vừa ra tay, lập tức lộ rõ chênh lệch với Long Ngạo Thiên. Chín con hắc long đan xen nhau gầm thét, trong quyền phong còn có từng trận long ngâm, khiến cho không ít võ giả ở xung quanh đầu đau muốn nứt.

Một quyền này, còn có ẩn chứa công kích tinh thần!

"Hừ." Trần Khuynh Địch đưa tay, năm ngón khép lại thành quyền, quyền ý lại được ngưng tụ ra!

Ầm ầm ầm! Đất trời rung chuyển, nhất thời toàn bộ di tích cũng bắt đầu chấn động. Một luồng tinh khí hội tụ trong tứ chi bách hài của Trần Khuynh Địch, cuối cùng xông ra từ huyệt Bách Hội, hóa thành một chùm tinh khí lang yên phóng lên tận trời, mênh mông cuồn cuộn, như tạo ra một phiến thiên địa.

Mà trong cái nháy mắt này, toàn bộ di tích lún xuống, dường như có một tòa núi lớn lăng không đè xuống, mang theo trọng áp mấy trăm vạn cân.

Lang yên cuồn cuộn, đổ từ trong cơ thể của Trần Khuynh Địch xuống như hồng thủy. Thay thế huyết khí và cương khí, đây là tinh khí lang yên hình thành sau khi tinh, khí, thần của Trần Khuynh Địch hợp nhất. Giống như mặt trời sơ sinh, tuy có màu đen, nhưng lại mang theo nhiệt lượng nóng bỏng đến mức làm cho người ta kinh ngạc.

"!"

Trong lang yên, Trần Khuynh Địch chậm rãi ra quyền, mỗi khi quyền tiến lên một phần, toàn bộ di tích sẽ trầm xuống một phần, giống như không chịu nổi trọng lượng của một quyền này. Lực quyền chưa tới, cửu long hộ thể của thái tử Hoành Xương đã phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng, trên vảy rồng cứng rắn xuất hiện từng vết nứt.

"Đến hay lắm!" Hai tay của thái tử Hoành Xương kết ấn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt đỏ tươi. Chín con hắc long quanh người hội tụ vào một chỗ, hóa thành một con cự long màu đen chân thực hơn, cũng to lớn hơn. Trong lúc đóng mở lân phiến, cương khí lộ ra đã không thể dùng sự hùng hậu để hình dung, mà hoàn toàn trở thành thực chất, có thể sánh với kim thiết!

Đây là một trong những con át chủ bài áp đáy hòm của thái tử Hoành Xương, Hàng Thế Long Vương Chân Kinh của họ Cơ —— hoàng tộc Đại Chu. Ngưng tụ cửu long hộ thân thành cự long, sau đó dùng khí huyết của bản thân vẽ rồng điểm mắt, khiến cho nó bộc phát ra lực phá hoại viễn siêu trạng thái bình thường. Tuy có hao tổn khí huyết, nhưng nhưng uy lực mang lại tuyệt đối là đáng giá!