Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 27




Tống Đình Thâm quả thực không thể tin được người trong miệng Vượng Tử lại là Nguyễn Hạ.

Học tiếng anh, nghe còn cảm thấy có thể có chuyện như vậy. Học làm bánh ngọt sao? Từ lúc anh quen cô đến bây giờ, hai người ở cùng duới một mái hiên suốt bốn năm, ngay cả phòng bếp cô còn rất ít khi bước vào.

Cô rốt cuộc bị cái gì kích thích rồi? Có nghiêm trọng không?

Cô… chắc không có chuyện gì chứ?

Nguyễn Hạ đang ở phòng bên cạnh cũng không biết được suy nghĩ của Tống Đình Thâm, cô đang nghĩ đến tương lai, nghĩ đến sau khi mình trở về thế giới trước kia, cái này biết, cái kia cũng biết, trong lòng không khỏi cảm thấy tốt đẹp.

Nhưng hiện tại thật ra cô lại hi vọng có thể ở lại thế giới này lâu một chút, để cô học thêm được vài thủ đoạn mưu sinh nữa thì cũng rất tốt mà. Dù sao hiện tại có tiền có thời gian, nếu không tận dụng được cơ hội này, vậy mới phải khóc đến hỏng mắt.

Thói quen rất đáng sợ, chỉ sợ hiện tại ở trong mắt người ngoài, bây giờ Nguyễn Hạ đã là người có ý muốn “Thay đổi hoàn toàn”, định làm một người mẹ tốt nhưng Tống Đình Thâm vẫn không hề ôm bất cứ kì vọng gì về cô. Cũng giống như Nguyễn Hạ chỉ muốn duy trì mối hôn nhân hình thức này với Tống Đình Thầm. Trong bốn năm này, Tống Đình Thâm đã sớm đưa Nguyễn Hạ ra ngoài phạm vi thế giới của mình rồi. Nghiêm khắc mà nói, giữa hai người bọn họ, ngoại trừ một đứa nhỏ và quan hệ hôn nhân trên pháp luật ra, trong lòng bọn họ đối phương cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Bạn thân đại học của Tống Đình Thâm sắp kết hôn, thế giới bên này của bọn họ có một phong tục, trước khi kết hôn, nhà trai hoặc nhà gái sẽ mời bạn bè đến tụ tập một buổi, ăn một bữa cơm.

Cho dù bọn họ đã nhắc nhở anh phải nhớ dẫn theo ngừơi nhà, Tống Đình Thâm cũng chẳng nghĩ tới Nguyễn Hạ.

Thời gian tan tầm, Lê Tĩnh gõ cửa phòng làm việc của anh, nghe thấy anh nói mời vào, lúc này mới đẩy cửa bước vào, cười tủm tỉm nói: “Tống tổng, hôm nay tôi có thể quá giang xe của ngài không? Anh tôi nói vậy.”

Bạn đại học của Tống Đình Thâm chính là anh trai của Lê Tĩnh. Lần tụ họp ăn cơm này đương nhiên cô ta cũng sẽ đi.

“Được.” Tống Đình Thâm gật đầu.

Hôm nay không tránh được sẽ uống rượu, Tống Đình Thâm liền gọi điện thoại cho tài xế.

Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, sảnh lễ tân của một công ty luôn là nơi sinh ra những chuyện thị phi. Sau khi nhìn thấy ông chủ đi cùng với nhân viên chưa tới được bao lâu, hai người lễ tân thêm cả một nhân viên nữa lập tức tụ tập lại để thảo luận.

“Kia là nhân viên mới của phòng tài vụ đúng không? Tôi đã thấy cô ấy gõ cửa phòng Tống tổng vài lần rồi, chắc không phải là nảy sinh ý nghĩ không an phận với Tống tổng rồi chứ?”

“Cái này còn phải nghi ngờ sao, khẳng đinh là đúng rồi! Tôi nói này, nam nhân như kiểu Tống tổng cho dù đã kết hôn vẫn sẽ có không ít người nhớ thương đâu. Tuổi còn trẻ đã xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lập ra một công ty lớn, bây giờ đã đưa ra thị trường rồi, vẻ ngoài cũng đẹp trai nữa, không có hói đầu với cả bụng bia.”

“Dù sao tôi vẫn cảm thấy có chủ ý với nam nhân đã kết hôn vẫn là không tốt. Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy bà Tống trong truyền thuyết nhưng nghe nhân viên lâu năm trong công ty nói, vẻ ngoài của vợ anh ấy cũng giống như thiên tiên vậy, hơn nữa còn có một đứa con trai đáng yêu. Tống tổng nhất định sẽ không li hôn đâu. Nam nhân có tiền đều không dễ gì li hôn với vợ đâu. Vậy người kia không phải đang vội vàng làm người thứ ba sao? Ha.”

Một người lễ tân trong số đó sờ sờ cằm: “Tôi lại thấy rằng Tống tổng không phải là một nam nhân như vậy. Anh ấy thật sự muốn làm một người trong nhà có vợ nhưng bên ngoài cũng có người yêu, sớm có quan hệ với cô Amy phòng tiêu thụ lúc trước rồi, bây giờ cô nhân viên mới phòng tài vụ này cũng có khả năng.”

“Trên thực tế ai có thể đánh ngã được Tống tổng, tôi thật sự rất tò mò bà chủ rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào.”

Trong công ty cũng chưa bao giờ thiếu đi nhũng lời bản tán và đồn thổi, Lê Tĩnh bình tĩnh tự nhiên đi phía sau Tống Đình Thâm ra bãi đỗ xe, cô ta chỉnh lại quần áo trên người, mùi hương trên người như có như không, tươi mới thanh nhã.

Vốn Lê Tĩnh nghĩ rằng Tống Đình Thâm sẽ ngồi ở phía sau cùng cô ta, nào biết lúc anh tiến đến cạnh xe, anh mở cửa chỗ phó lái phía trước ra, quay lại nói với cô ta: “Cô ngồi ghế sau.”

Lê Tĩnh sửng sốt một chút rồi cười gật gật đầu.

Tài xế của Tống Đình Thâm là một người trung niên thành thật trung hậu, bình thường cũng rất kiệm lời, hiện tại thấy có một cô gái ngồi đây, càng không phát ra một tiếng động nào, chuyên tâm lái xe.