Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 33




Phần Kiều tháo kính bơi xuống, lên bờ. 

Từ đỉnh đầu, giọt nước trong suốt nhỏ tong tong, len lỏi ngang thái dương rồi xuống cằm. Làn da lấp loáng dưới ánh sáng, hai con ngươi hình như lấp lánh hơn. Đôi môi ẩm mượt căng mọng xinh đẹp, các đường nét khuôn mặt không đẹp đơn thuần mà trông Phần Kiều hớp hồn không thua gì những ngôi sao nữ nổi tiếng. 

Phần Kiều bỏ ăn một thời gian dài, vì thế bị suy dinh dưỡng. Khuôn mặt Phần Kiều nhỏ xíu, trẻ măng, không ít người nghĩ cô chưa đến 18 tuổi. Sau khi chuyển đến Đế Đô, dì Trương tẩm bổ như thể bù đắp phần chất Phần Kiều thiếu thốn mấy năm qua, hơn nữa Phần Kiều còn chăm chỉ bơi lội, đường cong cơ thể mỗi ngày một uyển chuyển. 

Phần Kiều luyện tập khá lâu, trời nóng khiến nhiệt độ nước giảm thấp, cô trèo lên bờ, bắp chân Phần Kiều giần giật như sắp bị chuột rút. Nghĩ đến việc thành tích giậm chân tại chỗ, cô không còn hứng thú bơi nữa. Phần Kiều cầm lấy kính bơi đi thẳng vào tắm rửa, thay quần áo. 

Phần Kiều khoác áo sơ mi trắng, kéo chiếc váy jeans ngắn lên, phía dưới đôi chân thẳng tắp không tì vết là mắt cá chân nhỏ nhắn nổi bật trên đôi giày bệt trắng tinh. Mái tóc Phần Kiều chưa khô lòa xòa tăng thêm vẻ lười biếng. 

Điện thoại trong tủ rung liên hồi, Phần Kiều cầm lên xem, là La Tâm Tâm. Phần Kiều bắt máy. 

“Kiều Kiều, cậu còn ở hồ bơi sao?”. 

“Mình chuẩn bị về đây” – Phần Kiều nhét đồ đạc vào ba lô, ra khỏi phòng thay đồ. 

“Kiều Kiều, cậu siêng năng như vậy, mình cảm thấy hổ thẹn quá….” – Đầu dây bên kia rên rỉ. “Mình ăn cơm xong thì ngủ thẳng cẳng một giấc….”. 

“Cậu có thể bơi cùng mình” – Phần Kiều nghiêm túc đề nghị. 

“Thôi quên đi, mấy bé mỡ nhà mình không thích lộ thiên dưới áo tắm lắm” – La Tâm Tâm nói sang chuyện khác. “À, Bàng Địch bảo chốc nữa bạn trai cậu ấy mời phòng chúng ta một bữa. Cậu đi không?”. 

Dĩ nhiên Phần Kiều không muốn. 

Phần Kiều rất chán ghét tụ tập như thế này, chưa kể ngồi cạnh mấy người lạ quắc thì nói không được, ăn không ngon, tóm lại là tốn thời gian. Cô có vẻ không hợp hoạt động đông người, nhỉ?. 

Đắn đo một lát, Phần Kiều hỏi La Tâm Tâm: “Cậu đi không?”. 

“Đi…hay không ta?” – La Tâm Tâm hơi mông lung. “Phòng chúng ta tổng cộng bốn người, hôm nay cả hai chúng ta ở nhà thì có hơi….không nể mặt”. 

“Đi” – La Tâm Tâm hạ quyết tâm. 

“Vậy...... Mình đi với cậu” – Phần Kiều ngập ngừng trả lời. 

“Thế hẹn cậu ở cửa Đông nhé” – La Tâm Tâm nói xong, in đậm địa chỉ quán ăn kia vào đầu. 

Đồ bơi vẫn còn trong ba lô, Phần Kiều định về ký túc xá trước nhưng cô không muốn La Tâm Tâm chờ lâu. Thế là Phần Kiều đổi hướng đi về phía điểm hẹn. 

Bàng Địch mời ăn ở một nhà hàng hải sản gần trường, giá cả hơi đắt, bình thường chỉ khi chiêu đãi hay tổ chức tiệc thì sinh viên Sùng Văn mới đến đó. 

Chưa đến cửa Đông, Phần Kiều đã thấy La Tâm Tâm đứng chờ từ lâu, phấn khởi vẫy tay từ xa xa: “Phần Kiều! Phần Kiều!”. 

Phần Kiều bước nhanh hơn, chưa được bao lâu, bắp chân cô co rút không ngừng. Cơn đau buốt xuất hiện đột ngột khiến Phần Kiều không đứng vững, lập tức ngã xuống đất. 

“Phần Kiều!” – La Tâm Tâm bàng hoàng hét lên, chạy lại. 

May mắn Phần Kiều theo phản xạ chống tay. Tuy cứu được chân không gãy nhưng tay Phần Kiều xây xát hết. 

Lòng bàn tay tróc một mảng lớn, máu lẫn với bụi bẩn, bắp chân vẫn chưa hồi phục. La Tâm Tâm thử đỡ Phần Kiều nhưng kiểu gì cũng không kéo lên nổi. 

“Sao chuột rút đến mức này chứ!” – La Tâm Tâm nóng ruột, đầu lấm tấm mồ hôi. “Rốt cuộc cậu bơi bao lâu thế hả?”. 

“Chắc do hồ bơi lạnh quá” – Phần Kiều cắn môi chịu đau, vật vã đứng dậy. 

“Có chuyện gì vậy?” – Một giọng nam truyền đến sau lưng, hai người không biết Lương Dịch Chi đến đây từ khi nào. 

Đằng sau còn một nhóm cậu trai chờ cậu ta. Hiển nhiên đám người này đang đi qua đúng lúc Phần Kiều té ngã. 

Lương Dịch Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần sọc caro đen, đầu tóc ngắn như hồi học quân sự. Bộ quần áo này khoác lên người cậu ta không những không qua loa mà còn đem lại cảm giác nổi loạn, phóng túng. Lương Dịch Chi chỉ mới liếc qua, chiều cao một mét tám kia đã dọa La Tâm Tâm lui lại một chút. 

La Tâm Tâm phát hiện điều đó, chớm bước lên thì bị Lương Dịch Chi chen ngang. Cậu ta ngồi xổm xuống hỏi thăm Phần Kiều. 

“Cậu bị chuột rút đúng không?”. 

La Tâm Tâm cay đắng nhìn Lương Dịch Chi. Gần đây cô phải tiếp nhận con người phía sau ánh hào quang kia thật ra rất lỗ mãng, kiêu ngạo, tự tung tự tác đến mức biến La Tâm Tâm từ fan thành anti. Nhưng hiện tại thấy Lương Dịch Chi thế này, La Tâm Tâm không thể phủ nhận….Khuôn mặt dịu dàng này…..Gì mà đẹp trai thế!.

Hai người đều mặc áo sơ mi trắng, nhìn sơ qua cứ ngỡ áo cặp. Giá trị nhan sắc cao ngang nhau….Xếp cạnh nhau đáng mười điểm xứng đôi!     

Bên này, Phần Kiều ngồi bệt dưới đất cũng khó chịu. Lương Dịch Chi giữ bắp chân cô, tay ấn mạnh. Phần Kiều hấp tấp vùng vẫy, hi vọng nhanh rút chân về, ai dè cậu ta còn giữ chặt hơn. Cô không thể động đậy được nữa. 

“Cậu đang làm gì vậy?” – Phần Kiều tức tối truy hỏi. 

“Ấn huyệt Thừa Sơn sẽ làm cơn chuột rút giảm bớt, tôi thường xuyên làm thế” – Lương Dịch Chi nghiêm túc cúi đầu mát xa chân. Cẳng chân Phần Kiều trông càng nhỏ hơn, cậu ta có thể ôm trọn nó với một tay. 

Phần Kiều vẫn bực tức: “Tôi tự làm được”. 

Lương Dịch Chi giữ nguyên động tác: “Tay cậu cũng bị thương, cần sát trùng”. 

Bị Lương Dịch Chi phản bác, Phần Kiều xin La Tâm Tâm đứng cạnh giúp đỡ: “Tâm Tâm, cậu giúp mình được chứ?”.

Lần đầu tiên La Tâm Tâm nghe hai tiếng này, đôi mắt hoa đào ngấn nước nhìn cô như thế thì từ chối kiểu gì? La Tâm Tâm dợm bước đến, ánh mắt sắc như dao cạo lia sang, chân La Tâm Tâm bỗng dưng bất động. 

“Lực con gái yếu lắm, tôi làm sẽ tốt hơn”. 

Lại nữa, Phần Kiều nóng nảy: “Chúng ta quen nhau không? Vì sao cậu bướng bỉnh thế?”. 

Lương Dịch Chi mỉm cười, bình thường cậu ta không nhẫn nại vậy đâu, sao bây giờ vui vẻ thế không biết. Khóe môi cong cong vô lại, không phủ nhận cũng không khẳng định gì cả. 

“Bây giờ thì chưa, sau này cậu sẽ không hỏi câu này nữa” – Nói xong Lương Dịch Chi xoa bóp mạnh tay hơn. 

Phần Kiều đau toát mồ hôi, nhưng nó nhanh chóng qua đi, bắp chân không còn rúm ró. 

“Đỡ hơn chưa?” – Ý cười nhấp nháy trong mắt Lương Dịch Chi, hàm răng trắng loá tầm nhìn Phần Kiều. 

Phần Kiều đứng dậy, quả thật đã hết chuột rút. Phần Kiều chưa thể xả một bụng tức tối được, đành phải cáu kỉnh cảm ơn Lương Dịch Chi. 

Chân mới khỏi, Phần Kiều khập khiễng bước đi trong tình trạng hơi ê ẩm. La Tâm Tâm nhanh chân chạy đến dìu cô. 

“Hai người đi đâu vậy?” – Tâm trạng Lương Dịch Chi không tệ, nhìn sang La Tâm Tâm. 

La Tâm Tâm không muốn trả lời cậu ta một chút nào, nhưng dưới ánh mắt chèn mình ép người của Lương Dịch Chi, La Tâm Tâm chỉ có thể cắn răng gằn từng tiếng: “Nhà hàng, hải sản, tươi sống”.

“Vừa hay bọn tôi cũng đến đó ăn cơm” – Lương Dịch nói dối không chớp mắt, thản nhiên đổi thẳng địa điểm ăn tối sang nhà hàng hải sản. 

Đội bóng đá đứng đằng kia không hay biết Lương Dịch Chi mới đổi nơi liên hoan sang nhà hàng đắt đỏ. Bọn họ giả vờ đứng đắn nói chuyện phiếm, thật ra hai tai dỏng thẳng về phía này nhiều chuyện. Đến khi Lương Dịch lườm một phát, cả đám ngay đơ cáng cuốc đứng huýt sáo. 

Bạn trai Bàng Địch đặt bàn riêng, có bức bình phong ngăn giữa. Mở cửa bước vào, Bàng Địch ngồi đợi sẵn từ lâu, tay đang lướt điện thoại. 

Bàng Địch đứng lên, nhón người liếc ra sau: “Kiều Mãng không đi cùng à?”. 

La Tâm Tâm khó hiểu: “Không. Cậu nói cậu ấy chưa?”. 

Bàng Địch cau mày, sắc mặt cáu kỉnh: “Sáng nay mình nói rồi? Sao cậu ấy lại không đi chứ?”. 

“Phục vụ! Gọi món!” – Bàng Địch bực dọc lên tiếng. 

Bạn trai Bàng Địch mặc áo vest, lớn tuổi hơn cậu ấy, hình như đi làm rồi. Dáng vẻ sáng sủa, hiền lành, thoạt nhìn là người có văn hóa. Tuy không đẹp trai nhưng không đến mức xấu. Thấy Bàng Địch tức giận, anh ta dỗ dành vài câu, Bàng Địch lập tức vui vẻ hơn hẳn. 

Một màn qua đi, anh ta nhìn hai người, vươn tay ra: “Bạn trai của Bàng Địch, Từ Việt. Bàng Địch ở ký túc xá mong được các em giúp đỡ”. 

“Cũng không cần giúp đâu” – La Tâm Tâm bắt tay. “Em là La Tâm Tâm, cậu ấy là Phần Kiều”. 

Từ Việt nhìn hai người một lúc. Người đầu tiên, Phần Kiều khiến anh ta kinh ngạc vô cùng, sắc đẹp này không thể lướt qua được. Tiếp theo, Từ Việt nghiêng đầu nhìn La Tâm Tâm, khuôn mặt này hơi quen mắt. 

“...... Hình như anh gặp em ở đâu rồi……” – Từ Việt cau mày suy nghĩ, Bàng Địch lẳng lặng véo lưng anh ta một cái. 

“Em nghĩ là mấy cô em xinh tươi nào đấy”. 

“Không phải vậy đâu, Địch Địch!” – Từ Việt định dỗ ngọt Bàng Địch, đột nhiên nhớ ra: “À đúng rồi, hồi đầu năm nay, có phải em tham gia chuyến nghỉ dưỡng với cán bộ viên chức quận Chiêu Dương không? Ba em là La Quán Khê, đúng chứ?”. 

La Tâm Tâm không ngờ bị người khác nhận ra, xấu hổ gật đầu thừa nhận. 

Không một ai không biết đến La Quán Khê, cái tên này thường xuyên xuất hiện trên bảng tin Đế Đô. 

Tuy mọi người hay đùa, nếu một viên gạch từ trên trời rơi xuống cũng có thể đánh vỡ đầu kha khá quan chức, nhưng với La Quán Khê thì khả năng này là cực thấp. Bàng Địch thảng thốt, không ngờ người trông kém cỏi nhất phòng lại là quan nhị đại[1]

[1]: Quan đời thứ hai, con quan thì được làm quan – ý chỉ ba La Tâm Tâm là ông lớn thì trước sau La Tâm Tâm sẽ quyền cao chức trọng như ba mình.

Từ đó, Từ Việt đối đãi với La Tâm Tâm nhiệt tình hơn hẳn, nào là rót nước, bảo phục vụ lên món thêm. Mỗi một câu đều treo ba chữ “La Tâm Tâm” trên miệng. 

Bàng Địch chua chát, cố nhịn. 

Ăn được một nửa, đến khi Từ Việt rót nước cho La Tâm Tâm lần thứ n thì mặt Bàng Địch đen như đít nồi, cô bạn mạnh tay kéo ghế, đứng phắt dậy. 

“Tôi đi vệ sinh” – Bàng Địch ném câu này xong, cầm bóp đầm đi vào toilet. 

Thật ra La Tâm Tâm ngại ngùng vô kể, ngày thường trông cô bình dị gần gũi vậy thôi nhưng chính bối cảnh này giúp La Tâm Tâm rất nhạy với tâm tư người đời. Từ Việt làm vậy vì lòng riêng, với lại trong cuộc sống phải linh hoạt trong cách đối nhân xử thế. Chung chung là thế, tuổi còn nhỏ nhưng vị thế La Tâm Tâm không tầm thường. 

Bàng Địch ham hư vinh, mê đắm đàn ông tuy trẻ mà đã sở hữu chút của cải là chuyện đương nhiên. 

Sợ cậu ấy không hiểu được, quay sang giận chó đánh mèo thì thôi tiêu. 

Bàng Địch rời khỏi phòng, bầu không khí trên bàn ăn lúng túng cực độ.