Phản Nghịch

Chương 2






Hướng Nhu đối với người khác thì thái độ luôn lễ phép mà lãnh đạm, lúc đối mặt với Thành Đại Nghiệp thì thái độ lễ phép đều cắt bớt.

Nàng đem hắn trở thành nhiệm vụ số một, chuẩn xác mà hiệu quả chấp hành, không có bất kì cảm xúc gì, cùng yêu ghét – được rồi, nàng đem toàn lực ra mà đối phó với tên thô lỗ đáng ghét này.

Thời gian dài tận mấy tháng, buổi sáng mỗi ngày nàng cùng hắn đến trường, tan học, nàng giúp hắn học bù. Hai người ở chung thời gian thật dài nhưng thái độ của nàng đối với hắn lại lạnh như băng, đủ để sách giáo khoa đóng băng.

Đến tận một ngày kia sự tình mới có một chút thay đổi.

Ngày đó, ở vùng núi ngoài trấn vang lên một hồi tiếng đau nhức.

Hướng Nhu cắn môi, kiềm chế cơn đau đớn muốn ngất đi, ngẩng đầu, khó khăn nhìn lại trên sườn núi. Triền núi có độ dốc không phải là dốc đứng, chính là bề mặt sườn núi thật cao, mà tìm ra vị trí hiện tại của nàng thì khó như lên trời.

Nàng nhịn cơn đau xuống, khó khăn hoạt động cơ thể, kiểm tra thương tích trên người.

Bộ đồng phục bị rách mấy chỗ, váy nhăn nhúm như chiếc giẻ, da thịt mềm mại bị trầy xước khắp nơi, nghiêm trọng nhất là chân trái, mắt cá chân chỗ đỏ lên lại sưng phồng, chỉ cần cử động nhẹ thì cơn đau lại đến.

Mặt trời đã xuống bóng, bầu trời dần dần mờ tối mà nàng chỉ có thể nằm lại trên núi vì căn bản là không thể động đậy được.

Hướng gia là nhà trồng lan nổi tiếng, nhà ấm ở trong núi dùng để nuôi dưỡng những loài lan quý. Hoa lan nở đã nhiều ngày mà trùng hợp ba mẹ lại đi nước ngoài du lịch, anh hai Hướng Vinh lại ngủ ở trong nhà ấm, nàng tan học tiện đường đi xe đạp lên núi đưa cơm chiều cho anh hai.

Ai ngờ thời điểm lúc về vì tránh một con mèo nhỏ, nàng vội vàng phanh gấp lại bị tác dụng ngược lại ngã xuống đường, lăn mấy vòng xuống núi.

Hướng Nhu hít sâu một hơi, run run hoạt động cánh tay, bình tĩnh lấy lại dũng khí, nỗ lực hoạt động chân trái còn phải cố gắng tìm sự trợ giúp.

Đau!

Cơn đau như lửa đốt ở mắt cá chân truyền đến, nàng lấy một hơi, lúc này mới dừng động tác lại, không dám làm bừa lần nữa, lòng trầm xuống.

Bây giờ nguy rồi!

Trước khi xuất phát nàng bảo anh hai sẽ đến nhà Thành gia. Cho nên phải đợi sau chin giờ nếu nàng chưa về thì người nhà mới bắt đầu đi tìm ––

Hi vọng như mây đen, trong lòng lo lắng không thôi, nàng cắn môi nhìn về phía bên đường lại nghe thấy một âm thanh đinh tai nhức óc, đánh vỡ âm không gian yên tĩnh, âm thanh từ xa đến.

Thành Đại Nghiệp chống chân xe máy xuống, mày rậm nhếch lên cao, tầm mắt lợi hại nhìn chiếc xe đạp bên đường. Hắn nhìn xung quanh hướng triền núi, quả nhiên thấy búp bê đang nằm ở triền núi- Hướng Nhu.

“Này, cần giúp đỡ không?” Hắn xuống xe đi đến bên đường, hướng nàng nói to.

Nàng ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi nói gì?” Người này chẳng lẽ mắt mù hay sao?

Hắn cười lạnh một tiếng, giẫm lên cỏ ven đường rồi xuống sườn núi, hai, ba bước đã đến trước mặt nàng, còn đối với bộ dạng chật vật của nàng nói một câu khẳng định.

“Ngươi xem đứng lên thật sự là không được.”

Hướng Nhu xiết chặt lòng bàn tay, bởi vì lo lắng đến lúc này mới vơi đi, nàng vẫn như cũ một mình ở trong núi tối như mực, lúc này liên tục hít sâu, thật khó khắn mới nhịn được sự xúc động đối với hắn.

“Ta ngã xe.” Nàng lãnh đạm giải thích.

“Ngã như thế nào?” Miệng hắn tiếp tục truy hỏi, tầm mắt lướt qua ngực phập phồng của nàng ngắm vài lần, con ngươi màu đen như đang đánh giá.

“Vì tránh một con mèo.”

Hướng Nhu hồn nhiên không biết có một bàn tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên trán nàng ra.

Mày rậm giương cao lên, con ngươi đen thật vất vả mới từ ngực dời tầm mắt đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy nàng bị chảy máu ở chỗ thái dương. Hắn nửa quỳ nửa ngồi, xé áo sơ mi hướng thái dương của nàng lau máu đi.

Hướng Nhu vội vàng nhấc tay ngăn cản.

“Ngươi làm cái gì?” Nàng phòng vệ gỏi, biểu tình cảnh giác giống như hắn đang ép nàng uống thuốc độc.

“làm cái gì?” Hắn tự hỏi, mắt trợn trắng lên, “Ta thay ngươi cầm máu a!”

Nàng không chút cảm kích nào, lập tức cự tuyệt.

“Dừng tay!” Đơn giản hai chữ từ trong miệng nàng nói ra, giống như là “Đứng dậy, nghiêm, cúi chào”, quyền uy làm người nghe phải phục tùng.

Đáng tiếc, Thành Đại Nghiệp luôn không bao giờ quan tâm tới quyền uy ấy.

“Vì sao?” Hắn thật khó chịu hỏi, không nghĩ tới bản thân có lòng tốt còn bị nàng ngăn cản.

Làm cái gì, hắn thật khó có dịp tốt như vậy, săn sóc thay nàng cầm máu mà nữ nhân lại cư nhiên dám không cần?

“Quần áo của ngươi bẩn.”

Nàng nhìn cái áo sơ mi kia trong đầu không tự chủ được nghĩ linh tinh, đoán xem có bao nhiêu vi khuẩn trên đó. Chỉ cần tưởng tượng ban ngày hắn mặc áo kia, dính đầy mồ hôi lại dùng nó sát trùng vết thương cho nàng, da đầu nàng liền run lên, toàn thân không khỏi rùng mình.

“Thật sự xin lỗi!” Hắn châm chọc nói, thô bạo lẩm bẩm vài câu, bàn tay dừng trước mắt nàng. “Cầm lấy.”

Nàng cố sức ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, càng cảm giác được rõ rang thân hình to lớn kia toả ra áp lực vô hình.

Thành Đại Nghiệp lớn hơn nàng hai tuổi, bên ngoài lại trưởng thành hơn rất nhiều, bất luận kẻ nào đối mặt với khí thế như thế không khỏi không sợ hãi. Bởi vì thân hình cao lớn nên tổ trưởng thể dục mới rủ hắn chơi bóng rổ. Đáng tiếc lại chọc hắn nổi giận, thà rằng dùng thân hình đó đi đánh nhau —

“này, ngươi ngã đến ngốc hay sao?” Hắn không kiên nhẫn hỏi, đánh gãy suy nghĩ của nàng lại hối thúc. “Ta gọi là ngươi cầm đến a!”

“Ngươi lại chưa nói muốn gì.” Nàng mặt không biến sắc, ngửa mặt thanh tú lên, tuy rằng gặp rủi ro nhưng thái độ lại đoan trang, kiêu ngạo như nữ vương.

“khăn tay!”

“Khăn tay của ta rơi rồi.” nàng chỉ vào triền núi, chậm rãi trả lời, giọng điệu bình thản trong lời nói.

Hắn nhếch lông mày, quay đầu nhìn lại quả nhiên ở chỗ cỏ dại lộ ra một mảnh vải một màu trắng mộc mạc.

“Căn bản là tìm phiền toái thôi!” Môi lạnh lẽo thốt ra vài câu nói thầm, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, khuôn mặt tuấn tú cũng biến thành màu đen nhưng vẫn đi lại phía triền núi nhặt khăn tay cho nàng.

Có lẽ là bởi vì khí chất lãnh đạm của nàng làm cho người ta bị khuất phục như trúng ma lực; cũng có lẽ là bởi vì nàng quá kiên cường làm cho lòng hắn có chút kiêng dè; càng vì lẽ nào đó hắn cùng nàng cũng không hiểu rõ được nguyên nhân . . . . .

Tóm lại, nàng so với những người khác càng bướng bỉnh làm hắn không kiềm chế được lòng mình.

“Ngươi như thế nào lại biết ta ở đây?” Hướng Nhu cầm lấy khăn tay lau miệng vết thương, bởi vì cơn đau làm vai nàng co rụt lại, cố nén để không kêu ra tiếng.

Lúc đầu nghĩ đến khi trời tối người nhà mới bắt đầu đi tìm kiếm nàng, nàng lại không nghĩ rằng nhanh như thế đã bị phát hiện, càng không ngờ đến người đầu tiên tìm ra nàng lại là Thành Đại Nghiệp.

“Ta ở nhà đợi không được ngươi.” Hắn thả lỏng bả vai, trả lời bình thường. “Trừ phi là xảy ra chuyện gì đó nếu không ngươi sẽ không đến muộn.”

Tiểu nữ nhân cố chấp ngay từ đầu đã khắc sâu ấn tượng của hắn.

Mới đầu hắn cũng muốn đuổi nàng đi hoặc là đe doạ nhưng mặc dù dùng hết thủ đoạn, nàng vẫn như cũ không thay đổi – mỗi ngày đến nhà hắn báo danh.

Hướng Nhu cũng nữ nhân hắn gặp qua đều khác nhau, nàng càng đoan trang, lãnh đạm nhưng cũng càng cố chấp cho nên khi trời chuyển tối nhưng nàng không đến đúng giờ nên hắn liền đoán ra có việc phát sinh. Gọi điện thoại hỏi thì mới biết nàng đi lên núi, lúc này mới đi theo đường tìm tới.

Một con muỗi không biết sống chết cứ bay vo ve bên cạnh, Thành Đại nghiệp Nghiệp dùng cánh tay ngăm đen đập −−

Bộp!

Hắn một phát liền đập được con muỗi, không kiên nhẫn cào, cấu, gãi cánh tay.

“này, ngươi còn muốn ở đây bao lâu? Nếu không xuống núi bây giờ thì chúng ta sẽ trở thành bữa tiệc lớn cho bọn muỗi.” hắn liếc nhìn xung quanh đánh giá cần bao nhiêu thời gian để xuống núi.

“Không được.” Hướng Nhu lẳng lặng tuyên bố, ngồi ở chỗ cũ không chịu đứng lên. “váy của ta bị rách.”

“Rách thì rách, có cái gì đâu −−”

Thấy biểu tình của nàng, Thành Đại Nghiệp chỉ có thể nói vài tiếng.

“Mẹ nó, nữ nhân thật là nhiều chuyện!” Hắn lẩm bẩm, cởi áo sơ mi ra, trực tiếp ném vào đùi nàng, ánh nắng còn sót lại chiếu vào thân hình ngăm đen mà săn chắc của hắn, khí lực có thể đoán ra lúc đánh nhau.

Nàng cầm áo sơ mi ở đùi ra, vẻ mặt cứng lại, lâm vào trạng thái hỗn loạn, thận trọng lo lắng, muốn hay không dùng áo sơ mi vắt ngang qua hông che chỗ váy rách.

“Chỉ còn cách này, ngươi nếu không ngại bẩn thì có thể dùng nó che đi!” Hắn thật ra rất kì vọng nàng cự tuyệt bởi vì lát nữa nàng đứng lên thì có thể nhìn thấy “cảnh đẹp”.

Đáng tiếc biểu tình mong chờ của hắn lộ rõ trên mặt làm Hướng Nhu cảnh giác, nhanh chóng dùng áo sơ mi quấn cánh tay áo quanh eo che đi “cảnh đẹp”.

Thành Đại Nghiệp thở dài một hơi, hận chính mình không có phúc được thấy. Hai tay hắn duỗi ra, kéo nnàg đứng lên, ánh mắt sắc bén lại phát hiện hai chân nàng mềm nhũn ngay cả đứng cũng không nổi.

“Chân làm sao vậy?”

“Bị thương.” Nàng trả lời thật sự đơn giản.

A, quả nhiên thiện có thiện báo!

“Được rồi để ta giúp!” Mặt cúi xuống dưới che dấu ánh mắt mang ý cười, xoay người sang chỗ khác, hướng nàng lộ ra cánh lưng rắn chắc. “Đứng lên, để ta cõng ngươi.”

Hắc hắc, xem ra ông trời đối xử với hắn không tệ, tuy rằng nhìn không được nhưng là có thể “sờ”, hắn tuyệt đối còn mong không được!

Chính là hắn đợi một lúc lâu, phía sau lại không có bất kì động tĩnh gì.

Vì mưu cầu lợi ích, Thành Đại Nghiệp gia tăng thanh âm. “như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn qua đêm ở đây?”

Hắn quay đầu, con ngươi đen không có hảo ý, biểu tình như đang tính toán, cô nam quả nữ qua đêm ở trên núi có thể nào làm “hoạt động giải trí”.

Cặp mắt như mang theo tà ý làm cho Hướng Nhu trong lòng không khỏi rùng mình, chỉ có thể cắn răng đưa tay lên bờ vai hắn. Vì bảo trì một chút tôn nghiêm nàng vươn hai tay chống vai hắn, kiên trì bảo trì khoảng cách của hai người.

Hắn lại nhân cơ hội này tham lam hưởng thụ cặp mông mềm mại của nàng, hướng lên trên ôm làm cho nàng càng sát thân hình của hắn.

“này, cúi người xuống!”

“A!” Hướng Nhu sợ hãi kêu lên, nếu không ôm thật chặt thì có thể sẽ bị ngã xuống. “Ngươi làm cái gì?”

“Ta chỉ sợ ngươi bị ngã.”

Miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại là may mắn, hiện tại đưa lưng về phía nàng nên sẽ không bị nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn bây giờ.

“Ngươi, ngươi −”

“cái gì?”

“Buông tay!” Nàng cắn môi dưới, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung, hai tròmg mắt bị chọc giận và có thể phun ra lửa ngay bây giờ.

“Không được.”

Thành Đại Nghiệp xem kháng nghị của nàng như cơn gió thoảng qua, lòng bàn tay thô ráp đặt trên mông nàng, tay còn lại dừng ở trên đùi nàng, ôm lấy da thịt mềm mại, bắt buộc nàng mở hai chân thon dài ra, hoàn toàn đặt trên lưng của hắn.

Đường đường là học sinh gương mẫu nhưng lại bị hắn cưỡng chế ở trên lưng, dáng chả khác nào con ếch.

Nàng từ lúc chào đời cho tới bây giờ ở trước mặt – không, là trên lưng người ngoài làm ra loại sự tình như thế này là lần đầu tiên. Nàng lúc đầu còn nghĩ có hay không đánh chết hắn để tránh chuyện này bị truyền ra ngoài.

Thành Đại Nghiệp cõng nàng trên lưng, từng bước đi xuống triền núi. Da thịt hai người không có khoảng cách, hương thơm thoang thoảng làm cho hắn muốn hưởng thụ thật lâu.

Đi được một đoạn, nàng không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, ý đồ bảo trì khoảng cách trên người hắn nhưng là trên đường không tránh khỏi chỗ xóc nên nàng chỉ chống đỡ được trong chốc lát liền mệt, trọng tâm lại đặt lại trên lưng hắn.

Cô gái có thay đổi vị trí, làm hắn khó cõng hơn nhưng tất cả dường như chỉ nhẹ như bông.

Hắn chiếm được tiện nghi nhưng ngoài miêng còn không thành thật, cố ý lên tiếng nhắc nhở. “đừng nhúc nhích, cẩn thận không lại ngã xuống!” Trên thực tế nếu nàng “động” xuống dưới thì nói không chừng “thú tính” của hắn lại bộc phát, không kiềm chế được lại nhảy bổ vào nàng đi −−

“ngươi sẽ không chống đỡ được sao?” nàng nổi giận chỉ trích hắn.

“ngươi vặn vẹo như thế làm sao ta chống đỡ nổi?” Hắn không khách khí cãi lại tiếp tục hướng lên trên. “Ôm chặt vào, miễn cho ta liên luỵ cùng ngươi lăn xuống.”

Bộ đồng phục cùng nội y màu bạc chạm vào lưng hắn, tiếp xúc với da thịt nóng bỏng của hắn làm cho nàng không khỏi đứng lên, mặt nàng xấu hổ đỏ bừng môi cắn chặt không nói được câu nào.

Dần dần trong bóng đêm, nàng cứ như vậy ở trên lưng hắn chậm rãi xuống núi.

Bốn phía trở nên tối đen như mực, bóng đêm bao phủ khắp nơi nhưng ở phía chân trời lại xuất hiện một vệt sáng.

Lúc sau, cách trấn vài km là vườn hoa cúc, có vô số ngọn đèn dầu thắp sáng để hoa cúc sinh trưởng nhanh hơn và cũng chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Chiếc xe máy phân khối lớn gào thét xuyên qua thị trấn nhỏ, phía sau thân hình to lớn là một cô gái nhỏ nhắn, duyên dáng và càng làm mọi người chú ý hơn, ai nhìn lên cũng nhận ra người ngồi phía sau xe là Hướng Nhu mà bắt đầu dụi mắt, hoài nghi bản thân là hoa mắt mà nhìn nhầm.

Tốc độ càng ngày càng nhanh tiến đến Hướng gia, xe máy vòng một vòng lớn đỗ trước cửa lớn.

Sau đó vài giây bị âm thanh kích động, trùng hợp cửa lớn vừa mở ra

“Sao lại thế này?” Hắn nhanh chóng tiến đến, đỡ Hướng Nhu xuống xe, ánh mắt mỉm cười hàng ngày đã thay bằng vẻ lo lắng.

“Nàng ngã bị thương.” Thành Đại Nghiệp ngồi trên xe máy, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thấy người từng cùng lớp một năm Hướng Cương khoé miệng nhếch lên, khiêu khích hỏi một câu: “Ngươi không phải là nghĩ nàng bị thương là kiệt tác của ta đi?”

“Dựa vào ngươi?” Hướng Cương nhếch mi, khoé miệng cười khẩy, “Còn chưa động vào nàng.” Thân thủ của tiểu muội không kém, nếu nàng không tự nguyện thì không có nam nhân nào có thể động vào một sợi lông tơ của nàng.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cơ hồ có thể phóng ra lửa bất cứ lúc nào, âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, đánh vỡ cục diện khó xử.

“các ngươi có thể chờ một chút rồi hãy tán gẫu không?” Hướng Nhu bị gió thổi mà nói. “Ta nghĩ trước tiên hãy vào phòng để sát trùng vết thương.”

“Không cần, ta cùng hắn không tán gẫu gì cả.” Thành Đại Nghiệp bĩu môi, cũng không có hứng thú cùng cái người này nói chuyện phiếm. Hắn một lần nữa nổ máy, xác định nàng về nhà an toàn liền chuẩn bị rời đi.

Hướng Nhu lại mở miệng họi hắn.

“Chờ một chút, ngươi không thể đi.”

“Vì cái gì không thể?” Hai chân dài chống xuống đất, mắt nhìn nàng mỉm cười đầy tà khí. “Chẳng lẽ ngươi muốn cảm ơn ta?” Hắn không phải mọi chuyện đều cần người báo đáp, với lại vừa nãy hắn cũng “hưởng thụ” cũng đủ báo đáp hắn rồi, làm sao còn cần nàng cảm tạ nữa?

“Không phải.”  Nàng bình tĩnh tuyên bố. “Đêm nay ngươi vẫn phải học phụ đạo.”

Hắn thiếu chút nữa ngã xe máy

“Học phụ đạo? Hướng đại tiểu thu, ngươi bị thương a!”

“Ta có bị thương hay không cũng không thể ảnh hưởng đến tiến độ của ngươi.” Nàng chịu đựng đau đớn, kéo mắt cá chân sưng đỏ xoay hướng phòng đi đến. “Tiến vào, đêm nay Nhị ca sẽ dạy ngươi.”

Lời vừa nói ra, hai thanh niên như sư tử gầm đồng thời kháng nghị.

“Ta không cần!”

Hướng Nhu bình tĩnh như trước, hoàn toàn coi thường kháng nghị của hai người làm như không nghe thấy, giống như tướng quân bày binh bố trận.

“Đi lấy bút cùng sách toàn của ngươi vào phòng hắn học, hắn sẽ không làm ảnh hưởng  đến tiến độ của ngươi.” Nàng đơn giản dặn dò Hướng Cương, xoay bước đi lên cầu thang để thay cho bộ quần áo bị rách kia. “Còn có không cần phải chạy trốn, ta đi xử lý miệng vết thương, một lát sau ta sẽ quay lại.”

Mặc kệ hai người đang rống nàng kéo chân đi lên lầu hai, trước chịu đau đến phòng tắm tẩy sạch bùn đất lấm lem khắp người, thay quần áo, dùng thuốc sát trùng tẩy sạch miệng vết thương, băng bó mắt cá chân mới cầm cái áo sơ mi muốn “che giấu” kia lần thứ hai trở lại phòng khách.

Không đến hai mươi phút đồng hồ trong đại sảnh đã loạn thành một mảnh.

Sách toán cùng bút la liệt trên bàn, bên cạnh còn mấy tờ giấy nháp rơi xuống, hai người đáng lý ra phải cùng học thì lúc này lại ẩu đả nhau túi bụi.

“lão tử nói qua mấy trăm lần, nghe không hiểu chính là nghe không không hiểu, ngươi điếc sao?”

Thành Đại Nghiệp lớn tiếng rít gào, chém ra một quyền hướng vào Hướng Cương làm cho khuôn mặt của Hướng Cương thay đổi nhanh chóng.

Hướng Cương chịu khổ bị học trò công kích, bị chọc giận liền nổi trận lôi đình, tính tình tốt bình thường lúc này đã sớm mất đi, không cam lòng yếu thế liền đánh trả.

“Ngươi căn bản là có ý gây khó dễ!”

“mẹ nó, kia là như thế nào?”

Hai người chân hướng nhau đánh kịch liệt, chẳng những gạt ngã bàn trà mà còn hướng bàn sô pha làm vỡ mấy chậy lan quý.

Theo tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, chịu khổ lây là mấy đồ dùng, đáng ra là dùng để trang trí phòng khách đã trở lên hỗn loạn.

Hướng Nhu đứng ở cầu thang thờ ơ lạnh nhạt xem tình hình chiến đấu, ngay cả đầu ngón tay cũng lười động đậy. Nàng vừa mới tắm xong cũng không muốn bị bẩn.

“Dừng tay.” Nàng ra lệnh, trong lòng căn bản là biết hai người kia đã đỏ mắt, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn dừng tay, phải khuyên can bọn họ dừng lại thì không khác gì đàn gảy tai trâu.

Quả nhiên không ai để ý đến nàng, hai thanh niên như trâu đực kịch liệt đánh nhau tiếp. Thành Đại Nghiệp áp Hướng Cương đem hắn đè trên tường.

Ầm!

Một tiếng nổ, Hướng Cương đá thật mạnh lên vách tường, tiếp theo là một tiếng nổ lớn rơi xuống đất, bức tranh chữ của Hướng gia cũng theo đó rơi trên đầu hắn.

Hướng Nhu lạnh lùng nhếch lông mày.

Được rồi, nếu “khuyên” không có hiệu quả thì nàng quyết định áp dụng chính sách biện pháp hiệu quả hơn!

Hướng Nhu vừa mới túm được chân cái ghế, điên cuồng lao về phía Thành Đại Nghiệp thì nàng chậm rãi bước đến, đi ra bên ngoài chỗ hòm chứa tìm được mấy quả pháo còn thừa hồi tết, lại mất thêm một ít thời gian tìm kiếm cái bật lửa.

Nội chiến phòng  khách ngày một kinh khủng, nàng đứng ở cửa, châm lửa một loạt ngòi pháo, tay quăng nhanh đi −−

Bùm! Rè rè rè rè rè rè rè rè!

Tiếng pháo nổ to, nổ khắp bốn phía của căn phòng, hai người đang đánh nhau giống như đang múa lân, múa rồng lễ mừng năm mới, vội vàng nhảy loạn lên để tránh, hai người rốt cuộc không rảnh để mà đánh nhau.

Sau một lúc lâu, pháo đã đốt hết, bên trong trở về với yên lặng, chỉ còn đồ dùng ở phòng là bị hư hỏng cùng màu sắc sặc sỡ của những trang giấy.

Hướng Nhu giữa mùi thuốc súng tràn ngập, bình tĩnh nhẹ nhàng quay về phòng khách.

“Mẹ nó, ngươi muốn chúng ta nổ mà chết!” Thành Đại Nghiệp bắt đầu gây khó dễ, âm thanh gầm rú còn to hơn tiếng pháo làm người ta kinh sợ. Tóc màu đen của hắn rối lên, khoé miệng có vệt máu, vết thương toàn thân vô số, một nửa là kiệt tác của Hướng Cương còn nửa còn lại là kỷ niệm pháo lưu lại.

“Ta không làm vậy liệu các ngươi có dừng không?” nàng nhẹ nhàng trả lời nhưng mắt không có một tí gì mang vẻ hối lỗi, thay phiên nhìn hai người bị thương đầy mình.

“Làm sao phải dừng lại? Cho…..ta một ít thời gian là ta có thể làm thịt anh của ngươi.” Hắn lộ ra vẻ tươi cười, từ từ thư giãn.

Hương Cương cười lạnh.

“Ai làm thịt ai còn không biết.”

“Vậy thử lại xem!”

Hai người nói được vài câu lại lập tức muốn mở trận đấu tiếp.

Giết!

Ánh lửa chợt loé lên, hai người đang trong tư thế chuẩn bị để xông vào nhau.

Một người con gái đứng canh cửa nhìn hai người thanh niên coi nhau như kẻ thù. Mấy trấn lân cận, mỗi người vừa nghe thấy âm thanh lỗ mãng của học sinh lưu ban lừng danh đều đồng thời lui về phía sau mấy bước, so với việc gặp mấy tên côn đồ còn khẩn trương hơn.

“Mời tiếp tục, các ngươi không cần để ý đến ta.” Nàng nhẹ nhàng nói, thậm chí còn phát ra tia cười cùng với bộ dáng ngọt ngào, yểu điệu và bộ mặt lạnh băng càng làm cho hai người da đầu run lên.

“dừng dừng dừng, ta nghe lời ngươi là được chứ gì!”

Thân là anh trai Hướng Cương biết nàng hay nóng tính, lập tức giơ hai tay lên, thông minh lựa chọn ngừng chiến chứ không muốn bị pháo oanh tạc lần nữa.

“Anh, nơi này giao cho ta là được.” Nàng dập tắt ngọn lửa, không dấu vết dẫn anh trai rời đi, trong lòng cũng âm thầm nhắc nhở mình tuyệt đối không cho hai người ở chung lần nữa (Lin: chuyện đời khó biết lắm *hắc hắc*)

Hướng Cương đầu vừa ngập ý chiến đấu đã bị em gái công kích, đuổi đi hết không còn dư một ý muốn nào nữa, hắn căn bản không phải là người hiếu chiến, nếu không bị Thành Đại Nghiệp gây sự….., cũng sẽ không động thủ.

Hiện tại phải làm phiền em gái xử lý, hắn mừng rỡ buông tay, quay đầu hướng cầu thang đi đến, không để ý đến Thành Đại nghiệp, nhắm mắt làm ngơ.

Phòng khách hỗn độn chỉ còn lại hai người, không khí dần trở lại bình thường.

Nàng hạ “vũ khí” đặt lên trên bàn gỗ. Lúc trước, tình hình chiến đấu kịch liệt làm hỏng không ít đồ đạ nhưng là cái bàn đều dùng gỗ tốt nhất mà điêu khắc lên trải qua trận chiến mà vẫn nguyên vẹn.

Cẩn thận xem qua một lượt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên có chút đăm chiêu nhìn hắn.

“Việc tính toán tất cả đều quan trọng, ngươi không có khả năng sẽ không nhớ.” Nàng nhớ rõ Thành Đại Nghiệp đầu óc thật tốt, mặc dù là những đề mục khó hiểu

Bằng tài trí thông minh nếu hắn muốn nhớ thì tuyệt đối không là vấn đề gí, chính là tính cách hắn phản nghịch, không muốn tập trung bài vở nên mới có thể lưu ban hai năm.

“Ta chính là nghe không hiểu hắn đang nói gì.” Hắn gần như trả lời chơi xấu, hai chân dài đứng song song với vai, hai tay khoanh trước ngực.

Hướng Nhu lười tức giận với hắn, biết nếu tức giận thì tuyệt đối sẽ uổng phí sức lực. Hắn da mặt thật dày, coi mình là trung tâm, căn bản không để ý đến người xung quanh, nếu nàng thật sự trở mặt thì không chừng hắn còn cười haha.

“ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Nàng nói trúng tim đen của hắn, trong tay còn đang tính toán.

“Không được tốt lắm.” Thành Đại Nghiệp trả lời cực nhanh, máu trong miệng chảy ra nhỏ xuống cằm. “Ta quen phương pháp dạy của ngươi, không chịu nổi người khác dạy.”

Từ khi Hướng Nhu đến dạy hắn, ít nhất trong mắt chứng kiến cảnh đẹp còn có thể làm trong lòng hắn có chút thoải mái, cam tâm tình nguyện ngồi bên bàn, ngoan ngoãn làm bài tập.

“Anh trai còn giỏi hơn tôi.”

“Ta chỉ muốn ngươi, thay người khác thì miễn bàn.” Thành Đại Nghiệp nhìn thẳng nàng, biểu tình cùng khẩu khí không lưu lại chút gì thương lượng.

Bị “học trò” coi trong như thế, Hướng Nhu chỉ cảm thấy hai vai nặng xuống, giống như đang đeo gong xiềng xích.

“Vậy ngồi xuống, chúng ta bắt đầu học.” nàng mặt không chút thay đổi nói, âm thanh trong trẻo bắt đầu giảng bài tập, không lãng phí thời gian.

Chính là cặp mắt sáng bừng, ẩn sâu bên trong là vẻ phức tạp.

Rõ rang biết nàng chỉ cần ba năm là có thể thoát khỏi củ khoai lang nóng bỏng tay này, tống hắn thuận lợi tốt nghiệp, từ nay về sau là có thể giải thoát, hoàn toàn thoát khỏi tên thô lỗ, bướng bỉnh này.

Nhưng là vì cái gì khi hắn nói ra câu kia, nàng như có một loại ảo giác giống như chính mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi “gánh nặng” này?