Phản Nghịch

Chương 6






“A ─”

Tiếng kêu nghiến răng nghiên lợi vang lên trong đêm tối.

“Xem ra tình cảm của chúng ta năm đó đã phai nhạt!”

Mặt Hướng Nhu tái mét, ở trong phòng đi qua đi lại. Từ trường học trở về nàng liền lên phòng, rống giận với bốn bức tường, mắng người vô liêm sỉ kia.

“Hắn cư nhiên dám nói tình cảm của chúng ta năm đó đã phai nhạt?” Nàng nổi trận lôi đình, cầm lấy gối đập thật mạnh. “Tình cảm? Tình cảm? Tên không biết xấu hổ kia, cư nhiên dám nhắc tới chuyện năm đó, còn mặt mũi nói là tình cảm!”

Gối đầu không đủ trút giận, sợi bông từ gối bay ra, toàn bộ thoát ra ngoài, trong phòng trở nên hỗn loạn. Người Âu Dương vui sướng ngưỡng mộ đã trở thành người tuyết.

Nàng nằm lên giường, hai mắt mở to.

“A, Nhu. . . .Ngươi, ngươi đừng như vậy, bình tĩnh một chút. . . .” Nàng ấp a ấp úng nói, thanh âm như tiếng muỗi, ánh mắt quét khắp phòng, tất cả lo lắng đều biến mất.

Vui sướng sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn các nàng không giấu gì nhau, cùng học sau lại là bạn tốt, trước đó còn vui sướng gả cho Hướng Vinh trở thành người một nhà. Nhiều năm như vậy nàng chưa từng gặp qua Hướng Nhu không không chế được như thế.

“Bình tĩnh? Ta không cần bình tĩnh! Ta muốn đi giết hắn!” Hướng Nhu cự tuyệt khuyên bảo, nắm thật chặt gối đầu ném thật mạnh, trong lòng thật hy vọng có thể đánh vào ngực tên vương bát đản kia một cái.

Vui sướng nhảy dựng lên, biểu tình hoảng sợ trên mặt giống như là thấy chim cánh cụt, gấu bắc cực vùng lạnh giá đột nhiên hoá thành nham thạch nóng, phun lửa, núi lửa hoạt động.

“Không tốt” nàng suy nghĩ trong chốc lát, thật vật vả gạt đi một câu. “Giết người là phạm pháp ─”

“Ta vì dân trừ hại.” Cái tên kia sớm đã đáng chết!

“A ─ a─” Chị dâu uy nghiêm khúm núm gật đầu, mắt thấy người kia đã khản giọng vì mắng, vội vàng đưa một cốc nước ấm đến. “Đây, uống chút nước cho thông cổ.”

Nắm tay đau lên lúc này mới chậm rãi buông ra, bàn tay nhỏ bé tiếp nhận cốc nước ấm, hai gò má bởi vì tức giận nên đỏ hết cả lên. Nàng ngồi ở bên giường, đè lên những sợi bông trắng như tuyết, uống cốc nước ấm để hạ nhiệt sự tức giận.

“Có muốn ăn lê hay không?” Hân Hân lại hỏi, đưa miếng lê ngọt tới. nàng bởi vì bưng đĩa hoa quả vào mới có thể tới lầm “khu động đất”, thấy hình ảnh băng sơn mỹ nhân phát hoả.

Hướng Nhu lắc đầu, cố gắng thật bình tĩnh, hô hấp từ từ khôi phục nhẹ nhàng. Nàng rất ít khi tức giận nhưng là không biết vì cái gì tên đáng giận kia mới nói mấy câu có thể đập tan sự kiềm chế của nàng, làm cho nàng buồn bực không thôi.

Đặt đĩa hoa quả lên bàn, Hân Hân nhìn bạn tốt như một núi lửa, rốt cục không hề phun trào, nguy hiểm đã bị loại bỏ mới cẩn thận mở miệng.

“Nhu, người vừa mới nhắc tới kia ─ là ai?” Nàng thật muốn biết, đến tột cùng người này có bản lĩnh gì mới có thể đem Hướng Nhu lạnh lùng biến thành núi lửa.

Môi cắn thật chặt, hồi lâu sau mới phun ra ba chữ.

“Thành Đại Nghiệp”

Hân Hân lần thứ hai mắt trợn lên, đối với cái tên này thật có ấn tượng sâu sắc.

“Hắn làm sao?”

Hai vai Hướng Nhu căng thẳng, trừng mắt nhìn tay đang cầm cốc, biểu tình có chút phức tạp. “Hắn đã trở lại.”

“Hả!” Hân Hân kinh ngạc phát ra tiếng.

Lúc trước ở tiệc tốt nghiệp toàn bộ mọi người đều trơ mắt nhìn Hướng Nhu bị Thành Đại Nghiệp mang đi, lập tức đánh trống reo hò. Nói học sinh gương mẫu xinh đẹp rốt cục bị học sinh vạn năm lưu ban theo đuổi, nhiều thiếu nam thiếu nữ tan nát trong một đêm.

Toàn bộ đều nói Thành Đại Nghiệp nên hôn đôi môi đỏ mọng của Hướng NHu, nghĩ bọn họ sẽ kết đôi. Nào ngờ lúc sau hai người đều như người xa lạ, đêm đó bọn họ rời khỏi đã phát sinh chuyện gì, từ đấy về sau trấn trên không một ai giải thích được.

Hân hân đơn thuần lại không rõ hậu quả, còn tưởng rằng Hướng Nhu vì kinh nghiệm nụ hôn đầu tiên ─ a, không thích, tỷ như bị Thành Đại Nghiệp dùng răng cắn vào, vân vân và vân vân.

Biểu tình giờ phút này của Hướng Nhu mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần bất an như là bị ai đó hỏi chuyện xấu hổ nhất. . . .

Nàng như là che dấu cái gì, ánh mắt không được tự nhiên uống nước.

Đối với vẻ mặt này Hân Hân không còn gì xa lạ. Lúc trước nàng cùng Hướng Vinh làm “chuyện xâu” bị hàng xóm cùng người thân “Bắt tại trận trên giường”, vẻ mặt nàng lúc đó chính là vẻ mặt này.

Không thể nào, chẳng lẽ ─

“Năm đó hắn không chỉ là hôn thôi có phải không?” Nàng thốt ra, vội vàng truy hỏi, không thể tin được bạn tốt lại cư nhiên ─

Hướng Nhu đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc. Nàng ho khụ khụ một lúc lâu, mặt càng lúc càng đỏ, đôi mắt đẹp không cố ý lảng tránh, nhìn trái nhìn phải nhưng chính là không chịu nhìn Hân Hân.

“Ta còn có chuyện cần phải xử lý, không có thời gian nói chuyện với ngươi.” Nàng đặt cốc xuống, đứng dậy đi ra bên ngoài, lấy lí do vì công việc không chịu trả lời thẳng vấn đề.

Nhìn nàng một bộ dạng thấp thỏm không yên, Hân hân ngồi ở chỗ cũ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn há ra, khiếp sợ hồi lâu không thể nhúc nhích.

A, nàng vừa mới biết được bí mật kinh thiên động địa!

. . . .

. .

.

Ánh nắng chói chang làm bao nhiêu người phải phơi nắng váng đầu hoa mắt.

Buổi sáng trong ngày, bên cạnh trận bóng chày trong công viên có dựng một cái cửa hình cánh buồm. Trung tâm cùng mấy xí nghiệp, cửa hàng cùng cơ quan đoàn thể tố chức một trấn đấu bóng chày giao hữu, ở trong công viên tổ chức.

Mọi người đều mang người nhà đến, nhiệt tình cổ vũ cuộc thi đấu bóng chày. Thức ăn vặt cùng đồ uống mắt lạnh và các mặt hàng thủ công hoặc là đặc sản nông nghiệp ở địa phương đều bày bán ở đâu.

Hướng Nhu cũng đến đây.

Nàng không thể không đến. Tuy rằng nàng thật sự muốn tránh xa trường hợp này, miễn cho gặp lại Thành Đại Nghiệp nhưng là Hướng gia cũng tham gia hoạt động bán hàng từ thiện với các bó hoa cùng những bồn hoa đáng yêu nàng tự mình làm và chỉ huy bổ trí.

Hoạt động thân thiện và có thể kiếm lời, mới khai mạc được hai giờ mà gian hàng bán hoa cùng bồn hoa đã tiêu thụ gần hết. Nàng cùng nhóm công nhân thu dọn sạch sẽ quầy hàng, bảo bọn họ giải tán tại chỗ.

Ngay chính giữa thì trận bóng đã phân rõ thắng thua, loa khuếch đại âm thanh phát ra âm lượng chói tai, tuyên bố thứ tự của trận đấu.

Hướng Nhu đứng tại chỗ nghe rồi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chứa nước màu đỏ đỗ ngay phia sang quầy hàng, mặt trời đã lặn nhìn càng chói mắt.

Một người mặc áo may ô ở quầy hét to, trước mặt bày ra môn bóng nước. Quầy hàng phía trên có giấy hình các-tông dùng màu đỏ sơn lên, viết “hình người làm bia”, bốn chữ nghiêng lệch viết to, quá nhiều sơn màu làm cho người khác nhìn thấy thật sự giật mình.

Nàng chính là vừa liếc nhìn một cái đã đi đến.

“Đến đây đến đây!” hắn vội vàng mời khách, thanh âm càng vang to. “Hình người làm bia, bóng nước đây, thực thích a! Tiểu thư, có muốn chơi thử không? Một lần mười quả, một lần một trăm! Chúng ta các an hem tuỳ ngươi chọn lựa a!” Hắn vung bàn tay to lên, giới thiệu đám người đang ngồi kia để làm “bia ngắm”.

Đội viên phòng cháy chữa cháy làm việc thiện không phải vì người khác là chính là vì tiền, trực tiếp mở thùng nước ra, lấy bóng cung cấp cho các đội viên chuẩn bị bị đánh, thừa cơ hội làm mình mát mẻ trong mùa hè.

Hướng Nhu lãnh đạm lắc đầu, bước chân thậm chí còn nhanh hơn suy nghĩ lập tức tránh đi. Nàng cố tình lảng tránh không nhìn đến thì vội vàng nhìn thoáng đã thấy “người kia” ở quầy hàng ─

Ý nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu thì những người khác đột nhiên hét to lên.

“Lão Đại!”

“A, ngươi cuối cùng cũng đến đây.”

“Có việc gì sao?”

Đáng chết!

Nàng trong lòng âm thầm mắng một câu, không cần ngẩng đầu, cũng biết là ai xuất hiện. Nàng đi càng nhanh hơn đã gần như chạy lại nghe thấy một câu chào khách của, hoang mang kêu to.

“A, Lão Đại ngươi muốn đi đâu? Không phải ngươi phải làm sao?” Yết hầu hắn hét lên. “Lão Đại, ta muốn đi ăn cơm a! Ngươi đi rồi quầy hàng làm sao bây giờ?”

Tiếng chưa dứt thì nhiệt độ càng tăng, phía sau của nàng đã bị một bóng đen khổng lồ bao phủ.

“Anh cùng em đi shopping.” Tiếng nói trầm thấp ở phía sau đầu nàng vang lên, căn bản là mặc kệ nàng có đồng ý hay không liền tự ý quyết định.

“Không cần”. Nàng ngoài cười nhưng trong không cần, ngẩng đầu nhìn ắhn lại bởi vì ánh nắng mà nheo mắt lại.

Bàn tay to khẽ chạm vào trán nàng, thay nàng che khuất ánh mặt trời.

“Được rồi!” Thành Đại Nghiêpk cúi đầu, nhanh như cắt cầm lấy cánh tay của nàng, khoái trá tuyên bố: “Vậy em giúp anh shopping.” Bàn tay thật to, bá đạo lôi kéo nàng bước đi.

Mặt nàng lạnh lùng, xiết chặt nắm tay, hung hắng thưởng cho hắn một khuỷu, vừa lòng nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thừa dịp hắn đau nàng thoát khỏi bàn tay của hắn.

“Lão Đại, ta muốn đi cửa hàng một lát!” Người đàn ông bên kia đang kêu gào.

Hướng Nhu trong lòng đang như lửa, đơn giản không đi. Nàng đột nhiên xoay người, hướng tới quầy hàng của đội phòng cháy chữa cháy, đến trước mặt người đang kêu gào kia.

“Ngươi vừa mới nó ta có thể chon người?” nàng hỏi.

“Đúng vậy!” Vừa mới khóc thì người đó lẳng lặng trả lời.

“Được, ta đây chọn hắn.” Nàng ngạo nghễ xoay người, vươn bàn tay nhỏ bé chỉ vào người đánh cũng không đi.

Thành Đại Nghiệp mày nhíu lại, hai tay khoanh lại.

“Tuỳ, đều có thể chọn.” hắn cố ý trả lời một câu hai người, cười so với tên vô lại còn vô lại hơn, so với hắn năm đó còn tà khí hơn.

Hướng Nhu cũng không tức giận, chính là cười lạnh vài tiếng, đưa ra tờ một trăm, đổi lấy vài quả bóng nước. Nàng híp mắt lại, che đi ánh mặt trời đang chiếu, cử chỉ chậm rãi, từ từ xoay người, khống cố ý chờ hắn đi tới lấy một quả bóng nước.

Trên mặt hắn ý cười không giảm, hai tay khoanh chặt, bộ dáng di tình. “đến đây đi, ta ─”

Bộp!

Một quả bóng nước bay tới, hạ cánh giữa miệng của hắn.

Nước bên trong bị dồn nén đồng loạt chảy ra, Thành Đại Nghiệp bị nước văng đầy mặt, chảy xuống cả cằm. Môn bóng nước tuy rằng nhẹ nhàng nhưng là bị ném vào mặt bị quả thực giống như vừa bị ăn một cái tát.

“Này, em ─”

Bộp!

Lại một quả nữa tiếp tục trúng cái miệng của hắn.

“Oa, thật chuẩn!” đội viên đội phòng cháy chữa cháy đồng thanh tán thưởng, toàn bộ vây quanh xem, căn bản không nghĩ tiểu mĩ nhân rat ay lại tàn nhẫn như vậy.

Hướng Nhu không có chút phân tâm, lại ném vào đầu, chẳng những không trượt mà tất cả đều trúng mục tiêu. Chỉ trong chốc lát gương mặt ngăm đen tuấn tú kia đã bị đánh đến đỏ lên.

“Em đùa thật à?” Hắn rốt cục cười không nổi.

Trả lời hắn lại là một quả bóng nứoc khác. Khuôn mặt thanh tú lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cười yếu ớt. Biểu tình cực kì giống năm đó nàng dùng pháo oanh tạc hắn cùng Hướng Cương.

Mọi người xúm lại xem, nhìn xem thậm chí còn nói Hướng Nhu thật siêu, ngắm chuẩn xác bao nhiêu, mọi người đều đồng loạt vỗ tay. Một bên sân thể dục đang có mấy người già biểu diễn thể dục dưỡng sinh nhưng lại không có ai xem, đám đông đều bị hấp dẫn tại đây.

Có nhiều người vây quanh như vậy lập tức kích động lòng tự tôn của Thành Đại Nghiệp. Hắn nheo mắt lại nhìn thấy nụ cười trong suốt của nàng, thật sự bắt đầu “chuẩn bị chiến tranh”.

Lại một quả bóng nước lao tới.

Lần này hắn căn đúng lúc tránh ra. Mọi người không chút nào keo kiệt đồng loạt vỗ tay cổ vũ, kính nể hắn có thể tránh được.

Hướng Nhu lại cười lạnh lùng, mắt trừng trừng.

“Ngươi như thế nào có thể né?” Nàng chất vấn, trong lòng bàn tay căng thẳng, thiếu chút nữa phát hoả lên quả bóng nước.

“Không có quy định không thể né!” Hắn đắc ý trả lời, thừa cơ lau nước trên mặt. “Chân của ta không nhúc nhích, em ném không đến, chính mình không đủ chính xác.”

“Không có quy định? Được? Không co quy định à? Tốt?” Nàng giận giữ cười lên, rút ra tờ tiền có giá trị lớn, hướng bàn đặt lên. “Cho ta mười quả bóng nước.”

“Cái kia. . . . .” Đội viên nhìn thấy tiểu đội trưởng đang ướt đẫm, tuy rằng sợ hãi ánh mắt sắc bén kia nhưng lại không muốn đắc tội “nhà giàu”, chỉ có thể ấp a ấp úng mở miệng: “A, ở đây dùng phiếu, không thể dùng tiền mặt.” Hắn vừa nói xong thì chờ mong ánh mắt quét về phía mọi người.

Quả nhiên lập tức có người đi ra.

“Đây đây đây, ta có, ta đổi với ngươi!” Một tập tấm phiếu xoè ra như nam quạt, lấy lòng đưa đến trước mặt Hướng Nhu, chờ mong nàng đổi.

“Cám ơn.” Nàng lễ phép đổi phiếu, khiêu khích liếc nhìn “bia ngắm”, liếc mắt một cái rồi xoay người, đối với các tuyển thủ bóng chày vừa thi đấu cong mỉm cười. “Đây, mỗi người đều đến đây, sau khi xong ta mời các ngươi đồ uống.”

Thành Đại  Nghiệp đen hết mặt.

“Hướng Nhu!”

Tiếng rống giận giữ bắt đầu oanh tạc.

Vô số quả bóng nước, bộp bộp bộp bị ném vào người hắn, vừa nghe có người mời uống nước thì đám học sinh trung học có mắt như mù, không biết tiếng xấu năm đó của hắn, tất cả đều bị đồ uống dụ dỗ, anh dũng cầm quả bóng hướng hắn ném tới.

Hắn cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì bị vô số quả bóng nước ném vào thì không đến hai phút thân hình tô lớn đã bị đánh lùi lại vài bước, chật vật tới cực điểm.

Hướng Nhu cười ngọt ngào, lại lấy ra một tờ tiền có giá trị lớn kêu gọi càng nhiều người gia nhập. “Này, bóng nước đều tính cho ta, muốn thì cứ làm, không cần khách khí.”

Mọi người hoan hô to, ầm ầm xông tới, không bỏ qua xơ hội vui chơi, bàn tay to, bàn tay bé cầm quả bóng nước bắt đầu oanh tạc. Hơn mười quả bóng nước trong nháy mắt đã hết, ngay cả cái bàn cũng bị xê lệch.

Con ngươi u ám lợi hại như trước. Hắn nhìn cô gái nhỏ kia cư nhiên kích động mọi người xung quanh, hai tay nhỏ bé khoanh trước ngực, cười đến rạng rỡ, thưởng thức hắn bị mọi người công kích thảm hại.

Con ngươi đen nheo lại, tiếp theo chỉ trong nháy mắt thân hình to lớn ướt đẫm kia như hổ đói vồ mồi, hướng thẳng nơi Hướng Nhu đang đứng lao tới.

Hân Hân tươi cười khi người khác gặp hoạ, khoé miệng còn lưu lại nét cười, “người bị hại” cũng đã vọt tới trong nháy mắt, đem nàng hạ gục trên mặt đất.

Hướng Nhu không kịp tránh, vừa vặn ngã xuống, tuy rằng phía sau là mặt cỏ nhưng trên người hắn đều là nước, hắn bị nàng hại thật thảm, hắn dùng lực mạnh, nhanh tay chế trụ vai nàng, dễ dàng khoá chặt nàng; thân hình cường tránh đè nặng nàng, làm cho nàng không thể nhúc nhích lại đừng nói đến là xoay người.

“Em muốn chỉnh ác anh à!” hắn rít gào, rốt cuộc hình tượng thành niên gương mẫu đã biến mất.

“Đúng.” Nàng trả lời rất kiên quyêt, tức giận nhìn chằm chằm ác bá ướt đẫm nước đè lên người nàng. “Tránh ra!”

“Anh đắc tội với em sao?” Đối với kháng nghị của nàng hắn giả điếc giả ngơ, tiếp tục tức giận rống lên.

“Ngươi đã làm cái gì thì trong lòng chính mình đều biết.” Nàng oán giận trừng mắt nhìn hắn.

Cho dù hiện tại hắn đã thay đổi, làm việc thiện làm cho toàn bộ người trong trấn đối với hắn khác trước nhưng chán ghét của nàng vẫn thế, không có gì thay đổi.

Hừ, cho dù hắn có cứu vớt cả thế giới này thì nàng cũng sẽ không nhẹ nhàng với hắn!

Thành Đại Nghiệp càng dùng sức khoá chặt nàng. “Anh đã làm chuyện gì? Anh mới vừa trở về trấn không bao lâu, sao có thể làm ra chuyện gì?” Chỉ là việc này cũng đã làm cho hắn mệt chết chứ đừng nói là ra ngoài làm chuyện xằng bậy?

“Ngươi trong lòng đều biết.” Nàng lặp lại, con ngươi sáng càng tức giận, thân hình nhỏ xinh bắt đầu giãy dụa, nhấc chân lên, cố ý muốn thoát khỏi sự áp chế của hắn.

Hắn phản ứng cực nhanh, cặp đùi rắn chắc kẹp chặt nàng, hai tay từ vai mảnh khảnh xuống cổ tay nàng, dễ dàng chế trụ nàng lần thứ hai.

Năm đó thân thủ nàng nhanh nhẹn, làm cho hắn nếm không ít đau khổ, vì đối phó với cô gái nhỏ này mà hắn đặc biệt đi khổ luyện võ thuật, công dụng chính là lúc này, miễn cho không chế trụ được nàng lại làm nàng mệt ─

Con ngươi đen loé sáng, hắn như nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng động tác.

Năm đó ─

Hắn đột ngột tỉnh ra.

“Anh đã biết, là chuyện tám năm trước.”

Hướng Nhu trong mắt dừng giãy dụa, không cố ý chuyển tầm mắt, không hề trừng mắt nhìn Thành Đại Nghiệp, thân hình thon dài như tảng đá, giống như chạm đến nơi yếu nhất, phải dựa vào bản năng mới có thể không bị tổn thương.

Phía trên vang lên tiếng thở dài, nàng nghe thấy hắn mở miệng.

“Được rồi, anh nguyện ý giải thích.”

Giải thích?

Hai vai của nàng cứng nắgc, giống như sẽ bị dập nát, mặt nạ lạnh lùng rốt cuộc cũng không mang được.

Cho tới bây giờ giải thích còn có tác dụng gì? Thành Đại Nghiệp lúc trước lừa gạt đã làm nàng tổn thương quá sâu, quá nặng. Nàng không ngừng nói với chính mình chuyện lúc trước đối với nàng không có ảnh hưởng nhưng là ở sâu trong nội tâm chưa bao giờ thoát khỏi hình bóng của nàng, hắn cùng đám bạ xấu kia cấu kết với nhau, tiếng cười trào phúng vẫn còn văng vẳng bên tai của nàng… . . .

Thành Đại Nghiệp lần thứ hai thở dài, đem suy nghĩ hỗn loạn của nàng lại gần một chút.

“Nhưng là, lần đầu tiên chính là đau a!” Hắn bất đắc dĩ nói.

Hô hấp của nàng ngừng lại, hai mắt mở to như không dám tin.

Hắn đang nói cái gì? Người kia đang nói cái gì? Hắn đang giải thích không phải vì lúc trước lừa gạt, mà là bởi vì. . . . .bởi vì. . . . .

Tiếng nói nam tính tràn ngập sự chân thành, tựa đầu vào đỉnh đầu của nàng.

“Nhu, ta cam đoan lần sau sẽ không đau.”

“Ai nói với ngươi về cái đó?” Hướng Nhu hoàn toàn phát điên, đã quên hai người đang ở chỗ công cộng, tức giận mắng lớn ra tiếng. “Ngươi ác ôn vô lại, tên không biết xấu hổ ─ ngươi, ngươi, ngươi là đồ nhà vệ sinh công cộng!” Cách tám năm lần thứ hai nàng lên án.

Thành Đại Nghiệp bị mắng mà trầm xuống, cắn răng nhìn nàng. “Mẹ nó, anh không phải giải thích rồi sao?”

“Ai nghe giải thích của ngươi? Buống!” nàng dùng sức chuyển cổ tay, cố thoát ra khỏi sự kiềm chế, vung tay hướng lên trên đánh vào mắt phải hắn một cái.

“Shit!” Thành Đại Nghiệp bị đánh, mắt cố mở to ra, đau kêu không ra tiếng.

Hướng Nhu đã thoát ra, lập tức đứng dậy.

Mắt thấy nàng chưa nói rõ ràng đã quay đầu rời đi. Thành Đại Nghiệp nhịn đau bò lên, bàn tay lập tức nắm vào bả vai của nnàg, không để ý sự kháng cự của nàng, kiên quyết đem nàng trở lại.

“Buống!” Hướng Nhu phẫn nỗ kêu lên, cố gắng thoát khỏi hắn, chân ngáng hắn, cố ý muốn làm hắn ngã.

Thành Đại Nghiệp nhoáng một cái đã ép thân hình mềm mại của nàng vào thân mình, ép hơn nửa, dễ dàng khoá chặt sự phản công của nàng.

“Anh cũng không nguyện ý làm đau em a!” Hắn nói năng hung hồn đầy lý lẽ, cố gắng vì chuyện đêm đó “biểu hiện không tốt” mà cố ý giải thích, cho. . .ta một chút thời gian là đến nơi, ngươi cố tình không chịu, không nên ta ─” một đôi giày xăng đan bay tới làm cho hắn chỉ có thể câm mồm.

“Câm miệng!” Nàng tức giận đến quên hết tất cả, cởi xăng đan liền hướng hắn mà đánh, băng sơn mỹ nhân cũng bị nóng là phát hoả, xuống tay vừa nặng mà vừa độc, hận không thể đem tên vương bát đản này đánh cho bất tỉnh.

Dùng sức mà đánh, xăng đan trong tay cứ hoạt động, một bàn tay đột nhiên đưa đến, thành tâm đem giày nàng mang về.

“Đây, cho ngươi.”

Hướng Nhu tiếp nhận xăng đan, trực giác thầm nghĩ cám ơn, tiếp theo trong nháy mắt đột ngột tỉnh lại.

Có người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, dùng tốc độ thong thả nhất ngẩng đầu, đi tới phía trước nhìn.

Đâu chỉ có người, bốn phía đều có người a! những người đó như bức tường thành, ba vòng vây quanh. Sau ba vòng mọi người đều tò mò, mỗi người đều nghe được cái hay.

Ông trời, những người này vây quanh được bao lâu rồi?

Hướng Nhu toàn thân rét run, tức giận thở phì phò, tưởng tượng nàng cùng Thành Đại Nghiệp đối thoại tất cả đều lọt vào lỗ tai của mọi người, nàng sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.

“Tiểu Nhu, các ngươi nói là cái gì đầu tiên a?” Bà chủ tiệm văn phòng phẩm hưng phấn đặt câu hỏi.

Trấn trên các bà mối đều cướp lời mở miệng.

“Ai a, còn cái gì là lần đầu tiên, đương nhiên là cái kia lần đầu tiên thôi!”

“Đúng vậy đúng vậy, bằng không còn có cái gì lần đầu tiên nữa?” Nói chuyện chính là Âu Dướng Hân Hân cùng mẹ, vẻ mặt của người từng trải, còn nháy mắt với Hướng Nhu.

Người đên càng nhiều, còn đối với đoạn đối thoại của hai người bàn luận, lập tức đem các đứa nhỏ chưa đầy mười tám tuổi đuổi ra ngoài, còn lo việc nguyên tắc mà cha mẹ “đương sự” vừa vặn ở đó/

“Tiểu Nhu, có phải hay không rất đau?” Hướng mẹ lo lắng hỏi, đi đến cầm tay con gái bảo bôi, đến bây giờ mới hiểu được nguyên nhân con gái độc thân cho tới bây giờ. Không ngờ con gái từ tám năm trước đã thuộc sở hữu của người khác!

Hướng Nhu căn bản nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng trắng như tuyết.

Mắt thấy nàng không có trả lời, mọi người lại càng gần lại, lại còn thật tâm phát biểu ý kiến, biểu đạt mãnh liệt, vội vã làm chủ đối với cặp nam nữ này, xử lý vấn đề “không có hiệu quả” của bọn họ.

“Có phải là nhà trai kỹ thuật không tốt?”

“Phương diện kỹ thuật có thể bổ túc, luyện tập nhiều là được.”

“Nếu vốn sinh ra đã kém cỏi?”

“A, vậy ─” Tầm mắt mọi người toàn bộ đều nhìn vào cha mẹ của Thành Đại Nghiệp.

Có vấn đề, đúng là có?

“Không có khả năng, con ta tuyệt đối không phải là “không đủ” a!” gen di truyền trọng đại bị nghi ngờ, Thành ba tức giận đến phát run, phải chứng minh chính mình vẫn là “bảo đao chưa già”, có “giống” tốt đẹp này thì đứa con tuyệt đối cũng là thiên phú.

“A, Thành lão, mọi người không phải có ý này!” Có người vội vàng ngăn cản.

“Đó là có ý tứ gì?” Thành ba hai tay vòng sau lưng.

“A, có thể ─ hẳn là ─ a, là người trẻ luyện tập không đủ đi! Chỉ cần luyện tập vài lần hẳn là có thể.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Nhà của ta có bản “Tây tạng dục kinh” ta sẽ đưa cho bọn họ xem.”

“Ai a, có thể lấy trực tiếp A phiến (18+), dùng phim nhựa dạy học, học đứng lên mới có thể mau.”

Ý kiến đều vọt tới, Hướng Nhu bị các người gia vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cứng ngắc như tượng, hoàn toàn không thể phản ứng, trong lòng quanh quẩn không ngừng kích động la lên.

Trời ạ, ai tới cứu nàng a! Trời ạ, nàng nhất định là đang gặp ác mộng.

Trời ơi ─