Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 104




Trên Thập Nhất hải, gió rít gào giận dữ, linh lực cuồn cuộn va chạm rồi nổ tung.

Bốn thiên tài thế hệ trẻ của Nhân tộc trấn thủ Tứ Phương Định Thần trận, ngăn cản mười vạn đại quân Yêu tộc, mà cuộc chiến của các đại năng tuyệt thế ở một không gian khác đang rất gay gắt. Nhóm tôn giả lần lượt xé rách không gian, lại lần lượt đánh vỡ không gian, sau đó lại xé rách một không gian khác.

Các hòn đảo nhỏ trên biển bị lực lượng từ trong không của nhóm đại năng lan đến, liên tục chìm xuống đáy biển.

Cho dù là biển khơi vô biên vô hạn có thể bao dung vạn vật, nhưng hiện tại lại bị lực lượng cường đại cuốn thành vòi rồng, sau đó lại bị thiêu đốt đến bốc hơi.

Lạc Tiệm Thanh canh giữ ở cửa Thanh Long, có thể nghe thấy từng đợt nổ truyền từ xa đến. Tay phải y nắm chặt Huyền Linh kiếm, tay trái thì đang cầm Minh Quang Thanh Ngọc châu, trong lòng rối loạn đến quặn đau nhưng mặt ngoài lại vô cùng trấn định, dẫn dắt hơn sáu nghìn nhân tu phía sau tiếp tục giữ gìn Tứ Phương Định Thần trận.

Lực lượng của Minh Quang Thanh Ngọc châu không ngừng khuếch tán, từ không trung lắng xuống một đóa Thanh Liên, đánh bại đại quân hơn vạn yêu thú.

Thời gian trôi qua, Lạc Tiệm Thanh càng sốt ruột.

Y không biết đối thủ của Huyền Linh Tử là Yêu tôn nào, nhưng y biết sư phụ của y có tu vi cao tới đâu mà không cầm bản mạng kiếm khẳng định thực lực đại giảm. Duới tình huống như thế, giả như Huyền Linh Tử gặp phải Độc Tuyệt Thiên lão… vậy sẽ rất nguy hiểm!

Khi Lạc Tiệm Thanh đang lo lắng, lại nghe uỳnh một tiếng!

Minh Quang Thanh Ngọc châu khẽ run lên, từ khe nứt lóe ra chút ánh sáng trắng. Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, lật tay thu Minh Quang Thanh Ngọc châu lại, đồng thời giơ Huyền Linh kiếm lên.

Keng!

Bảo kiếm lạnh lẽo lấp lóe dưới ánh mặt trời phảng phất như được đúc từ hàn băng, trên thân kiếm lướt qua ánh sáng lạnh. Không dịu dàng như Minh Quang Thanh Ngọc châu, Huyền Linh kiếm vừa ra khỏi vỏ đã sắc bén đến mức có thể cắt được không khí, phát ra tiếng kiếm ngâm rất nhỏ.

Tu sĩ bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Lạc đạo hữu, ngươi đây là?”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, giọng nói bình tĩnh: “Thanh kiếm này của sư phụ ta cũng được coi là nửa tiên khí, đủ để ứng phó.”

Tu sĩ kia vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng thấy bộ dáng xa cách của Lạc Tiệm Thanh, hắn chỉ có thể thu lại nghi vấn.

Lạc Tiệm Thanh giơ Huyền Linh kiếm chỉ về đám yêu thú, mỗi khi y khua bảo kiếm, kiếm quang sẽ quét qua đại quân yêu thú, vô số đầu yêu thú lăn xuống. Mười con yêu thú cấp tám thấy thế liền rít gào lao tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh lấy một địch mười, không hề sợ hãi.

Không nói hiện giờ y đã là tu vi Độ Kiếp kỳ, cho dù y vẫn là Hợp Thể kỳ cũng sẽ không e ngại mười yêu thú cùng là Hợp Thể kỳ này.

Từng giây từng phút trôi qua, Lạc Tiệm Thanh đã giết đến chết lặng.

Mệt mỏi không phải vì chiến tranh gian khổ, cũng không do khó khăn, mà là sự tra tấn đối với ý chí con người. Lạc Tiệm Thanh cảm giác mình nhất định đã giết hơn một vạn con yêu thú, có lẽ là hai vạn. Nhưng đám yêu thú lại như giết mãi cũng không hết, giết một vẫn còn hai, giết hai vẫn còn bốn!

Lạc Tiệm Thanh khua Huyền Linh kiếm, lại cắt hai mươi ba đầu con yêu thú.

Khi y lại chuẩn bị vung kiếm bỗng nghe một tiếng xé gió từ xa truyền tới, hai mắt y sáng ngời, nhanh chóng phóng mắt nhìn qua. Chỉ thấy một bóng người mặc đồ trắng từ xa bay tới.

Dáng người người nọ cũng không tính là cao lớn, nhưng tay phải lại mang theo một con Bạch Lang không biết sống chết.

Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt nhìn người nọ. Khi hắn xuất hiện, đám yêu thú trung giai đồng loạt kinh hãi lui về sau, yêu thú Địa giai cũng bị uy áp cường đại của đối phương ép cho liên tiếp lui về.

Tay phải Huyền Linh Tử vừa động, Bạch Lang toàn thân là máu bị hắn ném xuống biển, cũng không biết dùng pháp thuật gì, Cự Lang nằm ở trên mặt nước, toàn thân đổ máu.

Lạc Tiệm Thanh nhìn Bạch Lang quen thuộc này, vừa nhìn đã nhận ra là ai.

Nhưng y còn chưa kịp vui mừng, vừa nâng mắt lên lại thấy Huyền Linh Tử bay đến trước mặt mình.

Trên khuôn mặt tuấn nhã dính một chút máu, ánh mắt Lạc Tiệm Thanh chuyển từ trán tới cằm Huyền Linh Tử, cuối cùng dừng ở vai trái hắn, sau đó lập tức kinh sợ, bật thốt theo bản năng: “Sư phụ, ngươi bị thương!” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng tới đỡ Huyền Linh Tử.

Một thân áo bào trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vết máu loang lổ trên cẩm bào thuần trắng nhìn mà rợn người.

Huyền Linh Tử khẽ xua tay: “Cũng không nghiêm trọng.”

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh siết chặt, chỉ do dự trong chốc lát, chung quy vẫn không dám nói gì trước mặt nhiều người như vậy.

Đến hiện tại, trận đại chiến đã duy trì suốt mười tám ngày.

Cửa Thanh Long thu hoạch thắng lợi đầu tiên, có Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng khởi động Thanh Long trận, giam lỏng mấy ngàn yêu thú tàn dư. Trong đó có ba nghìn yêu thú bị trảm dưới kiếm, còn có hơn vạn yêu thú trực tiếp đầu hàng không muốn chiến đấu.

Đồng thời ở cửa Huyền Vũ, Hình Nguy gặp phải các tăng nhân Quy Nguyên Tông khống chế Huyền Vũ trận, không thể làm gì họ.

Ngươi đánh bọn họ, bọn họ ngồi xuống niệm kinh; ngươi dùng hết toàn lực đánh bọn họ, bọn họ vẫn ngồi xuống niệm kinh!

Huyền Vũ trận được nhóm tăng nhân canh giữ đã cứng như mai rùa, đừng nói có thể công phá hay không, ngay cả sứt một miếng cũng khó.

Hình Nguy hao phí rất nhiều linh lực, đánh tròn ba ngày mà không nhằm nhò gì; mà các tăng nhân được Linh Thượng đại sư dẫn dắt cũng an tâm niệm Phật, không chủ động công kích.

Còn ở cửa Bạch Hổ thì nguy cấp hơn nhiều.

Bạch gia lão tổ chính là tuyệt thế đại năng duy nhất trong Bát đại thế gia đạt tới Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nhìn khắp Nhân tộc, thực lực của lão có thể xếp thứ năm. Nhưng hiện giờ ở trước mặt lão là Yêu tôn Âm Cơ!

Âm Cơ tuy yếu nhất trong Tứ Đại Yêu tôn, nhưng bằng vào quỷ kế và nghiên cứu trận pháp, ả có thể coi là người khó dây nhất trong Tứ Đại Yêu tôn.

Hiện giờ trong giới Tu Chân ngoại trừ Ma Tôn Ma Thiên Thu đã qua đời, tuổi tác lớn nhất chính là Bạch gia lão tổ. Nhưng so sánh với Âm Cơ, Bạch gia lão tổ cũng chỉ là vãn bối, trong một ngàn năm, Âm Cơ đã tỏa sáng ở chiến trường hai tộc.

Bạch gia lão tổ khua trường thương, biến thành một con Phượng Hoàng màu trắng, gào thét nhằm phía Âm Cơ. Tuy không thể thắng, nhưng bằng vào Tứ Phương Định Thần trận, Bạch gia lão tổ có thể miễn cưỡng giằng co với Âm Cơ, cản lại bước đi khiến ả không thể đắc thủ.

Nhưng bất kể Bạch gia lão tổ công kích kiểu gì Âm Cơ đều có thể lập tức tìm ra phương pháp đơn giản nhất để gỡ giải công kích của lão. Mỗi khi đuôi rắn vung qua, gần vạn tu sĩ trong cửa Bạch Hổ đều tái cả mặt, thời thời khắc khắc lo lắng Âm Cơ có thể phá Tứ Phương Định Thần trận không.

Mà ở Thập Nhất hải, chiến cuộc căng thẳng nhất là cửa Chu Tước.

Độc Tuyệt Thiên lão hàng năm ẩn cư trong yêu cảnh, rất ít bại lộ thực lực, nhưng không ai dám coi thường lão. Hơn một nghìn năm trước, khi Yêu tộc còn có Thiên giai Yêu tôn, Độc Tuyệt Thiên lão rõ ràng chỉ có tu vi Địa giai đỉnh phong, Thiên giai Yêu tôn đó vẫn phải cho lão vài phần mặt mũi.

Hiện giờ Độc Tuyệt Thiên lão đã bước vào Thiên giai.

Lão giả tóc bạc gù lưng đứng trước mặt gần vạn nhân tu, đập quải trượng Thương Hoàng mộc xuống đất, đất rung núi chuyển, nước biển dâng cao. Hạo Tinh Tử tôn giả cùng mấy vị tôn giả khác liên thủ chống cự, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cản lại công kích của Độc Tuyệt Thiên lão, thoáng chiếm hạ phong.

Trận đại chiến này là một trận chiến dài lâu. Yêu lực của Độc Tuyệt Thiên lão nối liền không dứt, phía Hạo Tinh Tử tôn giả đã dần yếu thế, cứ đà này, Độc Tuyệt Thiên lão nhất định có thể đánh tan trận pháp Chu Tước, sau đó phá hủy Tứ Phương Định Thần trận.

Độc Tuyệt Thiên lão bình tĩnh dùng biển linh lực vô biên vô hạn tấn công Hạo Tinh Tử cầm đầu đại quân Nhân tộc. Một ngày trôi qua, lão vẫn giữ phong thái ổn định, công kích không nhanh không chậm, bảo tồn thể lực, bỗng động tác lão khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Đông.

Đại quân Yêu tộc tấn công cửa Thanh Long, thất bại!

Đôi lông mày hoa râm nhíu chặt, lão giận dữ quát to một tiếng, đột nhiên thu lại quải trượng, tay phải thành quyền. Lúc này nhóm nhân tu mới phát hiện, khi áo bào của Độc Tuyệt Thiên lão hạ xuống, cơ thể giấu trong áo bào rất cường tráng!

Từng bắp thịt nối liền đánh mạnh vào thị giác, mọi người trố mắt đứng nhìn.

“Vạn mộc khô đằng, độc thử nhất chi!”

Uỳnh!

Yêu lực khủng bố hình thành một ngọn núi trên không trung, bao phủ cả bầu trời!

Mấy ngàn tu sĩ trên mặt biển hoảng sợ nhìn ngọn núi, chỉ thấy đáy núi lớn tạo từ yêu lực đen ngòm đã hình thành một bàn tay khổng lồ! Nói là núi kỳ thật càng giống một bàn tay to ngưng kết từ núi đá, trên mu bàn tay có một ngọn núi cao không thấy đỉnh, lòng bàn tay lại chộp tới mấy ngàn tu sĩ.

Hai mắt Hạo Tinh Tử hơi co lại, hô lớn: “Vân Mặc, kiếm!”

Tả Vân Mặc lập tức nâng Thái Hoa kiếm, tay phải Hạo Tinh Tử tôn giả nắm chặt, Thái Hoa kiếm liền hóa thành một luồng sáng bay vào lòng bàn tay lão.

Tôn giả đầu bạc tay cầm trường kiếm, một người một kiếm đánh nhau với núi lớn.

“Thanh Dương vi lệnh, Thái Hoa vi kiếm.”

Chỉ thấy một đạo kiếm ảnh từ trên thân kiếm Thái Hoa hiện lên, thanh kiếm này rộng chừng trăm trượng, dài vạn trượng. Khi kiếm ảnh hình thành, trên bầu trời vang lên từng tiếng sấm sét, một cột sét bạc từ trên trời đánh xuống đập lên kiếm ảnh, khiến kiếm ảnh ngưng kết thành thực thể, tản mát ra uy thế hào hùng.

“Thái Hoa kiếm chiêu thức ba, Bôn Lôi Thanh Thiên!”

Khi núi lớn và cự kiếm va chạm, biển khơi bị dạt ra hơn trăm trượng. Các tu sĩ liên tiếp lui về sau, Tả Vân Mặc tu vi chỉ có Hợp Thể hậu kỳ suýt chút nữa ngã khỏi trung tâm cửa Chu Tước, nhưng hắn vẫn cắn răng dùng kiếm chắn lại, cưỡng ép cơ thể ổn định trong sóng xung kích đáng sợ này.

Lần va chạm này, cự kiếm xuyên phá núi lớn, nhưng kiếm ảnh cũng vỡ vụn.

Hạo Tinh Tử tôn giả phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt Độc Tuyệt Thiên lão cũng trắng bệch, khóe môi đổ máu.

Mà Tả Vân Mặc phía sau Hạo Tinh Tử mặt như giấy vàng, hắn cố ngậm chặt miệng, lại nghe “Rắc ——” một tiếng, trường kiếm trong tay hắn gãy thành từng đoạn!

Hạo Tinh Tử kinh hãi xoay người: “Vân Mặc!”

Tả Vân Mặc không ngừng hộc máu, hắn nâng tay lau đi nhưng máu lại không ngừng chảy xuống. Tả Vân Mặc lật tay lấy một viên đan dược từ trong nạp giới, trực tiếp nuốt xuống. Khóe môi hắn cong lên lộ ra một nụ cười ấm áp, khàn khàn nói: “Sư phụ, đệ tử… không sao.”

Bản mệnh kiếm đã gãy, sao có thể không sao?

Nhưng hiện giờ có thể bảo vệ cửa Chu Tước quan trọng hơn thương thế của một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ.

Hạo Tinh Tử cũng không thể tách ra đi thăm dò thương thế của Tả Vân Mặc, lão nâng Thái Hoa kiếm tiếp tục chống lại Độc Tuyệt Thiên lão. Hai người qua lại chém giết trong không gian hư vô, sau đó lại đánh nát không gian, không ngừng đối chiến trên Thập Nhất hải.

Hạo Tinh Tử không thể chống lại Độc Tuyệt Thiên lão, Độc Tuyệt Thiên lão tìm được thời cơ, trực tiếp tấn công Tả Vân Mặc.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng!

Một đạo kiếm quang màu vàng từ phía chân trời xa xôi vọt tới, cắt qua nước biển, va vào công kích yêu lực của Độc Tuyệt Thiên lão, sau đó vỡ tan.

Độc Tuyệt Thiên lão khẽ run, lão chậm rãi quay đầu nhìn về sau.

Trên vai trái Huyền Linh Tử còn có ba vết cào sâu thấy xương, nhưng ánh mắt hắn lại rất trấn định, bình thản nhìn lão giả tóc bạc trước mắt, thản nhiên nói: “Độc Tuyệt Thiên lão, đại thế đã định.”

Ánh mắt Độc Tuyệt Thiên lão đảo qua Huyền Linh Tử và tu sĩ áo xanh bên cạnh hắn, sau đó lão trầm tĩnh nói: “Nếu Tấn Ly ở đây, kết cục sẽ không thế này.”

Huyền Linh Tử nói: “Nhưng hắn lại không ở đây.”

Độc Tuyệt Thiên lão trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn nhóm yêu thú ngơ ngác phía sau. Sau đó lão lại cúi đầu nhìn xuống biển, đống thi thể yêu thú tạm thời còn chưa bị uy áp của mình và đám người Hạo Tinh Tử nghiền nát, thật lâu sau, lão ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Linh Tử, nói: “Yêu tộc bại, Nhân tộc thắng.”

Sáu chữ ngắn ngủi ẩn vào trong gió biển lạnh thấu xương, dần dần mai một.

Lạc Tiệm Thanh ngẩn ngơ, cảm thấy vừa rồi mình nghe lầm cái gì đó, không bắt được từ mấu chốt, lại như mọi thứ chỉ là ảo giác.

Huyền Linh Tử chuyển mắt nhìn đồ nhi nhà mình, khóe môi hơi cong lên lộ ra nụ cười mỉm hiếm có, sau đó lại nhanh chóng che giấu. Hắn nhìn về phía Độc Tuyệt Thiên lão, nói: “Tộc chúng ta không cần thắng lợi.”

Sắc mặt Độc Tuyệt Thiên lão hơi trầm xuống: “Vậy muốn cái gì.”

Huyền Linh Tử nhấc tay phải, một con sói khổng lồ màu trắng xuất hiện ở trong tay hắn.

Đồng tử Độc Tuyệt Thiên lão co lại, còn chưa mở miệng đã nghe Huyền Linh Tử nói: “Nhân tộc muốn Yêu tộc không còn lực phản kích.”

“Huyền Linh Tử, ngươi dám!”

Ầm!

Kiếm quang màu vàng từ sau lưng xuyên qua người Cự Lang. Bạch Lang vết thương chồng chất khẽ run rẩy, miễn cưỡng mở to mắt nhìn về phía Độc Tuyệt Thiên lão đang tức giận.

“Thiên… Thiên lão…”

Độc Tuyệt Thiên lão đỏ bừng cả khuôn mặt, phẫn nộ rít gào: “Huyền Linh Tử!”

Cự Lang ngơ ngẩn nhìn Thiên lão, phát hiện người kia không chú ý tới mình, chỉ đang phẫn hận nhìn chằm chằm nhân tu đánh nát yêu đan của mình. Cự Lang trầm mặc một lát, một đạo bạch quang hiện lên, hóa thành hình người ngã vào trong biển rộng.

Huyền Linh Tử nắm trường kiếm chỉ về phía Độc Tuyệt Thiên lão, thanh lãnh nói: “Ngoại trừ yêu đan Hào Minh, chúng ta còn muốn cả yêu đan của Hình Nguy.”

Ngày hôm nay, có lẽ Lạc Tiệm Thanh cả đời không thể quên.

Yêu tộc và Nhân tộc đại chiến đã nhiều năm, thiên tài tinh anh của hai tộc chết vô số.

Mấy vạn năm trước, Yêu tộc có gần trăm Yêu tôn Thiên giai, Nhân tộc cũng có vô số người có thể thành tiên. Nhưng hiện tại cả đại lục Huyền Thiên, tu sĩ Hóa Thần kỳ chỉ có Huyền Linh Tử, Yêu tôn Thiên giai cũng chỉ có Độc Tuyệt Thiên lão.

Không ai biết đại chiến bắt đầu thế nào, chỉ biết là trận chiến này một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại.

Không chỉ là vì tài nguyên, càng vì hàng tỉ đồng bào chết đi.

Khi đêm tối phủ xuống, Nhân tộc thắng lợi hoàn toàn. Huyền Linh Tử một kiếm đâm xuyên qua yêu đan của Hào Minh, bức ép Độc Tuyệt Thiên lão không thể không đồng ý ngưng chiến, chấp nhận thương lượng phân chia tài nguyên và địa bàn cùng Nhân tộc, bàn tính từ nay về sau hai tộc sẽ chung sống thế nào.