Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 109




Trong bóng tối, sự yên lặng kéo dài.

Lạc Tiệm Thanh dứt câu rồi cũng không chủ động nói gì nữa. Y đã làm hết những gì có thể, cuối cùng là cần cho đối phương thời gian để suy xét. Như lời vừa rồi của Thương Nhược Yêu tôn, Mặc Thanh tiền bối mong hắn có thể giúp mình một tay, Lạc Tiệm Thanh biết đây là một cơ duyên lớn.

Thực lực của Thương Nhược Yêu tôn sớm đã ở đỉnh Thiên giai, ba vạn năm trước hắn còn mạnh hơn cả Mặc Thanh, chỉ sau Cửu Liên.

Chưa kể Thương Nhược Yêu tôn còn là thần thú.

Xưa nay thần thú vốn đã sở hữu nhiều bí pháp, khi một thần thú xuất thế, sẽ nhận được truyền thừa. Rất nhiều bí pháp đã nằm trong máu của bọn họ, qua từng thế hệ tích lũy lại, lực lượng này vừa rắc rối lại đáng sợ, đây có thể coi là vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.

Vậy nên đến tận bây giờ, khi sáu mươi ba vị Yêu tôn còn lại hồn phi phách tán, đừng nói là đến ngưng thân hiện hình, ngay cả một câu di ngôn cũng chẳng truyền lại được, Ấy thế mà Thương Nhược Yêu tôn lại có thể xuất hiện, có thể tỏa ra uy áp giống ba vạn năm trước, có thể vây nhốt Lạc Tiệm Thanh lâu như vậy.

Thật lâu sau, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là một ngày, hay thậm chí là một năm.

Lạc Tiệm Thanh mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thương Nhược Yêu tôn: “Ngươi có biết thứ Mặc Thanh để trong nạp giới là gì không.”

Lạc Tiệm Thanh ngẩn ngơ, suy tư một chốc, cung kính đáp: “Vãn bối không biết.” Không hỏi, không tò mò, Lạc Tiệm Thanh biết, nếu Thương Nhược Yêu tôn muốn, tự hắn sẽ nói ra.

Quả nhiên, Thương Nhược Yêu tôn nói: “Hắn nói, Cửu Liên không chết.”

Lạc Tiệm Thanh trợn mắt, nhưng khi nhớ tới bản mệnh đăng Thanh Liên ở cấm địa Ngọc Tiêu Phong, y cũng thu tâm lại.

Thương Nhược nói tiếp: “Đại đạo ba ngàn, phàm nhân chúng ta chỉ đi một đạo tu luyện, vốn đã là làm trái với Thiên. Ba vạn năm trước, hơn một trăm người chúng ta chết ở đây, ngay cả Mặc Thanh cũng chôn xương nơi này. Nhưng chỉ Cửu Liên là không chết. Rốt cuộc hắn đã làm gì, Mặc Thanh chưa từng nói cho bản tôn, nhưng y mong bản tôn biết một điều, nếu ngươi có thể luyện đến tầng bảy của “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, vậy cơ may đoạt thiên của ngươi sẽ cao hơn Cửu Liên.”

Nội tâm thoáng chốc gợn sóng, Lạc Tiệm Thanh không kìm được mở lời: “Tiền bối, thiên phú của vãn bối không được như Cửu Liên sư tổ.”

Thương Nhược lại thản nhiên nói: “Cốt linh ngươi mới bảy mươi mà đã đến cảnh giới như vậy, sao ngươi lại không bằng hắn được.”

Lạc Tiệm Thanh tức thì im thin thít.

Sao y có thể trả lời là tu vi của mình vốn là năm lần bảy lượt cướp mất cơ duyên của Lý Tu Thần mới có được cảnh giới này đây?

Lạc Tiệm Thanh đảo mắt suy nghĩ, tức thì ngộ ra. Cái thứ gọi là cơ duyên này vốn là việc ngươi tranh ta đoạt. Những cơ duyên mà kiếp trước Lý Tu Thần có được, đa số là đoạt của người khác, cuối cùng làm y phải bỏ mình. Kiếp này y đoạt cơ duyên của Lý Tu Thần, thì nó chính là của y, không có gì phải băn khoăn cả.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn trả lời: “Ngộ tính của vãn bối không thể sánh bằng với Cửu Liên sư tổ.”

Chỉ một “Cửu Liên Bản Tâm Lục” đã khiến Ngọc Tiêu Phong bỏ xa các tu sĩ Thái Hoa sơn khác, thì đừng nói đến “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” còn đáng sợ hơn kia. Dù Lạc Tiệm Thanh có dành tâm huyết cả một đời, sợ rằng cũng không thể tạo ra bộ công pháp lợi hại như thế.

Thương Nhược không để tâm, giọng nói vang dội quanh quẩn trong bóng tối: “Thuật kết toán* của Mặc Thanh bỏ xa bản tôn và Cửu Liên. Y nói cơ hội của ngươi lớn hơn Cửu Liên, thì đó chính là sự thật. Mai sau dù là kẻ khác giúp ngươi đoạt thiên, hay là ngươi dựa vào sức mình mà đoạt thiên, chỉ cần thành công, thì không cần phải bận tâm gì nữa.”

*Bấm đốt ngón tay nhìn trước tương lai/Thiên Đạo

“Nhưng tiền bối …”

Lạc Tiệm Thanh bỗng im bặt, ánh mắt mở to, không dám tin nhìn thứ trước mặt mình.

Chỉ thấy trong màn đêm vô tận này, một con mắt khổng lồ hiện lên. Con mắt này to bằng người Lạc Tiệm Thanh, trong con ngươi vàng kim như có cát vàng vờn vện, chỉ có giữa đồng tử là màu thuần trắng, như vầng trăng tròn, cứ thế mà hiện lên trước mặt Lạc Tiệm Thanh.

Sấm sét ầm ầm cộng hưởng với tiếng rồng ngâm.

“Ngươi muốn hóa rồng không?”

Khi Lạc Tiệm Thanh thoát khỏi bóng tối khôn cùng này, một bóng dáng vận bạch y lọt vào mắt y.

Huyền Linh Tử nhìn thấy y, lập tức phi thân đến kéo y về phía sau, cẩn thận xem thương thế trên người y.

Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh trắng bệch, bờ môi cắt không còn một giọt máu, do dự nhìn Huyền Linh Tử. Miệng y hơi mấp máy, cố cất lời, nhưng chỉ phát ra một tiếng thôi đã đau đớn nhắm mắt lại.

Ngón tay Huyền Linh Tử run rẩy, đổi tay phải đỡ lấy Lạc Tiệm Thanh, giơ tay trái đang ôm eo Lạc Tiệm Thanh lên. Hắn chầm chậm cúi đầu, ngơ ngác nhìn tay trái của mình, lòng bàn tay hắn đã đầy máu, gần như đẫm máu đặc.

“Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.

Thanh sam bị máu tươi nhiễm đỏ, vốn lúc truy bắt Yêu tôn Hình Nguy trên Thập Thất hải, lưng Lạc Tiệm Thanh đã bị đối phương khoét một lỗ. Lúc từ Thập Thất hải tới cực bắc, Lạc Tiệm Thanh đã ăn rất nhiều đan dược, cũng vận linh lực chữa thương, bấy giờ mới làm vết thương ở lưng đỡ hơn.

Nhưng giờ, vết thương sau lưng y đã bị xé rách.

Dọc theo xương sống, vết thương này chạy đến xương cụt, giống hệt như bị một con dao sắc rạch ra. Dù vết thương đã khép lại, nhưng máu vẫn thấm vào lưng áo. Miệng vết thương không thể nhìn được do bị quần áo che khuất, nhưng dù không nhìn thấy cũng vẫn cảm nhận được sự đau đớn khôn cùng.

Đây gần như là xẻ đôi người sống ra, rồi vá lại!

Huyền Linh Tử nắm chặt trường kiếm, hai mắt đỏ bừng, giận dữ nhìn cự long màu vàng. Trên người rồng đã có vô số vết thương, trong khoảng thời gian Lạc Tiệm Thanh bị cự long nuốt vào miệng, Huyền Linh Tử vẫn luôn tranh đấu với nó.

Thương Nhược Yêu tôn đã ngã xuống ba vạn năm, nhưng tàn hồn của hắn vẫn cường đại đến nghiêng trời lệch đất.

Huyền Linh Tử sớm đã bị thương, nếu không phải vẫn cố gắng gượng, chỉ sợ hắn đã không chống chịu được nữa.

Mà giờ, hắn mãi mới nhìn thấy đồ nhi của mình, nhưng đồ nhi của hắn lại bị trọng thương thế này. Sao hắn có thể không đau lòng, đau đến nỗi hận không thể đồng quy vu tận với ác long này, băm thây vạn đoạn nó!

Huyền Linh Tử cẩn thận trao Lạc Tiệm Thanh cho Ngọc Thanh Tử tôn giả, sau đó phi thân trở lại, tiếp tục chiến đấu với ác long.

Dưới đất trời mênh mông, cự long màu vàng vần vũ giữa trời xanh, ánh mắt màu vàng kim nhìn Huyền Linh Tử. Giờ phút này trên người hắn đã nồng đậm sát khí, sát khí khủng bố này như hóa thành thực thể, nghiền áp không khí, uy áp đã lan ra cả trăm dặm!

Huyền Linh Tử chỉ kiếm tới trước: “Vì sao làm y bị thương.”

Cự long miệng phun sấm sét: “Ngươi cũng là hậu nhân của Cửu Liên.”

Đôi mắt Huyền Linh Tử băng giá: “Vì sao làm y bị thương!”

Đuôi cự long quét ngang đánh về Huyền Linh tử, hai người phút chốc lao vào đánh nhau.

Cuộc chiến của đại năng, làm trời chấn động, đất rung núi sập. Đá vụn sơn mạch Khô Sơn tung tóe trước dư âm cuộc chiến của họ, đất trời đầy vụn đá. Ngoại trừ Độc Tuyệt Thiên lão, các tôn giả hai tộc đều vội vàng lùi lại tránh khỏi phạm vi công kích của hai người kia.

Trên thân kiếm của Huyền Linh Tử chỉ có hận thù lạnh căm, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, mà cự long cũng không nương tay, dẫn tới rất nhiều sấm sét bổ tới Huyền Linh Tử. Hai người đánh đến nan xá khó phân, lực lượng của cự long hiển nhiên còn khủng bố hơn lúc nuốt Lạc Tiệm Thanh, một lần nữa đẩy Huyền Linh Tử đến tuyệt cảnh.

Đến phút cuối, Huyền Linh tử phun một ngụm tinh huyết màu vàng lên kiếm, phút chốc, kiếm khí bốc tới chín ngàn trượng!

Thanh kiếm trông có vẻ giản dị lại sở hữu kiếm ý cuồng bạo, đánh úp về phía Thương Nhược Yêu tôn.

Thấy thế, Độc Tuyệt Thiên lão trợn mắt, lập tức ngăn lại: “Huyền Linh Tử, ngươi dám!”

Nhưng uy thế của một chiêu này còn vượt qua cả dự đoán của Độc Tuyệt Thiên lão, gã bị đánh bay, chỉ ngăn được năm phần lực lượng, năm phần còn lại đập vào ngực cự long, làm nó ngâm lên một tiếng đau đớn, rơi xuống đất.

Huyền Linh Tử hóa thành một luồng sáng, dẫm lên vết thương trên ngực cự long, trường kiếm giơ lên chuẩn bị đâm xuống.

“Thương Nhược Yêu tôn!” Độc Tuyệt Thiên lão kinh hãi hô to.

Cự long bỗng hóa thành một nam tử tuấn mĩ, cầm lấy kiếm của Huyền Linh Tử. Mũi kiếm đâm xuyên bàn tay hắn, máu tuôn ra không ngừng. Huyền Linh Tử không cho đối phương cơ hội thở dốc, mồm niệm chú ngữ, một kiếm đâm xuống, lúc này, kiếm phá ngực, ghim sâu vào ngực Thương Nhược Yêu tôn.

Nhưng trong đó không có yêu đan, dù kiếm của Huyền Linh Tử xuyên qua lồng ngực, nhưng Thương Nhược Yêu tôn chỉ hộc máu, hơi thở không yếu đi.

Huyền Linh Tử nhíu mày thu kiếm lại.

Nằm dài trên mảnh đất này, Thương Nhược Yêu tôn nhìn bầu trời đằng xa, không thốt lên lời.

Bàn tay Độc Tuyệt Thiên lão run rẩy, bay qua, truyền yêu lực của mình vào cơ thể Thương Nhược Yêu tôn, rồi kinh ngạc nhận ra, yêu lực của mình không được đối phương tiếp thu. Độc Tuyệt Thiên lão khàn giọng nói: “Yêu tôn!”

Con ngươi Thương Nhược Yêu tôn hơi chuyển, nhìn Độc Tuyệt Thiên lão, trầm thấp nói: “Ngươi là … Tiểu Thạch yêu ở Đệ Nhị hải?”

Độc Tuyệt Thiên lão liên tục gật đầu.

Cảnh này dù ở trong hoàn cảnh nào, vẫn rất buồn cười. Một lão già tóc đã hoa râm tha thiết nhìn một nam tử trẻ tuổi, mắt đầy lệ, cơ thể run lên từng hồi.

Huyền Linh Tử im lặng nhìn họ.

Thương Nhược Yêu tôn thở dài, than: “Ngươi thế mà đã đạt tới Thiên giai.”

“Yêu tôn!”

“Nhớ ba vạn năm trước ngươi mới chỉ là một tiểu yêu mới mở linh trí, không ngờ tới giờ đã đạt tới Thiên giai rồi… Tốt lắm, tương lai Yêu tộc, đều nhờ các ngươi cả.”

Độc Tuyệt Thiên lão vẫn cố gắng truyền yêu lực của mình vào cơ thể Thương Nhược Yêu tôn, nhưng Thương Nhược lại thở dài, dùng một sức mạnh vô hình ngăn cản hành động của lão. Hắn thản nhiên nói: “Trái tim và yêu đan của bản tôn đã bị kẻ khác lấy mất, ngươi đừng tốn công vô ích. Ba vạn năm trước bản tôn đã ngã xuống, giờ còn có thể giúp hậu bối vài việc, coi như cũng hữu ích.”

Không có yêu đan, yêu thú không thể tu luyện được nữa, đừng nói đến việc nhận yêu lực của người khác.

“Yêu tôn!”

Cách đó không xa, đại năng Nhân tộc và tôn giả Yêu tộc đã chạy tới, vây quanh chỗ này, nhưng không có ai đến gần.

Thương Nhược Yêu tôn không để ý mấy kẻ này, hắn nhìn bầu trời vô tận, đôi mắt dần hiện lên sự mịt mờ. Bầu trời dần hửng sáng, mây mờ tản ra, cát vàng ngập Cực Bắc Chi Địa mười mấy năm cũng dần tiêu tan.

Nhìn ngắm một hồi, Thương Nhược Yêu tôn lẩm bẩm nói: “Tử Tụng …”

Lúc ấy, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Thương Nhược tiền bối, ngài đã từng gặp một con rồng nào khác chưa?”

Thương Nhược hơi nâng mắt, nhìn về thanh niên đang đi tới đây. Lạc Tiệm Thanh lảo đảo, lưng không thể thẳng nổi, nhưng vẫn cố gắng đi về phía này. Y nói: “Ba vạn năm trước, lúc ngài và Tử Tụng tiền bối đến Cực Bắc Chi Địa, từng đặt trứng rồng của hai người ở Long đảo rồi hạ kết giới. Vãn bối từng gặp một con rồng, hắn giống ngài đến bảy phần, cũng có vài nét giống Tử Tụng Yêu tôn.”

Thương Nhược mở to mắt, mà cạnh hắn, Độc Tuyệt Thiên lão lại im lặng cúi đầu.

Khi nhìn thấy hình người của Thương Nhược Yêu tôn, Độc Tuyệt Thiên lão kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không nói được câu nào.

Ba vạn năm trước, Độc Tuyệt Thiên lão mới chỉ là một tiểu yêu mới mở linh trí, may mắn gặp hai vị Yêu tôn ở Đệ Nhị hải, được Thương Nhược Yêu tôn chỉ điểm vài câu. Hình bóng của tôn giả sớm đã phai nhạt trong tâm trí lão, giờ khi nhìn lại, Độc Tuyệt Thiên lão hối hận không thôi, chỉ hận mình không ra tay sớm hơn, để cho Tấn Ly phải chịu nhiều vũ nhục như thế.

Thương Nhược Yêu tôn im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Hắn … tên là gì?”

“Tấn Ly!”

Thương Nhược Yêu tôn nỉ non: “Tấn Ly …”

“Thì ra, hắn tên là Tấn Ly.”

Tiếng cười trầm khàn vang vọng khắp Cực Bắc Chi Địa, thời gian trôi qua, mọi người thấy thân thể Thương Nhược Yêu tôn nhạt dần. Lạc Tiệm Thanh ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, y nhìn tôn giả đã từng oai phong khắp chốn, phóng khoáng không màng biến thành biển cát vàng.

Gió nhẹ nhàng phớt qua, cát vàng vờn lên, biến mất theo làn gió.