Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 128




Lúc Bạch gia lão tổ đuổi tới sông Mộng Sát thì chỉ thấy một dòng sông rộng lớn, mờ mịt một mảnh sương trắng.

Lúc này, Bạch gia lão tổ còn chưa biết đám người Bạch Cực đã chết hết, lão thu được tin tức Bạch Cực truyền tới bảo lão tới Mộng thôn. Mộng thôn sau trận đại chiến đã bị san bằng, còn có rất nhiều hố to, Bạch gia lão tổ thấy thế lập tức biến sắc, trong lòng bỗng thấy không ổn.

Mọi người lập tức tìm tòi quanh sông Mộng Sát.

Mười ngày sau, Bạch gia truyền tới tin tức một trăm hai mươi bốn vị tinh anh ngã xuống.

Bạch gia lão tổ lập tức hộc máu, tức đến suýt ngất xỉu. Tán tu Đại Thừa kỳ bên cạnh nhanh chóng đỡ lão nhưng Bạch gia lão tổ đã tức đến khó thở, linh lực không ngừng va chạm trong gân mạch, vận công điều tức hồi lâu mới khôi phục được.

Bạch gia lần này phái một trăm năm mươi người đến tìm kiếm hai người Lạc Tiệm Thanh, bên cạnh Bạch gia lão tổ chỉ còn hơn hai mươi người, còn lại đều chết ở đây! Trong số đó có hai vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ, bốn vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ, còn có Bạch Cực, tuyệt thế thiên tài của thế hệ trẻ Bạch gia mà Bạch gia lão tổ gửi gắm rất nhiều hi vọng!

Hai mắt đỏ rực, Bạch gia lão tổ giận dữ quát: “Lão phu nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”

Vừa dứt lời thì luồng năng lượng khổng lồ từ trên người Bạch gia lão tổ khuếch tán ra ngoài, dựng một tầng sóng cao trăm thước trên sông Mộng Sát, tiếng nổ vang trời. Bọn họ cũng đoán được Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đã đi vào Mộng Sát Chi Địa, vậy nên cũng chuẩn bị qua sông đuổi bắt.

Bạch gia lão tổ bây giờ đã bừng bừng lửa chiến, nhưng lão vẫn còn chút lý trí: “Nếu bọn họ có thể phá Thiên Kình Phá Hải trận của Cực nhi, còn có thể giết bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rất có khả năng thương thế của Huyền Linh Tử đã khôi phục. Nếu chúng ta đi qua thì sẽ bị diệt toàn quân, phải ở đây chờ những người khác đến.”

Các tu sĩ còn lại đều đồng ý.

Bạch gia lão tổ nhìn sông Mộng Sát ngập sương mù, giống như xuyên thấu qua màn sương mù thấy được Mộng Sát Chi Địa bờ bên kia. Lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Huyền Linh Tử! Lạc Tiệm Thanh! Bản tôn sẽ lột da các ngươi, ăn thịt các ngươi, uống máu các ngươi, bản tôn phải băm vằm các ngươi, để các ngươi chết không có chỗ chôn!”

Mà hai người bị Bạch gia lão tổ mắng không ngớt miệng đã đi vào Mộng Sát Chi Địa.

Trên vùng bình nguyên rộng lớn khôn cùng tràn ngập sương khói màu tím kỳ dị. Sương mù ở đây khác với hơi nước trên sông Mộng Sát, chúng nó mang theo một mùi thơm độc đáo lạ lùng, không biết dày mỏng bao nhiêu, nhưng xếp chồng lên nhau làm cả không gian đều biến thành một màu tím.

Huyền Linh Tử lập tức nhét một viên đan dược vào miệng Lạc Tiệm Thanh, nghiêm túc nói: “Tiệm Thanh, vận chuyển nguyên thần lực, thử hút bụi tím vào cơ thể.”

Thanh Thần đan có thể giúp Lạc Tiệm Thanh tạm thời không bị bụi tím mê hoặc, nhưng để chống lại chúng nó vẫn cần sức lực bản thân.

Vì thế Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, y nhanh chóng phát hiện linh lực trong gân mạch mình có màu tím nhạt, rất mờ nhưng lại âm thầm quấn lên gân mạch y, thậm chí còn lan tới đan điền!

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, nguyên thần Thanh Liên nhanh chóng vận chuyển, lực lượng hư vô từ “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” lập tức tràn vào trong gân mạch.

Người đời đều nói tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ chỉ cần đi vào Mộng Sát Chi Địa thì nhất định sẽ chết. Bởi vì khi tu sĩ tới Đại Thừa kỳ mới có thể điều khiển được nguyên thần lực của mình, cũng chỉ có nguyên thần lực mới có thể ép độc tính Mộng Sát ra khỏi cơ thể.

Linh lực hiện tại của Lạc Tiệm Thanh đã bị Mộng Sát xâm nhiễm, hiện ra màu tím nhạt, nếu y không thể điều khiển nguyên thần lực nhanh chóng đẩy những độc chất này ra khỏi cơ thể thì sẽ rơi vào ảo cảnh, cả đời này rất khó thoát ra.

“Cút!”

Lạc Tiệm Thanh quát to, nguyên thần Thanh Liên đột nhiên tỏa sáng đẩy hết Mộng Sát ra khỏi cơ thể Lạc Tiệm Thanh. Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới phát hiện đầu mình có hơi choáng, vừa rồi bị Mộng Sát mê hoặc y cảm thấy có hơi mơ màng, hiện giờ Mộng Sát rời đi mới cảm thấy mình suýt chút nữa rơi vào ảo cảnh.

Nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh thành công đẩy Mộng Sát khỏi cơ thể, Huyền Linh Tử thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy eo Lạc Tiệm Thanh dẫn y vào sâu trong Mộng Sát Chi Địa.

Tuy thân thể Lạc Tiệm Thanh suy yếu, nhưng nguyên thần lực đã rất quen thuộc với Mộng Sát liên tục xâm nhập vào.

Càng đi vào sâu, bụi tím càng thêm đậm.

Bản thể của Mộng Sát là bụi tím, nhưng bụi tím lại chưa chắc là Mộng Sát. Trong truyền văn, Mộng Sát cứ trăm năm lại lột xác một lần, chúng nó chính là sinh linh trong hình thái bụi tím, nhưng có thể cởi bỏ lớp sương mù để lớn dần. Sau khi cởi bỏ lớp sương mù, chín phần sẽ trở thành khói độc bình thường, nhưng có một phần sẽ trở thành Mộng Sát.

Mộng Sát sống một trăm năm mới được tính là Mộng Sát chân chính.

Mộng Sát năm trăm năm có thể mê hoặc tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ; Mộng Sát ngàn năm có thể mê hoặc tu sĩ Đại Thừa trung kỳ; Mộng Sát ba ngàn năm có thể mê hoặc tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ. Mộng Sát năm nghìn năm sẽ khiến thần trí tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ mơ hồ; Mộng Sát tám nghìn năm có thể khiến tu sĩ Hóa Thần trung kỳ đánh mất tâm trí.

Mà Mộng Sát vạn năm trong truyền thuyết có thể mê hoặc tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí uy hiếp cả tiên nhân!

Lạc Tiệm Thanh mê man trong chốc lát cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Y ôm lấy eo Huyền Linh Tử, thở hổn hển mấy hơi thở, từng sợi mây tím từ ngón tay y chảy ra.

Một lát sau, Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư phụ, trước kia ta từng nghe Ngọc Thanh Tử sư bá nói, thực lực của Mộng Sát vạn năm trong Mộng Sát Chi Địa rất mạnh, ảo cảnh nó bày ra tới hiện tại chưa một ai thoát được. Giờ chúng ta cứ tiếp tục đi sâu vào có gặp phải Mộng Sát vạn năm không?”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Mộng Sát vạn năm chỉ là một truyền thuyết. Mộng Sát trăm năm sẽ lột xác một lần, Mộng Sát có mạnh đến đâu thì khi lột xác cũng sẽ không chống đỡ được, đối với chúng thì đó là một kiếp nạn. Đừng nói tới Mộng Sát vạn năm, gặp phải một con Mộng Sát năm nghìn năm đã là vận khí cực kém rồi.”

Lạc Tiệm Thanh gật gật đầu, lại hỏi: “Nếu vậy thì phân biệt Mộng Sát và độc khí bình thường bằng cách nào?”

Huyền Linh Tử nghe vậy thì sửng sốt, lát sau mới lắc đầu nói: “Không có cách phân biệt. Tiệm Thanh, ý chí ngươi phải kiên định, ở Mộng Sát Chi Địa, cho dù sắp chết cũng phải giữ vững lý trí, không thể bỏ cuộc. Độc của Mộng Sát không mạnh, kĩ năng chính của nó là mê hoặc tâm trí, khiến ngươi đánh mất ý chí. Nếu ngươi chết trong ảo cảnh đồng nghĩa với việc ngươi đã chết, sẽ trở thành thức ăn cho Mộng Sát, trợ giúp nó vượt qua kì lột xác tiếp theo.”

Sau khi vào Mộng Sát Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đã đi suốt ba ngày.

Mộng Sát Chi Địa như không có điểm cuối, nhìn quanh chỉ thấy bình nguyên rộng lớn tràn ngập bụi tím. Trong ba ngày vừa qua, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử cũng đụng phải vài Mộng Sát, đều là Mộng Sát hai ba trăm năm.

Lạc Tiệm Thanh từng tới Mão Già Chi Địa, cũng từng trải qua ảo cảnh vạn năm mà Thương Nhược Yêu tôn cho xem, ý chí của y từ trước đến nay luôn kiên định, phá tan ảo cảnh Mộng Sát chỉ trong nháy mắt. Mà Huyền Linh Tử lại càng dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh.

Huyền Linh Tử nói: “Một con Mộng Sát sau hai lần lột xác mới có thể tạo ra ảo cảnh tiếp theo. Nếu ảo cảnh của nó bị phá, nó sẽ chết.”

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên hiểu ra: “Sư phụ, vậy chẳng phải chúng ta đã giết bốn Mộng Sát sao?”

Huyền Linh Tử gật đầu.

Phá ảo cảnh tương đương với giết chết đối phương, vật kỳ dị như vậy Lạc Tiệm Thanh chưa từng thấy bao giờ. Tuy y không rõ vì sao trên đời lại có sinh vật có bộ dáng sương mù tím, nhưng y cũng không thương xót gì chúng nó.

Mộng Sát dẫn thầy trò bọn họ vào ảo cảnh là muốn ăn bọn họ, trợ giúp nó vượt qua kỳ lột xác tiếp theo. Trong ảo cảnh không phải ngươi chết chính là ta chết.

Chỉ cần đột phá ảo cảnh, Lạc Tiệm Thanh có thể cảm nhận được nguyên thần của mình được gột rửa, ý chí cũng càng thêm kiên định.

Một tháng sau, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử rời khỏi bình nguyên đi tới một dãy núi. Bọn họ tìm thấy sơn động trong một ngọn núi không bắt mắt, trong núi có rất nhiều bụi tím, bọn họ lập tức bày trận pháp, sơn động dưới một tầng trận pháp và một tầng bụi tím rất khó bị phát hiện.

Sau khi hoàn thành, Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy một viên ngọc châu từ trong nạp giới ra, nghiêm túc quan sát nó. Xung quanh trân châu tỏa một lớp hào quang mỏng, phảng phất có một dòng linh lực khổng lồ vận chuyển bên trong, vỏ ngoài trân châu tràn ngập các loại màu sắc, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc là viên trân châu này có một khe nứt rất lớn.

Ba mươi năm trước, Nhân tộc bày ra Tứ Phương Định Thần trận, Lạc Tiệm Thanh nắm giữ cửa Thanh Long. Khi đó y dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu để thủ trận, nhưng sau một lần va chạm, Minh Quang Thanh Ngọc châu lại bị nứt.

Từ đó về sau khe nứt ngày càng sâu, ngày càng dài, cho tới hôm nay đã bằng ngón tay Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Quang Thanh Ngọc châu thì nó tỏa ra hào quang xanh nhạt, bên trong ẩn chứa linh lực không thể nhìn ra. Nhưng hiện giờ linh lực trong Minh Quang Thanh Ngọc châu lại đang xói mòn.

“Lúc trước ở Mộng thôn ta dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu đã thấy khác thường.” Lạc Tiệm Thanh nghiêm túc nói, “Sư phụ, lúc ấy nó đột nhiên ngừng lại, mặc dù không tạo ra sai lầm lớn nhưng ta cảm thấy… nó sắp không trụ được nữa.”

Minh Quang Thanh Ngọc châu là một pháp bảo Thiên giai do các phong chủ Ngọc Tiêu phong rót toàn bộ linh lực lúc cuối đời vào, cũng có thể sánh ngang với tiên khí.

Huyền Linh Tử dùng linh thức quan sát bên trong Minh Quang Thanh Ngọc châu, thương thế của hắn ảnh hưởng tới nguyên thần và linh lực, nhưng linh thức vẫn bình thường. Linh thức mạnh mẽ của tu sĩ Hóa Thần trung kỳ đẩy vào trong Minh Quang Thanh Ngọc châu, nhanh chóng quan được một mảnh đất trời rộng lớn.

Trong thế giới vô biên vô hạn, linh lực ngưng tụ thành biển, sóng vỗ dập dềnh.

Rốt cuộc là linh lực lớn thế nào mà có thể ngưng tụ thành biển, Huyền Linh Tử cũng phải kinh sợ. Nhưng y nhìn xa hơn lại thấy ở giữa biển có một hố đen rất lớn liên tục hút nước biển xuống. Khi nước biển bị hút vào hố đen sẽ lập tức biến mất.

Huyền Linh Tử rút linh thức ra, nói với Lạc Tiệm Thanh: “Tiệm Thanh, chúng ta chỉ có thể kéo dài một năm nữa.”

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, một lát sau mới hỏi: “Sư phụ, mười một năm chúng ta chuẩn bị cũng không dám nói là ổn. Nếu thất bại, không chỉ bị lộ hành tung mà Minh Quang Thanh Ngọc châu cũng sẽ trở thành vô dụng. Chẳng lẽ không thể chờ thêm một thời gian sao?”

Huyền Linh Tử nói: “Vết nứt này đã quá lớn rồi, ngay cả linh thức của vi sư cũng có thể thăm dò vào trong. Linh lực các đời phong chủ Ngọc Tiêu phong bên trong đó đã ngưng tụ thành biển, nhưng vết nứt này lại đang cắn nuốt dần, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tối đa là ba năm, linh lực trong đó sẽ không đủ để chống đỡ ngươi tấn giai lên Đại Thừa.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Huyền Linh Tử gật đầu: “Rất nghiêm trọng.”

Mười một năm trước, Huyền Linh Tử mang theo Lạc Tiệm Thanh từ vực sâu rơi xuống Viên châu Vinh quốc, cả hai đã có một kế hoạch ——

Dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu để Lạc Tiệm Thanh đột phá ba cảnh giới!

Lúc đó Lạc Tiệm Thanh có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, tu sĩ thực lực càng mạnh thì khi đột phá cảnh giới sẽ càng khó. Giống như Ma Tôn Ma Thiên Thu dừng lại ở Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn hơn một nghìn năm không thể đột phá.

Minh Quang Thanh Ngọc châu đã bị nứt, không bằng lợi dụng vết nứt này để Lạc Tiệm Thanh đột phá đến Đại Thừa kỳ, thậm chí Đại Thừa trung kỳ, Đại Thừa hậu kỳ!

Vì kế hoạch này mà Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh đã đi tới Mộng Sát Chi Địa. Ở trong này cho dù Lạc Tiệm Thanh đột phá khiến đất trời phát sinh dị động, Nhân tộc và Yêu tộc phát hiện thì cũng chưa thể đột phá Mộng Sát để cắt ngang Lạc Tiệm Thanh tấn giai.

Về sau, hai người Lạc Tiệm Thanh ở lại Mộng thôn mười năm.

Lúc đó chỉ thuận tay cứu một thôn trang nhỏ bị dịch bệnh, nhưng không ngờ thôn dân lại nhiệt tình giữ lại. Từ đó về sau, Lạc Tiệm Thanh trở thành một tiên sinh dạy học, trải qua cuộc sống phàm trần tôi luyện ý chí và tiếp xúc với những đứa trẻ này, cảm nhận cảnh giới tầng thứ bảy của “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”; mà Huyền Linh Tử thì ở trong này dưỡng thương.

Từ mười năm trước bọn họ đã nói với người trong thôn nhất định bọn họ sẽ rời đi, thôn dân nhiệt tình nhìn ra bọn họ khó xử, cũng hiểu rời đi mà bọn họ nói là tìm một nơi hẻo lánh để ở.

Cho nên khi Bạch Cực hỏi tới Lạc Tiệm Thanh thì mọi người trong thôn đều nói dối để che giấu cho y. Nhưng bọn họ có tính kĩ thế nào cũng không nghĩ tới mấy lời nói vô tư của bọn nhỏ lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Lạc Tiệm Thanh suy ngẫm hồi lâu rồi nói: “Được, sư phụ, vậy chờ một năm nữa đi.”

Nếu quyết định ở lại Mộng Sát Chi Địa chuẩn bị một năm thì Lạc Tiệm Thanh cũng cần chỉnh trang lại cái sơn động này một chút, tự mình làm giường trúc, lại làm ghế nhỏ. Huyền Linh Tử ra ngoài bắt Mộng Sát trở về liền nhìn thấy sơn động sáng sủa gọn gàng hẳn lên.

Trên trán thanh niên lấm tấm mồ hôi, vì hoạt động trong thời gian dài mà hai má đỏ hồng rất mê người.

Hơi thở Huyền Linh Tử lệch nhịp, hắn cất Mộng Sát vừa bắt được vào đan đỉnh, bước tới hỏi: “Tiệm Thanh, sao ngươi phải tự làm vậy, sao không dùng linh lực?”

Vừa nghe xong Lạc Tiệm Thanh liền nghệt ra, một lúc sau mới nói: “Sống đã lâu trong Mộng thôn, ta quên mất có thể dùng linh lực…”

Thanh niên hiếm khi lộ ra vẻ ngơ ngác như vậy, trong đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua vẻ ngạc nhiên, hai má ửng hồng khiến làn da trở nên trắng mềm.

Trong mắt Huyền Linh Tử xẹt qua tia u tối, hắn cúi người hôn thanh niên trước mắt, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra.

Trong mười năm này Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử luôn tập trung tấn giai, có rất ít thời gian để suy nghĩ chuyện khác.

Trong tiểu viện nhỏ ở Mộng thôn, dưới ánh trăng, Huyền Linh Tử hôn người mà hắn yêu nhất, nụ hôn thành kính như muốn bù lại những năm vừa qua.

Mộng thôn là thôn trang rất nhỏ, dân cư đơn thuần chất phác, cho đến hiện tại cũng không ai nghĩ tới ân nhân cứu mạng của bọn họ sẽ bày kết giới ở trong căn phòng nho nhỏ, làm việc mà chỉ có tình nhân mới làm.

Huyền Linh Tử ngậm đôi môi Lạc Tiệm Thanh, đầu lưỡi len vào mút lấy nước bọt ngọt ngào. Tiếng nước bọt trao đổi vang lên trong sơn động, ở trên đỉnh sơn động có một khe đá rộng ba thước, tia nắng mỏng manh xen lẫn ánh tím chiếu xuống thắp sáng cả sơn động.

Lạc Tiệm Thanh nằm trên giường trúc, mái tóc đen rối tung, hòa với màu xanh của trúc khiến người khác mê muội. Y khép hờ mắt, môi đã bị hôn đến sưng đỏ, khóe môi cong lên nở rộ một nụ cười tuyệt mĩ, y vươn tay kéo Huyền Linh Tử xuống, cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Trong kết giới là tiếng thanh niên rên rỉ cùng tiếng giường trúc lay động.

Từ Mộng thôn tới sơn động, mười năm ở chung không thể bù lại khoảng thời gian đã mất đi.

Lạc Tiệm Thanh cảm thấy cả người nóng rực, khoái cảm chạy dọc xương sống, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mình ở dưới tàng cây ngô đồng, nhẹ nhàng hôn người này. Khi đó y đã sắp không chịu đựng được nữa, Huyền Linh Tử mãi không tỉnh lại, hai tộc liên tục tiến vào hiểm cảnh thứ chín.

Y không thể lui về phía sau, không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Huyền Linh Tử cúi đầu nuốt lấy từng âm tiết nhỏ vụn trong miệng Lạc Tiệm Thanh. Hắn va chạm rất dịu dàng, nhìn hai mắt người mình thương yêu nhất đã mông lung, xuyên thấu qua đôi con ngươi ngập nước, hắn như nhìn thấy quãng thời gian người mình luôn đặt ở đầu tim đã phải gian khổ chiến đấu một mình.

Tiệm Thanh từ không am hiểu giết người, cho dù kiếp trước sa đọa thành ma cũng chưa từng giết người.

Nhưng hiện giờ y lại có thể giết chết toàn bộ những người đó mà không chớp mắt, phải trải qua khó khăn thế nào mới có thể trở nên dứt khoát như thế.

Tiệm Thanh trước kia là Đại sư huynh mà mọi người trong Thái Hoa Sơn ngưỡng mộ, còn hiện tại y lại bị người trong thiên hạ thoá mạ.

Huyền Linh Tử thở dài một hơi nói: “… Là vì sư hại ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh đang thở gấp, ngừng một lát mới cười nói: “Người trong thiên hạ đều nói chúng ta là thầy trò loạn luân, chúng ta là đại nghịch bất đạo. Vô Âm, ngươi bị ta kéo vào Địa Ngục, ta cũng hại ngươi, vậy là huề nhau. Ngươi hối hận sao?”

Trả lời Lạc Tiệm Thanh là một nụ hôn nóng cháy, cùng với va chạm mãnh liệt.

Bảy ngày sau hai người mới kết thúc màn hoang đường này, chính thức bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn giai.

Huyền Linh Tử mặc một thân cẩm bào màu trắng, nhắm mắt lại, không ngừng dẫn Mộng Sát vào đan đỉnh cẩn thận luyện đan cho Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh ở bên cạnh nhìn hắn, nhìn ước chừng một canh giờ, hai má Huyền Linh Tử ửng đỏ, không mở mắt nói: “Tiệm Thanh, sao không dốc lòng tu luyện.”

Lạc Tiệm Thanh hiếm hoi lộ ra tính trẻ con, bĩu môi tiếp tục đả tọa tu luyện.

Một lúc sau, trong sơn động vang lên tiếng thanh niên bất mãn nói: “Sư phụ, hôm qua lúc ở trên giường trúc ngươi không nói như vậy. Ngươi nói ngươi thích ta nhìn ngươi, ngươi rất thích ta nhìn ngươi như vậy…”

“Hồ… Hồ nháo! Tu luyện!”

Trong Mộng Sát Chi Địa vẫn hoàn toàn yên tĩnh, hai thầy trò bắt đầu mưu đồ đại sự. Mà ở bờ bên kia sông Mộng Sát, rất nhiều đại năng đứng đầu đã tập trung chuẩn bị đi vào.

Trong vòng ba tháng, đại năng tuyệt thế trải rộng ba mươi sáu châu và Thập Tam hải đều đến đông đủ cùng bàn kế hoạch lớn.