Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 47: C47: Tình yêu




Thời gian này đúng là thời gian ăn cơm, lại là thứ sáu, sinh viên về nhà và ra ngoài ăn cơm vô số. Trước cổng trường người đến người đi, ba người đình trệ đứng im tại chỗ.

Cho đến khi bảo vệ nhẹ nhàng nhắc nhở bọn họ chặn đường, Thẩm Bách Phong đi đến con đường bên cạnh, Biên Dịch thở dài cũng lôi kéo Thẩm Lê há hốc mồm đi đến ven đường.

Thẩm Bách Phong nhìn cháu gái thuận theo bị lôi kéo, tầm mắt lại rơi xuống trên tay hai người nắm lấy nhau, nói thật, ông ấy cũng hơi ngốc.

Sau đó bắt đầu tỉ mỉ nhớ kỹ quá trình quen sinh viên này.

Năm nay đã sớm định ra giảng viên số học lại xin nghỉ dài hạn, vừa lúc ông ấy lại khá nhàn rỗi, vì vậy giao nhiệm vụ dạy một học kỳ cho ông ấy. Biên Dịch vừa lúc là sinh viên tiết số học của ông ấy, còn là người phụ trách của tiết này.

Ông ấy khi dạy học đã quen thường xuyên gọi sinh viên đến trả lời vấn đề, nhưng ông ấy đã quên những người này chẳng qua là sinh viên năm nhất, cũng không phải ngành toán học, thông minh mấy đi nữa ít nhiều cũng cần quá trình tiếp thu thay đổi từ cấp ba lên Đại học.

Tiết học thứ hai, khi gọi vài người ấp úng không trả lời được thì người được gọi cuối cùng chính là Biên Dịch, tên nhóc này trả lời được, tuy có vài chi tiết vẫn có vấn đề, nhưng cũng là người đầu tiên đưa ra đáp án chính xác.

Mà do nhân tố xuất chúng nào đó, Thẩm Bách Phong nghĩ ông ấy rất khó không nhớ cậu.

Biên Dịch đứng thẳng lưng, mặt ngoài trấn định, trên thực tế sự lo lắng mười mấy năm cộng thêm vào cũng không nhiều như lúc này, trong lòng thật sự muốn ấn Thẩm Lê “hỏi” cho thật tốt.

Nhưng hình thức trước mắt như vậy, thật ra nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản.

Còn không phải sinh viên năm nhất yêu đương, đối tượng yêu đương vừa vặn là cháu gái như con gái của giảng viên thôi sao.

Nhưng chuyện đã bắt cóc cháu gái của giảng viên này…

Nó hình như không quá thích hợp.

Dựa theo tình cảnh hiện tại mà nói, gọi thầy giáo không quá thích hợp, gọi chú hình như cũng không quá thích hợp, Biên Dịch hơi nhíu mi lại, khó xử, trong miệng không nói được chủ ngữ thích hợp nào, không nói nên lời.

Cuối cùng Thẩm Bách Phong làm phụ huynh vẫn mở miệng trước.

“Thẩm Lê.” Ông ấy kéo người xuất thần về, nghiên cứu toán học cũng không phải là người uyển chuyển, trực tiếp chọc phá: “Bạn trai à?”

“... A.” Thẩm Lê vốn dĩ cảm thấy người xấu hổ chính là em trai, không nghĩ đến nói ra càng xấu hổ chính là bản thân cô.

Thẩm Bách Phong thấy được bộ dáng hiếm khi ngốc nghếch của cháu gái, trong lòng thở dài hỏi: “Bạn trai từ lúc ăn Tết?”

Thẩm Lê còn rất chột dạ, bởi vì khi đó Biên Dịch còn chưa phải là bạn trai cô, cô chính là tìm lý do về ăn Tất Niên với cậu mới nói với bọn họ như vậy.

Nhưng lúc ấy đã nói rồi, bây giờ làm sao có thể không nhận, cô không thể không gật đầu: “Đúng vậy!”

Biên Dịch sửng sốt, cậu vẫn luôn cho rằng khi đó Thẩm Lê còn đang trong trạng thái muốn chờ một chút, lại không nghĩ rằng sớm như vậy đã nói cho người nhà.

Cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn, sờ lòng bàn tay của Thẩm Lê.


Lỗ tai bạn gái đã đỏ đến mức có thể lấy máu.

Thật sự đều là trẻ con còn trẻ tuổi, Thẩm Bách Phong liếc mắt nhìn hai người một cái thật sâu.

Lúc ăn Tết, còn đang học lớp 12.

Biên Dịch: “Thầy… Chú…”

Trước nay cậu đều không cảm thấy hai cái xưng hô này nóng miệng như vậy.

Đứng ở cổng trường, Thẩm Bách Phong hậu tri hậu giác cũng hơi xấu hổ, đại phát từ bi xua xua tay bảo bọn họ rời đi: “Được rồi, được rồi, tuần sau bảo Thẩm Lê mang cháu về nhà ăn cơm, chú đi trước, các cháu nên làm gì thì làm đi.”

Trước khi đi, ông ấy còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thẩm Lê một cái.

Chờ không thấy bóng dáng của cậu mình nữa, Thẩm Lê rên lên một tiếng trước, đâm thẳng vào trong lồ ng ngực của Biên Dịch.

“Hình tượng của chị khó giữ rồi, em trai.” Mặt cô chôn trong lồ ng ngực của Biên Dịch u oán nói.

Người đến người đi, Biên Dịch cảm nhận được mấy chỗ trên người liên tục phun khí nóng, giơ tay muốn kéo cô ra.

Không kéo được, còn bị đánh một cái.

Cổng trường, không ít bạn học lặng lẽ nghiêng đầu nhìn sang bên này, chị gái này chôn mặt rất gắt gao, chỉ có cậu bại lộ trước mặt mọi người…

Nhưng không có cách nào, cậu “ừm” một tiếng, không nề hà mà nói: “Hình tượng của chị khó giữ chỗ nào?”

Thẩm Lê ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Chị cảm thấy chị giống như một chị gái xấu xa trâu già gặm cỏ non.”

Biết cô thật sự lo lắng, cậu cười một tiếng, trêu cô: “Tự tin chút, bỏ ‘giống như’ đi.”

Lại bị đánh một cái.

“Đói bụng không?” Biên Dịch không nói gì thêm, thấy cô gật đầu, gọi xe taxi ở ven đường, nói địa chỉ quán cay Tứ Xuyên cho tài xế.

Hai người sợ ồn, muốn vào phòng riêng.

Đi vào, Thẩm Lê càng thêm không kiêng nể gì mà ôm lấy cậu, giống như koala đi đến đâu thì theo đến đó, sau một lúc lâu cô mới nhớ đến việc hỏi người căng thẳng nhất: “Vừa rồi em có xấu hổ không, em trai?”

Biên Dịch rửa bộ đồ ăn của hai người bằng nước nóng một lần, nghe vậy đưa một ánh mắt phức tạp: “Chị cảm thấy sao? Cậu làm giảng viên ở Đại học B, không nói cho em?”

Trên đường Biên Dịch đã nói tiền căn hậu quả một lần.

Ai biết trùng hợp như vậy có thể gặp được, còn vừa vặn làm giảng viên của cậu.


Làm bạn trai không chuẩn bị gặp phụ huynh, Thẩm Lê chột dạ, nói chuyện cũng không kiên cường: “Không phải chị sợ em biết sẽ bị doạ hay sao?”

Biên Dịch rất muốn gõ mở đầu dưa này của cô nhìn xem bên trong nghĩ gì: “Cho nên bây giờ thì sao?”

Càng dọa đến rồi, càng xấu hổ.

Thẩm Lê không nói lời nào, chột dạ cười thò lại gần dán gần với cậu: “Vậy tuần sau em cùng chị về nhà chứ?”

“Ừm.” Biên Dịch nói: “Nếu không đi, còn có thể giao cục cưng của ông ấy cho em sao?”

Thẩm Lê chớp chớp mắt, đột nhiên hơi cảm động.

Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên.

Biên Dịch bình tĩnh mà nhìn thức ăn trên bàn.

Thật ra cậu vẫn không quá có thể ăn cay, nhưng bây giờ nhìn một bàn đồ ăn đỏ lòm với đồ ăn cùng Biên Thanh Thành là hai cảm giác khác nhau.

Trước kia cậu phản cảm, chán ghét, mà bây giờ, là cam tâm tình nguyện ăn món ăn Tứ Xuyên cùng Thẩm Lê.

Thẩm Lê đặt đồ không cay đến trước mặt Biên Dịch.

……

Sau khi ăn no bảy phần, Thẩm Lê rót ly nước lạnh, nghiêm túc hỏi Biên Dịch, tuyệt đối không có ý tính toán nợ lần: “Em lặp lại lần nữa, thật sự cảm thấy chị trâu già gặm cỏ non sao?”

Biên Dịch lau sạch sa tế trên khoé miệng của cô: “Không có, mấy ngày hôm trước Tống Gia Trạch còn nói với em chị không giống một chị gái chút nào, giống như trẻ con vậy.”

Thẩm Lê há miệng muốn nói gì, lại nghe cậu nói: “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Chưa từng gặp chị gái dính người như vậy.

- -

Không biết có phải trong lòng có chuyện hay không, cuối tuần của tuần thứ hai chớp mắt đã đến.

Biên Dịch hỏi sở thích của người nhà Thẩm Lê trước, mới lạ lại thuần thục mà chuẩn bị xong lễ gặp mặt, tuy trong lòng đã diễn thử một trăm lần trường hợp lúc đó, nhưng khi sắp bắt đầu lại vẫn lo lắng.

Thẩm Lê thật sự hiếm khi thấy cậu lo lắng lại không trêu ghẹo: “Không sao đâu, thật ra bọn họ đều rất dễ nói chuyện, lần trước có thể cậu còn chưa thay đổi nhân vật từ giáo viên qua, không cần lo lắng, nhưng tên nhóc thúi Thẩm Thính Duyên tương đối khó thu phục.”

Lần trước cậu quay về đại khái đã nói cho mợ và Thẩm Thính Duyên, tên nhóc kia nửa đêm gửi icon mỉm cười “ha hả”.


Biên Dịch che miệng Thẩm Lê lại bảo cô đừng nói nữa.

Nhưng thật ra chuyện Biên Dịch lo lắng đều không xuất hiện.

Thẩm Bách Phong thay đổi quần áo ở nhà, cả người nhìn cực kỳ hoà ái, mà mợ càng là người không rời miệng, lúc nhìn thấy Biên Dịch hiển nhiên là rất vừa lòng.

Làm người ngoài ý muốn nhất chính là Thẩm Thính Duyên, tên nhóc này vốn đen mặt sau khi nhận ra Biên Dịch biến mất trong nháy mắt, cậu ấy khiếp sợ mà nhìn Biên Dịch, hơn nửa ngày.

“Anh, anh, anh, anh là đàn anh vừa mới tốt nghiệp kia?” Cậu ấy kích động mà đẩy Thẩm Lê ra: “Em có thể kết bạn WeChat với anh không?”

Thẩm Lê không nhịn được, nói cho Thẩm Thính Duyên chắc là có WeChat của cậu.

Sau đó Biên Dịch đã bị Thẩm Thính Duyên kéo vào phòng chơi game.

Mợ và Thẩm Lê ở phòng bếp nấu cơm, lặng lẽ dựng ngón tay cái lên với Thẩm Lê: “Lê Lê, bạn trai này của cháu tìm không sai.”

Vẻ mặt Thẩm Lê kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.”

Mợ: “Nghe cậu cháu nói thành tích cũng rất không tồi, người rất thông minh. Thật đẹp trai.”

“... Mợ cũng nhìn mặt sao?” Thẩm Lê vô cùng tốt bắt được trọng điểm, nhẹ nhàng nói.

“Đó là đương nhiên, lúc trước mợ tìm cậu cháu không phải là cảm thấy ông ấy đẹp trai.” Bà ấy lặng lẽ đến bên tai Thẩm Lê, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua nói thật, bạn trai này của cháu đẹp hơn cậu cháu hồi còn trẻ.”

Thẩm Lê sắp cười chết, lại nghe mợ nói bảo cô bảo mật, không thể bị cậu cô biết được.

- -

Biên Dịch mới từ trong phòng Thẩm Thính Duyên ra ngoài đã bị Thẩm Bách Phong kéo vào thư phòng.

Thẩm Lê vẫn có chút căng thẳng.

Cũng may, dưới sự thúc giục của mợ, cậu thả người ra.

Vẻ mặt hai người đều bình tĩnh, Thẩm Lê sắp nhìn chằm chằm người cũng không nhìn ra cái gì.

Dưới bàn ăn, Biên Dịch trấn an mà nhẹ nhàng nhéo tay cô.

Một bữa cơm cũng coi như ăn đến hoà thuận vui vẻ, mợ biết Biên Dịch không quá có thể ăn cay trước từ chỗ Thẩm Lê, rất nhiều đồ ăn đều chăm sóc khẩu vị của cậu.

Sau khi ăn xong Biên Dịch tự giác thu dọn bát đũa, Thẩm Bách Phong càng nhìn càng vừa lòng, cũng không ngăn cản, bàn tay vung lên sung quân Thẩm Thính Duyên đến phòng bếp rửa bát.

Ngày thường Thẩm Thính Duyên ở nhà cũng không ít khi bị sai, thuần thục như cũ.

Đừng nói, hai nam sinh thu dọn phòng bếp cũng có thể gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng Thẩm Lê không biết, cô đi ra từ trong phòng, chỉ từ cửa kính phòng bếp thấy được bóng dáng của Biên Dịch, trong phòng khách cũng không có bóng người của cậu mợ.

Vì vậy cô vui vui vẻ vẻ lay cửa kính, nhìn về phía Biên Dịch: “Em trai, rửa xong chưa?”

Trong phòng bếp, Biên Dịch và Thẩm Thính Duyên dường như đồng thời quay đầu.


Thẩm Lê sửng sốt.

Toàn bộ không gian ít nhất có năm giây tạm dừng.

Biên Dịch đương nhiên biết Thẩm Lê gọi ai, không được tự nhiên quay đầu đi, không nghĩ đến vừa vặn chạm vào tầm mắt của Thẩm Thính Duyên.

Nháy mắt Thẩm Thính Duyên đã hiểu, phẫn nộ mà phát ra tiếng rống giận của chó độc thân: “Thẩm Lê! Chị phiền quá.”

Nói xong, cậu ấy cũng mặc kệ bọt trên tay, vung tay đi ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Lê im lặng hai giây, cũng có chút đỏ mặt, nói với Biên Dịch bảo cậu chậm rãi rửa, lùi về phòng mình, cô ghé vào trên giường cảm thán: Một câu đỏ mặt ba người, trâu bò quá nhỉ Thẩm Lê.

Không trong chốc lát, cửa phòng mở ra, đóng lại, chốt khoá.

Thẩm Lê biết là ai, mặt chôn trong gối giả vờ chết.

Bởi vì nguyên nhân tư thế lộ ra cánh tay khớp xương rõ ràng trên một đoạn eo nhỏ, Biên Dịch lật chị gái làm chuyện xấu xong chạy này lại, khoá người trong lồ ng ngực, uy hiếp cô: “Có thể đừng tùy tùy tiện tiện gọi em trai hay không?”

Hung dữ…

Thẩm Lê ấm ức: “Vì sao không thể gọi?”

Biên Dịch không chịu nổi dáng vẻ này của cô: “Lúc có người thì đừng gọi.”

“Vậy lúc chỉ có hai chúng ta được gọi không?”

Cậu thoát lực, phần lớn trọng lượng của cả người đè trên người Thẩm Lê: “Ừm.”

Thẩm Lê tan chảy, tay sờ sờ tóc cậu lại sờ sờ lỗ tai đến giờ còn phiếm hồng của cậu: “Thật yêu em, em trai.”

Không biết chọc đến dây thần kinh nào, cậu ngồi dậy, đột nhiên hỏi: “Chị rốt cuộc yêu bao nhiêu em trai hả?”

“Hửm?”

Biên Dịch: “Giang Hạ nói, chị chính là thích người nhỏ tuổi hơn.”

Thẩm Lê sửng sốt, cô cẩn thận miêu tả khuôn mặt của cậu trong gió tháng chín, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, cúi người ôm cậu: “Vậy cậu ấy có nói cho em, chị chưa từng cố ý làm đồ ăn cho người con trai khác, chưa từng vẽ tranh cho người con trai khác, chưa từng chủ động yêu ai như vậy hay không, hả?”

Mấy chữ cuối cùng, cô dán bên tai cậu nói nhẹ nhàng, giống như xuyên qua làn da, ấn vào trong lòng.

Cô quá làm lòng người dao động.

Biên Dịch không nhịn được, nghiêng đầu hôn cô.

Rất kỳ quái, cô luôn có thể đánh vỡ nguyên tắc của cậu, có thể làm cảm xúc của cậu dao động vì cô, muốn nhân nhượng cô, sủng cô, yêu cô.

Cuối hạ đầu thu, cậu không thể không thừa nhận lần nữa, cậu vĩnh viễn sẽ động lòng vì cô.

HOÀN CHÍNH VĂN