Pháp Y Vương Phi 2

Chương 4: Một Màn Kịch Hay!






Nhẹ dương mày đẹp, Kiều Diên Nhi đem tầm mắt dừng ở trên người Nhiếp Cẩn Huyên.

Không khí nháy mắt liền trở nên quỷ dị.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, càng ẩn ẩn lộ ra một tia khẩn trương, nói không nên lời.

"Diên Nhi muội muội nói như vậy có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói Vương phi tỷ tỷ là hung thủ giết người?"
Trên khuôn mặt nhu hòa thoáng qua ý cười, dứt lời, Hàn Lạc Tuyết đang đứng ở trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên liền xoay người ngoái đầu nhìn lại, nhưng lúc này Kiều Diên Nhi lại cười, mắt hướng thẳng về phía Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó ngay trước mặt mọi người, vô cùng tương kính với Hàn Lạc Tuyết.


"Diên Nhi không dám.

Nhưng Diên Nhi bất quá cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!"
"Ngươi..."
Cúi đầu liếc mắt, ngữ khí của Kiều Diên Nhi mang theo tia trào phúng nhẹ nhưng lễ nghĩa cũng thập phần chu toàn.

Khiến Hàn Lạc Tuyết nghẹn đến mức nói không ra lời.

Chỉ có thể nhìn chằm chằm Kiều Diên Nhi trước mắt, một chút cũng không nháy mắt.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh.

Thẳng đến một hồi lâu, Hàn Lạc Tuyết mới chậm rãi hạ mắt:
"Được, nếu Diên Nhi muội muội đã một phải hai phải đòi như vậy, kia xin hỏi Diên Nhi muội muội có kiến nghị gì?"
"Trắc phi tỷ tỷ nói quá, Diên Nhi nào có kiến nghị gì? Bất quá, Diên Nhi cảm thấy, hiện giờ người này chết ở đây, hung khí cũng ở chỗ này, trên người Vương phi cũng có vết máu...!Vì thế, trắc phi tỷ tỷ, xin thứ cho Diên Nhi nói một câu không xuôi tai, có phải nên tỉ mỉ hỏi kỹ càng Vương phi tỷ tỷ một chút không? Dù sao án tử này cũng liên quan đến mạng người, cho nên tổng không thể chỉ một câu không phải ta liền xong được!"
Dứt lời, Kiều Diên Nhi liền giương mắt nhìn Hàn Lạc Tuyết, sau đó liền đem tầm mắt dừng trên người Nhiếp Cẩn Huyên!
"Hay là cứ trực tiếp báo quan đi, đến lúc đó quan phủ tự nhiên sẽ tra ra hung thủ thôi!"
Kiều Diên Nhi nói vô cùng nhẹ nhàng.

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Hàn Lạc Tuyết nháy mắt ngưng đọng.


"Không được!"
Hàn Lạc Tuyết dứt khoát cự tuyệt.

Dứt lời, liền nghiêng mắt liếc về phía Nhiếp Cẩm Hiên luôn không nói gì ở đằng sau, tiếp theo liền đối Kiều Diên Nhi nói:
"Diên Nhi muội muội, lời này của ngươi có hơi khó đi! Tuy trong phủ xảy ra án mạng nhưng Vương phi tỷ tỷ đã nói bản thân không phải hung thủ, chẳng lẽ còn có cái gì để nghi ngờ sao?"
Biểu tình trên mặt mặc dù có chút ngưng trọng nhưng thanh âm Hàn Lạc Tuyết vẫn dịu dàng như cũ.

"Hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào hiện tại người này là chết ở Trạm vương phủ, cho nên nếu chuyện này bị truyền ra ngoài tất nhiên sẽ khiến mọi người phê bình, vì thế..."
"Cho nên trắc phi tỷ tỷ đang nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ sao?"
Tần Ngọc Hà lúc nãy đứng ở cửa cũng hướng về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Kiều Diên Nhi, rồi chen vào đánh gãy lời Hàn Lạc Tuyết.

Sau đó đồng dạng tương kính:
"Trắc phi tỷ tỷ tin tưởng Vương phi, hơn nữa muốn giữ gìn danh dự của vương phủ, trong lòng bọn muội đều hiểu rõ.

Nhưng nếu cứ cho qua như vậy, chẳng lẽ trắc phi tỷ tỷ sẽ không sợ rước lấy phê bình sao?"
Tầừ trước đến nay Tần Ngọc Hà đều không hề cho người khác mặt mũi, nói chuyện cũng là chanh chua nhất.

Mà bị nàng nói như vậy, hai mắt của Hàn Lạc Tuyết ngay lập tức nhíu lại, nhấp môi không nói.


Hàn Lạc Tuyết trầm mặc liền làm cho không khí trong phòng càng lúc càng ngưng trọng.

Cuối cùng thẳng đến một lúc lâu sau, Hàn Lạc Tuyết mới không cầm được giương mắt quét qua mặt Kiều Diên Nhi cùng Tần Ngọc Hà, rồi lại nhìn đến Bạch Ngọc Loan ở ngoài cửa, nói:
"Được, nếu tất cả mọi người đều nói như vậy thì báo quan đi!"
Cuối cùng mọi người vẫn quyết định đi báo quan!
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mà lúc này, chứng kiến một màn trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn im lặng, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Giương mắt nhìn đám người Kiều Diên Nhi cách đó không xa, cuối cùng không quên liếc mắt sang Hàn Lạc Tuyết – người đang đưa lưng về phía nàng.

Hừ! Đúng là một màn kịch hay!
Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên lên tiếng:
"Báo quan sao? Kia......"
Thanh âm Nhiếp Cẩn Huyên không lớn không nhỏ đủ cho mọi người ở đây nghe rõ ràng nhưng chưa để nàng nói hết lời, nháy mắt đã có một giọng nam từ bên ngoài truyền vào theo đó là từng tiếng bước chân ổn định:
"Đang làm gì? Còn không mau giải tán!".