Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 81: Thất thái tiên tử (1)






Chu Thanh bỏ ngoài tai mặc cho bọn chúng kêu thét khích bác, ngấm ngầm đánh giá tu vi của năm gã kia. Chu Thanh hấp thu khoảng chừng gần trăm tinh thần niệm lực của âm binh quân hồn, cùng với thần niệm năng lực cường đại, lại cộng thêm Bát Cửu Huyền Công ảo diệu vô cùng, bốn thiên nhãn ở pháp thân mở ra, thì tất cả bao gồm tu vi, pháp bảo, chân nguyên lưu động trong cơ thể của năm gã kia, và thậm chí là cả màu sắc cái quần xà lỏn của mấy chúng thế nào, phía trên có in thêu những họa tiết gì, hoa văn bố cục thế nào đều có thể nhìn rất rõ ràng sống động như thật vậy, đúng là biến thái! Truyện "Phật Đạo "



Gã đạo nhân mở miệng nói kia đích thị là đại ca của đám 3 tên đạo nhân này, Chu Thanh không nói không rằng âm thầm quét qua thiên nhãn, bọn chúng không có chút dấu hiệu nào cho thấy là đã nhận ra cả. Chu Thanh phát hiện ra rằng đạo nhân này thì ra là cao thủ Hóa Thần trung kỳ, tuy rằng tu vi rõ ràng là không được tinh thuần như Trần Không lão đạo của Ai Lao sơn mà mình đã dùng Hóa Huyết thần đao chém chết, nhưng cũng chẳng kém cạnh là bao, ở Tu Đạo giới cũng xứng đáng được coi là một cao thủ rồi. Nhất là trong cơ thể ẩn chứa pháp bảo linh lực ba động khi có khi không, thoắt ẩn thoắt hiện, chắc hẳn là pháp bảo lợi hại sử dụng nguyên thần tế luyện của bản mệnh mà nên.



Bản mệnh nguyên thần tế luyện pháp bảo, vốn là loại pháp bảo được xếp vào hàng nhất phẩm, vả lại loại pháp bảo này còn thích hợp với nguyên thần ba động của bản thân. Mỗi ngày dùng bản mệnh nguyên thần tế luyện của bản thân, để có thể hòa hợp giữa nhục thể với pháp bảo làm một. Nhục thể mang tính chất của pháp bảo, mạnh mẽ vô cùng, vận dụng pháp bảo cũng linh hoạt thiên biến vạn hóa, giống như cánh tay của mình vậy, hoàn toàn có thể phát huy uy lực cực đại của pháp bảo, chính là một con đường tắt. Phương pháp này đơn giản thực dụng, cũng không có tác hại nào hết.




Có điều tuy rằng nguyên lý rất đơn giản vậy thôi, nhưng khi động tay động chân vào thao tác thì khó hơn lên giời! Pháp bảo có hàng nghìn hàng vạn, nguyên thần ba động của mỗi người lại mỗi khác, để tìm được một pháp bảo phù hợp với nguyên thần ba động của mình quả thực là điều không thể, trừ khi là mình nhọc công tổn huyết đi tìm thiên tài địa bảo, rồi dựa theo nguyên thần ba động của mình để chế tác thành pháp bảo. Truyện "Phật Đạo "



Vào thời thượng cổ, nguyên liệu phong phú, linh khí dồi dào, phương pháp tế luyện pháp bảo này từng phổ biến một thời, nhưng hiện giờ thì không được thuận lợi như vậy, thiên tài địa bảo vô cùng khan hiếm, dù có người tu đạo chế tác ra pháp bảo thì cũng là loại phẩm chất kém cỏi, căn bản không thể cùng nhục thể dung hợp. Bởi vì pháp bảo mà có thể dung hợp được với nhục thể bao giờ cũng có uy lực cực lớn, do vậy đã rất lâu rồi thuật nguyên thần tế luyện không có người áp dụng, có điều Chu Thanh cũng rất rõ đạo lý đó, phát hiện trong cơ thể ba đạo nhân kia có pháp bảo linh khí ba động không tầm thường, hiển nhiên là những pháp bảo có uy lực vô cùng dễ sợ do bản thân chúng tu luyện mà thành, Chu Thanh cũng phải tần ngần trong giây lát, nhưng không hề thể hiện ra bên ngoài cho chúng thấy, trong lòng luôn tự hỏi không biết ba tên này từ đâu chui ra.



Hóa Huyết thần đao của Chu Thanh chính là thái cổ ma binh, nếu như dung hợp được với nó, thì có thể hoàn toàn điều khiển được thanh đao này, cho dù là thiên tiên hạ phàm, chân thần giáng trần, Chu Thanh cũng không việc gì phải sợ hết. Cũng không phải là Chu Thanh chưa từng nghĩ tới việc dùng thuật nguyên thần tế luyện này để điều khiển thanh thần đao, nhưng hai thứ chưa thể dung nhập được với nhau, nếu muốn gắng gượng tế luyện thì chỉ e sẽ dính ngay tẩu hỏa nhập ma, thần đao phản phệ, nhục thể nát tan, nguyên thần phân rã. Cho dù bây giờ Chu Thanh tích tụ thành pháp thân, cũng không dám có suy nghĩ táo bạo đó.



Thêm nữa pháp thân của bản thân căn bản không thể sử dụng pháp bảo ngoại lai, chỉ có thể phát động binh khí được biến hóa từ tám kiện thuần tinh thần lực ở tám cánh tay mà thôi, thuật tu luyện tầng thứ hai Bát Cửu Huyền Công có một nửa là để khiến pháp thân càng thêm ngưng luyện, sau này không bao giờ bị hủy diệt, một nửa còn lại phát động niệm lực vô thượng của pháp thân để hấp thụ các loại năng lượng trong vũ trụ, thông qua tinh luyện, quán chú trong tám kiện binh khí, ngưng tụ thành thực thể, biến thành một thứ đồ giống như pháp bảo của tu đạo nhân. Đây là một quá trình đầy thăng trầm trắc trở, không thể một bước lên giời, thành công tắp lự được. Độ khó của thuật vô trung sinh hữu (biến không thành có, huyền ảo khôn lường) quả thực là không thể mường tượng được.



Pháp thân hiện tại của Chu Thanh tuy có thể sử dụng đạo pháp, nhưng tám kiện binh khí kia có mà như không, chỉ cho gọi là có mà thôi, Chu Thanh chỉ còn biết đi dần từng bước mà làm thôi, vừa tu luyện tinh thần niệm lực ngưng luyện pháp thân, vừa hấp thu năng lượng dựa theo pháp quyết ghi chép, từng chút từng chút một dồn vào trong tám kiện binh khí.




Nhưng cũng phải nói rằng Chu Thanh là một người có tính nhẫn nại đáng nể, nhất là tám kiện binh khí không xác được hình thành từ tinh thần niệm lực, huyền ảo tinh diệu, trận pháp biến hóa, ngay cả trận pháp của Chu Thanh mọi người cũng chưa hiểu mô tê ra sao, rốt cục giỏ nhà ai quai nhà nấy, chuyện trong nhà chỉ người nhà biết với nhau, Chu Thanh thầm nghĩ nếu như tám kiện binh khí này được đúc tạo thành công theo như pháp quyết đã nói, thì e là sẽ không chịu thua kém bất cứ thần binh nào trong gầm trời vách đất này, có điều với tốc độ hiện tại, để mà đợi đến khi tám kiện binh khí thành hình, chỉ e sẽ thành chuyện của trăm năm ngàn năm sau rồi. Cái hay của Bát Cửu Huyền Công này chính là biến thứ vô hình thành hữu hình, đủ biết gian nan đến thế nào.



Chu Thanh nghĩ tới tầng này, không khỏi bội phục sát đất đối với người sáng tạo ra Bát Cửu Huyền Công kia, lấy vô hình biến thành hữu hình, tuyệt diệu nằm ở chỗ tạo vật!



Ý nghĩ này nói ra thì phức tạp, nhưng kỳ thực lại chỉ là trong khoảnh khắc. Ba vị đạo nhân này đều là cao thủ Hóa Thần trung kỳ, phi kiếm cũng là chính mà không tà, ắt hẳn cũng là người trong đạo môn, có điều thần sắc khá là kiêu ngạo, không hề có nổi vài phần khí tức của người đạo gia xuất trần. Hai người còn lại cổ quái man tăng, khí tức ẩn khuất không bộc phát, giống như thuồng luồng phục Hoàng Tuyền, đạo hành e là ở trên người ba đạo nhân này, Tử Kim Liên Thai (đài sen tím) ở dưới chân cũng là một pháp bảo khá tốt, trên cơ thể có nhiều chỗ xuất hiện pháp lực ba động, hiển nhiên là những người có nhiều pháp bảo. Và cũng rất hiển nhiên 5 gã này thuộc cùng một hội, bây giờ đối phương muốn gây gổ, Chu Thanh cảm thấy không hề dễ ứng phó chút nào cả.



Nếu như bản thân chỉ một mình đơn độc cũng không sao, hóa thành thần đao, trảm sát 5 người kia tuy là có hơi chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng, vạn nhất không thành sự, thì cũng biết dùng tẩu vi thượng sách 36 kế mà cao chạy xa bay thôi. Nhưng bây giờ lại vướng ba đứa đồ đệ, Chu Thanh không có quá nhiều sự lựa chọn như trước nữa, ngộ nhỡ một người trong đám kia điên tiết lên thì e rằng sẽ trảm sát cả 3 đồ đệ mất, Liêu Tiểu Tiến cũng chạy không thoát, sự khập khiễng về tương quan tu vi không phải chỉ là một hai điểm.



Đạo nhân dẫn đầu thấy bốn người Chu Thanh không trả lời, sắc mặt thay đổi, chuẩn bị phát tác, một đạo nhân đứng bên cạnh kéo áo hắn lại rót giọng thì thầm vào tai: "Sư huynh, chỉ e là không thỏa đáng, huynh xem cái lồng sáng ngũ sắc kia kìa, cơn gió độc mà Kinh Phong kiếm quyết của chúng ta hình thành đánh vào đó mà không hề có chút động tĩnh nào cả, ắt hẳn là một loại dị bảo, nhìn thấy mấy thằng oắt này còn trẻ thế mà đã có pháp bảo như vậy, e là lai lịch không hề nhỏ, bây giờ đại lễ khai phái Thục Sơn đi khắp nơi nơi quy tụ tu sĩ thiên hạ về tham dự, đi đâu cũng gặp tu sĩ đại tăng, nếu chuyện chúng ta xử lý mấy tên hậu bối này mà truyền ra ngoài thì e rằng không thỏa đáng chút nào cả."



"Sợ cái gì, năm người chúng ta tung hoành Tây Vực đã mấy chục năm, ngay cả Côn Lôn phái và lạt ma ở Bố Lạp Đạt Cung cũng không làm gì nổi chúng ta, chẳng lẽ ở nội địa còn có bang phái nào có thể vượt mặt Côn Lôn phái? Pháp bảo càng lợi hại càng tốt, trong đám bọn chúng chẳng có đứa nào là cao thủ cả, cao nhất cũng chỉ ở kỳ Hóa Thần, bất kỳ một ai trong chúng ta cũng có thể vặt sạch lông cái đám tiểu tử này, hắc hắc!"




Vị hòa thượng dáng vẻ cao gầy như cây gậy trúc bước lên trước, rõ ràng mang một vẻ mặt như không trông thấy ai đứng bên cạnh, coi đám Chu Thanh chỉ là đống thịt nằm trên thớt, bầy gà trong chuồng mà thôi.



Kỳ thực 5 người bọn họ sớm đã phát hiện ra 4 người, cố ý dùng kiếm khí kinh khởi gió độc để tìm hiểu đạo hạnh của bốn người Chu Thanh. Một kích kia của Liêu Tiểu Tiến quả thực là quá tuyệt hảo, khiến cho bọn họ không khỏi một phen rùng mình, nếu không đã xông lên động thủ trảm sát từ lâu rồi.



"Ha ha, ha ha!..." Tiếng cười tựa dải tầng không xuyên qua làn mây trắng đằng xa vọng lại, "Chân Linh, Chân Quảng, Chân Không, Tuệ Vân, Tuệ Hải! Chẳng phải năm người các ngươi xưa nay đều ru rú ở Tây Vực làm phường cường đạo trộm cắp ư, tại sao lại chạy dông tới tận nội địa để hành nghề rồi, cần phải dè chừng một chút, kẻ thù của các ngươi không ít đâu à nha." Tiếng nói vừa dứt, trước ánh mắt ngỡ ngàng của 3 người Liêu Tiểu Tiến, một chiếc thuyền rồng bảy màu rộng ba trượng, thân dài hơn mười trượng từ đám mây bạch vân đằng xa vọt ra, từ đằng xa có thể trông thấy đứng trên con thuyền là một thiếu nữ trẻ trung răng trắng đều mắt sáng ngời, xinh đẹp diễm lệ không gì sánh bằng.



Chu Thanh không có chút nào của sự kinh ngạc, đại lễ khai phái Thục Sơn trăm năm mới có một lần sớm đã được truyền tụng phổ biến tới hầu hết các tu đạo giới trong thiên hạ, những người đến xem lễ tạp chủng vô kể, long ngư lẫn lộn, cái gì cũng có, vả lại Chu Thanh đến cả sát thần Bạch Khởi, cung A Phòng, Sơn Hà Xã Tắc đồ, những thứ đồ xuất hiện trong truyền thuyết đều đã nhìn thấy, vậy nên cũng chả có gì là kỳ lạ cả