Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 150: Cách biệt lâu dài





Mộ Dung Thùy đột nhiên rút quân, tướng sĩ Tây Yên vốn một lòng chờ đợi cứu viện đến Hoa Âm nhất thời mất đi ý chiến đấu, sau khi Trừng Công chúa vây quanh tấn công Hoa Âm bốn canh giờ, liền mở cửa đón quân Tần vào.
Từ sau khi nắm được huyện Hoa Âm trong tay, Trừng Công chúa lui binh bất chiến, hạ lệnh tam quân, tĩnh dưỡng ba tháng, dồn lực phát triển nông canh trong tam châu, dân chúng tam chân hưởng thêm nhiều ngày thái bình.
Sách sử có ghi chép lại điểm này, Trừng Công chúa ở Giang Bắc, năm hai mươi ba tuổi, nhân danh khắp thiên hạ.
Thành Hán Trung, gió tuyết đi xa, xuân về hoa nở, bất tri bất giác đã là đông đi xuân đến.
Hứa Thất Cố cẩn thận châm cứu cho nử tữ nằm trên giường, xoay người phân phó nha hoàn nhanh chóng đi bưng chén thuốc tới.
Hai tháng trước, khi tướng sĩ Cừu Trì đưa Tư Mã Yên tới trước mặt hắn, Hứa Thất Cố lập tức hạ lệnh tử thủ tin tức, không thể để việc Tư Mã Yên trúng độc hôn mê bất tỉnh truyền đến Trường An kinh động Trừng Công chúa.
Lúc ấy, Hứa Thất Cố vội vàng thăm dò mạch đập, sắc mặtkhẽ biến, vốn dựa vào viên thuốc hắn đưa cho Dương Lan Thanh, muốn giải rượu độc, là dễ như trở bàn tay, Tư Mã Yên sở dĩ vẫn bất tỉnh, là vì nàng không chỉ trúng rượu độc, mà còn trúng một loại độc dược không biết tên của Tây Vực.
Nếu không phải bởi vì ba loại độc vật ảnh hướng, chỉ sợ Tư Mã Yên không có khả năng chống đỡ lâu như vậy.
Chính là, trước khi không thể cứu sống được Tư Mã Yên, nếu như việc này để Trương Linh Tố biết, Trường An nhất định sẽ sinh loạn.
Thường ngày Hứa Thất Cố đều đến thăm mạch, sau đó hồi phủ tận tâm giải độc cho Tư Mã Yên, cứ như vậy trong hai tháng, rõ ràng đã dùng ngân châm đem độc tố đều bức ra, cũng không thấy Tư Mã Yên tỉnh lại, Hứa Thất Cố thời huyền trở nên bất an -- nếu như Tư Mã Yên thật sự xảy ra chuyện gì, bình yên mà tam châu Giang Bắc khó khăn mới có được, chỉ sợ liền sẽ đánh vỡ.
"Công chúa điện hạ, nên tỉnh lại thôi." Hứa Thất Cố hít vào một hơi, nhìn thấy nha hoàn đưa chén thuốc vào, lập tức vươn tay nhận lấy, phân phó nha hoàn đỡ Tư Mã Yên ngồi dậy, chuẩn bị tự tay đút thuốc.
Vị thuốc nồng đậm thấm nhập vào chóp mũi Tư Mã Yên, chỉ thấy lông mày của nàng hơi hơi nhíu lại.
Hứa Thất Cố kinh hỉ buông chén thuốc xuống, đỡ lấy hai vai Tư Mã Yên, dùng sức lắc lắc thân thể của nàng, "Công chúa điện hạ, tỉnh lại, tỉnh lại."
Tư Mã Yên lại nhíu nhíu mày, sắc mặt đột nhiên tái xanh, hé miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, phát ra một chuỗi kịch liệt ho khan.
"Điện hạ!" Hứa Thất Cố lo lắng vươn tay tham tìm mạch đập của nàng, vẻ mặt từ ngưng trọng chậm rãi chuyển thành thoải mái, cuối cùng hít vào một hơi, nói: "Độc dược này đúng là vẫn làm tổn thương tâm mạch."
Nha hoàn nghe không rõ lời nói của Hứa Thất Cố, nghi hoặc hỏi, "Đại nhân, chẳng lẽ Tấn Công chúa..."
Hứa Thất Cố giãn chân mày khẽ cười nói: "Vô phương, việc vất vả này, để cho Trừng Công chúa của chúng ta đi làm, về phần Tấn Công chúa điện hạ, liền ở lại thành Hán Trung, hảo hảo điều dưỡng thân mình, sau này bình tâm tĩnh khí mà sống, cũng tốt." Nói xong, Hứa Thất Cố phân phó nha hoàn đem Tư Mã Yên đặt lên giường, "Đi phân phó đầu bếp, làm chút cháo, rắc một chút bột nhân sâm lên, nhớ không được cho quá nhiều."
"Dạ." Nha hoàn gật đầu lui xuống.
Tảng đá lớn trong lòng Hứa Thất Cố rốt cuộc buông xuống, mỉm cười với Tư Mã Yên, "Trừng Công chúa trưởng thành, người làm tiểu cô cô như ngươi cũng có thể ít bận tâm một chút, sau này chú ý không cần quá mức kích động, mọi chuyện đều có thể bình an."
Tư Mã Yên suy yếu mở mắt, chỉ liếc mắt nhìn Hứa Thất Cố một cái, lại suy yếu nặng nề ngủ thiếp đi.
Hứa Thất Cố kéo kéo góc chăn cho Tư Mã Yên, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, ngửa đầu nhìn tinh không vạn lí, lo lắng nói: "Lan Thanh, Tát Tát không phải là nữ tử bình thường, ngươi đấu cùng nàng, phải cẩn thận."
Một ngày lại một ngày qua đi, Giang Bắc vẫn là tràn ngập phong hỏa, thiên hạ bình yên được ba tháng, lại dấy lên khói lửa.
Bắt đầu từ khi Trương Linh Tố đi theo Trừng nhi khởi binh, Trừng nhi đã sắc phong nàng làm Công chúa, loại bỏ phong hào Thục phi Đại Tần của, khôi phục thân phận Công chúa Lương quốc trước đây. Lúc Trương Linh Tố nhàn hạ vô sự, từ trong quân binh chọn ra một đám tướng sĩ có thể lực không tệ, theo nàng cùng tập bắn cung, vô tình luyện ra một đội quân cung thần. Mấy ngày nay, mặc dù có những nhóm binh nhỏ của Tây Yên tập kích huyện Hoa Âm, nhưng mà có Trương Linh Tố trấn thủ huyện Hoa Âm, dù sao cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Loạn thế xuất anh hùng, kỳ thật cũng tạo ra cân quắc hồng nhan.
Thục phi Đại Tần, nay biến hóa nhanh chóng trở thành cung thần Tướng quân của Đại Tần, danh hào của Trương Linh Tố trong dân chúng, giống như Trừng Công chúa, dần dần trở nên truyền kỳ.
Chạng vạng, Trương Linh Tố lại một lần đứng trên đầu trấn Hoa Âm, trầm ngâm nhìn những đám mây lặng lẽ trôi về phía Nam, trước sau như một buồn bã thở dài, "Yên nhi, rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể trở về?"
Gió nhẹ thổi bay tóc đen, im lặng vuốt lên giáp bạc của mình, giống như tưởng niệm triền mien trong lòng, một khắc cũng chưa từng ngừng lại.
Phó tướng đi lên đầu tường, cung kính cúi đầu với Trương Linh Tố, nói: "Khởi bẩm Tướng quân, Hứa đại nhân từ Hán Trung đưa đến một xe rượu ngon."
"Đem rượu ngon chia đều cho các vị tướng sĩ, đừng quên hâm nóng lên một chút, nếu như không có chuyện gì, liền lui xuống đi." Trương Linh Tố khoát tay áo nói.
Phó tướng khó xử nhìn Trương Linh Tố, "Nhưng mà sứ giả đưa rượu kia nói, rượu này nếu như không có Tướng quân tự mình kiểm nhận, tuyệt đối không thể phân ra thưởng thức."
Trương Linh Tố liếc mắt nhìn thoáng qua phó tướng, "Ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là sứ giả gì, thế nhưng có cái giá đến như vậy!"
Phó tướng biết trong lòng Trương Linh Tố không hài lòng, vội vàng đi theo phía sau Trương Linh Tố, cùng xuống đầu tường, đi vào trong thành.
Một chút thân ảnh màu đỏ quen thuộc xâm nhập vào mi mắt, Trương Linh Tố đột nhiên dừng bước, không thể tin được mà ngơ ngác nhìn nữ tử đang mỉm cười ngóng nhìn đứng bên cạnh xe ngựa.
Tư Mã Yên mặc áo ngắn trong người, tóc dài cột lên thành một búi tóc nhỏ ở sau đầu, cho dù tóc mai bên trái vẫn là bạc trắng, cũng tạo nên một cảm giác thanh lệ nói không nên lời.
"Yên...Yên nhi!" Trương Linh Tố không khỏi bật gọi một tiếng, bước nhanh chạy về phía Tư Mã Yên, không đợi Tư Mã Yên mở miệng, đã vươn tay cầm thật chặt lấy tay nàng, "Thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi?"
"Ngươi nói xem? Cung thần Tướng quân?" Tư Mã Yên bình tĩnh mỉm cười, nhướng mày, "Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta, cho nên vẻ mặt mới không hài lòng mà đến kiểm nhận rượu ngon?"
"Sao có thể như vậy! Sao lại nói vậy!" Trương Linh Tố chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, nếu không phải bởi vì trong thành này tràn đầy Tần binh, chỉ sợ đã sớm đem Tư Mã Yên hung hăng ôm vào trong lòng, khẩn cấp hôn lên môi của nàng một cái, thổ lộ hết những tương tư của mấy ngày nay.
Trong lòng Tư Mã Yên vui đến lợi hại, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, nghiêng đầu nhìn nhìn một xe rượu ngon, "Chẳng lẽ Tướng quân không muốn kiểm nhận rượu ngon?"
"Ta...Ta..." Trương Linh Tố lo lắng phất phất tay, ý bảo các tướng sĩ nhanh chóng phân phát rượu ngon, "Rượu ngon Hứa đại nhân trăm dặm đưa đến, hôm nay chúng tướng sĩ phải hảo hảo thưởng thức!"
"Dạ!"
Các tướng sĩ đồng hoan hô, kích động đem rượu ngon từ trên xe ngựa dỡ xuống, nhưng mà lúc nâng lên lại phát hiện có chút không thích hợp – trong vò rượu tựa hồ không phải chứa rược, từng vò rượu đều nhẹ đến lợi hại, lắc lắc lay động, cũng không nghe thấy tiếng nước chuyển động bên trong.
Trương Linh Tố thấy nét kinh nghi trên mặt tướng sĩ, không khỏi nhìn về phía Tư Mã Yên, "Yên nhi, đây là..."
"Đây là một phần lễ vật ta đưa cho Trừng nhi." Tư Mã Yên hướng về phía các vị tướng sĩ, cười nói: "Tiểu huyện Hoa Âm, đã không đủ để trú đóng cũng như nuôi quân trăm ngày chiến đấu cùng Hậu Yên và Tây Yên, cho nên, phải bắt được Đồng Quan!"
"Nga? Hay là Yên nhi đã có mưu kế gì?" Trương Linh Tố mỉm cười hỏi Tư Mã Yên.
Các tướng sĩ đem ánh mắt dừng ở trên người Yên nhi, người này tóc mai bên trái bạc trắng giống như Trừng Công chúa, không biết nữ tử này rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể nói ra những lời như vậy, thấy chủ tướng Trương Linh Tố cũng tin tưởng nàng như vậy, nghi hoặc trong lòng không khỏi càng đậm thêm một phần.
"Một trận chiến quyết định Càn Khôn, mọi thứ đều ở trong những vò rượu này." Tư Mã Yên mỉm cười nói xong, đôi mắt nhìn lướt qua tướng sĩ xung quanh, "Các ngươi không tin?"
"Tiểu cô cô đã xuất mã, Đồng Quan có thể phá." Thanh âm của Trừng nhi bỗng nhiên xuất hiện, Tư Mã Yên kinh nhiên xoay người qua.
"Bái kiến Trấn quốc Công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tướng sĩ Hoa Âm đều quỳ xuống.
Phóng nhãn khắp thiên hạ, người có thể làm cho Trừng Công chúa xưng là tiểu cô cô, chỉ có thể là tiểu cô cô của Tề vương, trưởng Công chúa của Tấn quốc Tư Mã Yên! Trong lòng các tướng sĩ đều cảm thấy giật mình, không ngờ nữ tử đứng ở trước mắt thế nhưng lại là nàng!
Chỉ thấy Trừng nhi mặc giáp bạc ngồi trên lưng ngựa mỉm cười với Tư Mã Yên, phất tay nói: "Miễn lễ." Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, đều lộ ra khí phách đế vương, nhìn thấy Tư Mã Yên vui mừng vô cùng, khóe miệng cong lên, ý cười càng sâu.
"Trừng nhi, ngươi trưởng thành." Tư Mã Yên cười cười, nhìn kỹ bên cạnh Trừng nhi, "Sao không thấy cháu dâu kia của ta, Thanh Hà đâu?"
"Tiểu cô cô, chẳng lẽ ngươi quên sao, nàng có thai, không thể mệt nhọc quá độ." Trừng nhi cười cười, từ trên lưng ngựa chậm rãi nhảy xuống, lúc đáp trên mặt đất, hơi tạm dừng một chút, ổn định thân mình, lúc này mới tập tễnh đi tới, "Vừa nhận được bồ câu đưa tin của trọng phụ, ta liền lập tức chạy tới đây tiếp đón tiểu cô cô!"
Trong lòng Tư Mã Yên thắt lại, lôi kéo Trương Linh Tố bước nhanh đến nghênh đón, "Chân của ngươi vẫn là..."
"Tiểu cô cô, sẽ tốt thôi, đừng lo lắng." Trừng nhi lắc đầu cười khẽ, nghiêng mặt nói với tướng sĩ Hoa Âm, "Tối nay bổn cung thiết yến ở Trường An, vì tiểu cô cô đón gió tẩy trần, cho nên huyện Hoa Âm, chỉ có thể làm phiền chư vị gia tăng thủ bị." Nói xong, Trừng nhi cao giọng nói với thị vệ tùy thân ở phía sau, "Người tới, đem rượu ngon lên!"
"Dạ!"
Rượu ngon thật sự được thị vệ đến đến trước mặt tướng sĩ Hoa Âm, Trừng nhi phất tay nói: "Khổ cực trấn thủ Hoa Âm ba tháng, chư vị tướng sĩ đã vất vả, rượu hôm nay, chư vị tướng sĩ trước cùng uống một chén, chờ ngày mai khi Đồng Quan vừa vỡ, bổn cung lại thưởng ngàn chung rượu, cùng chư vị không say không về!"
"Tạ ơn Công chúa điện hạ!"
Tướng sĩ Hoa Âm trào dâng đồng thanh trả lời, giờ khắc này, quân thần đồng tâm, làm cho Tư Mã Yên giống như liền nhìn thấy tung tích của thái bình.
Tư Mã Yên nhìn thật sâu vào gương mặt Trừng nhi, lặng yên mỉm cười, thầm nghĩ: "Nếu như giờ khắc này Lan Thanh tẩu tẩu có thể nhìn thấy ngươi, nhất định cũng sẽ vui mừng giống như ta."
Cùng các tướng sĩ uống cạn một chén rượu ngon, Trừng nhi bỗng nhiên tiến sát đến Trương Linh Tố, thấp giọng hỏi: "Lúc này tiểu cô cô đã trở về, ngươi đừng lại trêu ghẹo Thanh Hà."
Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, liếc mắt nhìn Tư Mã Yên một cái, "Ta tất nhiên sẽ không trêu ghẹo, chính là Yên nhi nhìn thấy Thanh Hà, nhất định cũng sẽ nhịn không được trêu ghẹo vài tiếng, ha ha."
Trừng nhi ho khan vài tiếng, nhíu mày lên, nhìn Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, ngươi sẽ không làm như vậy đi?"
"Ngườihiểu ta, chỉ có Tố Tố." Tư Mã Yên nhướng mày cười, "Ta thật sự là nhớcác ngươi, rất nhớ, rất nhớ..."