Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 591





Edit: Linhlady




Cậu suy nghĩ nghiêm túc, sau đó trả lời: “Tôi phải hiểu rõ vấn đề chân của vị tiên sinh này sau đó mới có hướng điều trị.”


Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.


Cô nhìn Doãn Diễn Trạch kế tiếp hỏi: “Anh nguyện ý không?”


Doãn Diễn Trạch:?


Anh nghe thấy Mạc Vân Quả hỏi chuyện, mới phản ứng lại đây.


Cho nên, vừa rồi Nhất Nhất nói cái gì?! Anh hoàn toàn không nghe được á quăng ngã!


Doãn Diễn Trạch ho nhẹ một tiếng, cong khóe môi tạo ra nụ cười anh cho là hoàn mỹ nhất: “Tôi nguyện ý.”


Đường Nhất Hàng:…… Luôn cảm thấy ngữ khí này có chút kỳ quái……


Ngược lại Mạc Vân Quả không cảm thấy có cái gì lạ, cô gật gật đầu, sau đó quay nhìn Đường Nhất Hàng nói: “Hắn nguyện ý, anh thì sao?”


Đường Nhất Hàng sửng sốt, ngay sau đó còn nói thêm: “Tôi đương nhiên cũng nguyện ý.”


Doãn Diễn Trạch: ( ̄▽ ̄)~*


“Phốc, loại cảm giác này, như thế nào lại giống hiện trường hôn lễ?”


“Đúng vậy, tiểu Quả Quả nhà ta là mục sư, đang hỏi cô dâu chú rể có nguyện ý hay không, ha ha ha ha!”


“Chậc, không biết các ngươi phát hiện không, thế giới này, tiểu Quả Quả nhà ta giống như lại trở thành bà mối.”


“Chậc, bà mối tiểu Quả Quả ~ cái danh hiệu này là trốn không thoát 233333”


“Đúng vậy sao? Hắc hắc, ta đây hy vọng tiểu Quả Quả nhà ta cũng có thể cho ta dắt giật dây, ta thích một tiểu ca ca thật lâu ~( ̄▽ ̄)/”


“Thích nghe ngóng, cái thân phận bà mối này, tiểu Quả Quả nhà ta thoát không được.”


“Hắc hắc, nói trở về, Đường Nhất Hàng cùng Doãn Diễn Trạch thật sự rất xứng đôi đúng không!”


“!!!Đương nhiên là xứng!”


Mạc Vân Quả:…… Ừm…… Quả thật rất xứng đôi!


Mạc Vân Quả nhìn trái nhìn phải, yên lặng gật đầu, tuấn nam cùng tuấn nam gì đó, ừm…… Rất đẹp mắt.


Nếu hai đương sự đều đồng ý rồi, như vậy chuyện tiếp cũng dễ dàng hơn.


Mạc Vân Quả đem Doãn Diễn Trạch giao cho Đường Nhất Hàng, nói cậu nhất định phải điều trị thật tốt cho anh.


Đường Nhất Hàng đối với bệnh nhân cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Doãn Diễn Trạch đặc biệt quen thuộc, anh đối với cậu, không biết vì sao có cảm giác quen thuộc cùng thân cận.


Chính là bởi vì cảm giác như vậy, khi cậu tiếp xúc với Doãn Diễn Trạch càng thêm nghiêm túc.


Những ngày kế tiếp, Đường Nhất Hàng đều tận tâm tận lực điều trị cho Doãn Diễn Trạch.


Đối với việc mỗi ngày đều được Đường Nhất Hàng điều trị, anh vô cùng vui vẻ, tuy rằng bệ ngoài là vẻ phong đạm vân kinh, nhưng teong lòng lại hiện lên đủ loại kích động.


Mạc Vân Quả sẽ thường xuyên chú ý đến tình huống của Doãn Diễn Trạch, cùng lúc đó, cô cũng biết phương hướng nhiệm vụ của cô là đúng, bởi vì tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn ở trạng thái tăng trưởng ổn định.


Sau đó hai tháng, chăn của Doãn Diễn Trạch cũng đã điều trị khá ổn.


Lại nói tiếp, tuy rằng vấn đề chân của Doãn Diễn Trạch khó giải quyết, nhưng với y học hiện đại, chân của anh cũng không phải không điều trị được, không biết vì sao vẫn luôn kéo dài như thế.


Đương nhiên, cái lý do đó, Doãn Diễn Trạch biết, Mạc Vân Quả cũng biết, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng biết, nhưng thật ra Đường Nhất Hàng vẫn luôn khó hiểu.


Nhưng cậu cũng biết đây là vấn đều của người ta, bản thân cũng không tiện dò hỏi.


Ngày này, Mạc Vân Quả theo thường lệ đi tìm Doãn Diễn Trạch, lại nghe thấy bên trong phòng có âm thanh cãi nhau……


“Vì sao, anh lại không nói cho tôi?” Đây là giọng nói của Đường Nhất Hàng, nghe qua có vài phần áp lực.


“Anh nghĩ, để em tự nhớ ra.” Đây là giọng của Doãn Diễn Trạch, giọng nói kia tràn ngập cảm tình phức tạp, Mạc Vân Quả nghe không hiểu.