Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 126: Tử Thần tới (49)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Tô Mộc hơi sửng sốt, cô nhận ra rằng mình thật ngu ngốc, vội vàng đặt con dao xuống, lại cầm lấy một quả táo đưa qua: "Cho..."

Tô Bạch liếc nhìn quả táo bị cắt đến nỗi hình thoi cũng chẳng giống, ghét bỏ "chậc" một tiếng, sau đó vươn tay nhận lấy quả táo, nhưng hắn cũng không vội ăn mà nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô, thậm chí không đảo tròng mắt.

Tô Mộc có loại cảm giác lo lắng như bị người khác xem kĩ cả người mình, cô nhích ra sau một chút, không tự tin hỏi: "Anh nhìn em như vậy để làm gì?"

"Khi em trở về sau một thời gian bị mất tích, rất giống như là đã thay đổi thành người khác."

"Có, có à?" Cô tăng âm lượng: "Em thấy anh mới là người thay đổi đấy!"

"Ánh mắt liên tục xoay chuyển, không dám trực tiếp trả lời câu hỏi, bỗng nhiên gia tăng âm lượng và muốn nói sang chuyện khác, em đây không phải chột dạ thì là gì?"

Tô Mộc ngậm miệng, không còn gì để nói.

Tô Bạch hỏi tiếp: "Em nói thật lòng, chuyện gì đã xảy ra sau khi em mất tích?"

"Thực ra... Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Tô Mộc che dấu: "Em vẫn luôn bị người khác bịt mắt, không thể thấy những gì đang xảy ra xung quanh."

"Vậy sao em lại thoát được?"

"Chuyện đó... Là bỗng nhiên xuất hiện một người tốt bụng, do hắn đưa em đến nơi an toàn."

Tô Bạch cắn một miếng táo, sau một hồi hắn nói một câu khẳng định như đinh đóng cột: "Người kia là đàn ông."

"Đúng, đúng vậy..." Mặc dù hắn là thần, cũng không thể nói là người.

Tô Bạch lại cười khẩy một tiếng: "Không biết khi nào anh có thể gặp hắn?"

"Anh muốn gặp hắn làm gì?"

"Xem thử rốt cuộc người này có sức hấp dẫn như thế nào mà lại có thể khiến một tomboy mãi say mê hắn." Tô Bạch lại hỏi một câu: "Nếu người đàn ông này có thể khiến em động lòng thì đủ thấy hắn cực kì có khả năng trở thành em rể của anh. Em nói xem, một kẻ có tư cách tranh giành vị trí người thừa kế của Tô gia với anh, anh có thể không gặp hắn sao?"

"Anh mới là tomboy!" Tô Mộc chửi một câu, sốt ruột nói: "Được rồi, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, hắn không có khả năng giành vị trí người thừa kế gì đó với anh."

"Ồ, phản ứng đầu tiên của em lại không phải là bác bỏ việc em thích hắn." Tô Bạch đặt quả táo xuống, mặt không hề có cảm xúc.

Tô Mộc ngây người, chờ đến khi lấy lại tinh thần, cô mới kích động đứng dậy: "Anh đừng nói bậy, em không có thích hắn!"

"Không thích hắn, em sẽ trở nên chán nản, còn có vẻ mặt mất mát như vậy sao?" Tô Bạch không chút lưu tình mà vạch trần lớp ngụy trang của cô: "Tô Mộc, chỉ thiếu một điều là chưa viết hai từ "biết yêu" lên trên mặt em mà thôi. Hãy nhớ cho kỹ, em là đại tiểu thư của Tô gia, vì danh tiếng của Tô gia, em phải gả cho một người môn đăng hộ đối* chứ không phải ra ngoài tìm một kẻ không đàng hoàng, dựa vào IQ của em, dù đối phương tới gần vì bối cảnh của em, em cũng không phát hiện ra được."

*Môn đăng hộ đối: 门当户对 (Méndānghùdùi) là câu thành ngữ chỉ việc hai gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có, theo quan niệm hôn nhân thời phong kiến.

Tô Mộc nghiến răng: "Ý anh là gì?"

"Ý của anh là, em không thể thích người kia."

Tô Mộc vốn định bác bỏ thêm một hai câu nữa, lại không biết vừa nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngây người.

Tô Bạch nghĩ rằng cô nhận ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn một chút, nói: "Em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn..."

"Anh nói... Em thích người kia được biểu hiện rất rõ ràng sao?" Tô Mộc ngắt lời hắn, ngơ ngác đưa ra một câu hỏi.

Tô Bạch khịt mũi: "Có rõ hay không thì tự mình soi gương nhìn lại không phải sẽ biết hay sao?"

"Thì ra là thế à..." Tô Mộc dường như chợt nhận ra điều gì đó, cô lẩm bẩm với chính mình: "Hóa ra là em thích hắn..."

Tô Bạch có cảm giác không ổn.

Đúng như dự đoán, Tô Mộc nắm lấy tay hắn và nói: "Tô Bạch, cảm ơn anh!"

Cảm ơn hắn vì điều gì?

"Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm đi, em sẽ không tranh giành tài sản của Tô gia với anh, sau này anh phải chăm sóc cho ba mẹ thật tốt." Vừa dứt lời, cô buông tay hắn ra và chạy về phía cửa.

Tô Bạch lập tức hỏi cô: "Em đi đâu đó?"

Tô Mộc dừng chân, cô chỉ nghĩ rằng vì mình ảo tưởng nên mới thích Tử Thần, nhưng khi gặp được Tô Bạch chân chính, cô lại không có động lòng, cô cũng ghét cảm giác bị giam cầm, nhưng lúc cô thực sự rời khỏi thị trấn, trong lòng cô giống như không buông được thứ gì đó mà đầy phiền muộn.

Bây giờ thứ cô không buông được là gì, thì đã có đáp án.

Cô không thích cảm giác bị giam cầm, nhưng mà cô cũng không muốn để người mình thích hưởng thụ sự cô đơn, cô hốt hoảng mới nhớ rằng, bản thân mình chưa từng nghe nói với Tử Thần là, nếu hắn muốn cô ở cạnh hắn, thì cũng không phải chỉ có một cách đơn giản là hạn chế tự do của cô.

Cô và hắn có rất nhiều khả năng.

Vì vậy Tô Mộc nói: "Tô Bạch, bên người hắn không có ai cả."

Bàn tay của Tô Bạch siết chặt đầu giường, mu bàn tay hiện ra những đường gân xanh, hắn bình tĩnh hỏi: "Vậy thì sao? Em muốn làm gì?"

"Em sợ hắn sẽ cô độc, em muốn đi tìm hắn." Tô Mộc bước thêm một bước.

Tô Bạch nói tiếp: "Em cứ vậy mà đi, còn ba mẹ của em thì sao?"

Tô Mộc lại dừng bước chân, nhưng chẳng mấy chốc, cô không do dự quay đầu lại cười nói: "Không phải đã có anh rồi sao? Em biết anh sẽ không đối xử tệ bạc với ba mẹ, mà anh vẫn luôn muốn có được Tô gia, nếu không có em, anh sẽ càng danh chính ngôn thuận* trở thành chủ nhân đời kế tiếp của Tô gia. Tô Bạch, cảm ơn anh đã giúp em hiểu rõ lựa chọn của mình."

"Thực sự cảm ơn anh rất nhiều..." Tô Mộc lại nói cảm ơn lần nữa: "Em biết anh chỉ muốn có được quyền kế thừa Tô gia, vì vậy quà cảm ơn lớn nhất em có thể dành cho anh chỉ có nó."

Cô nghĩ sau này phải hỏi lại Tử Thần có thể kéo dài tuổi thọ cho Tô Bạch hay không. Tuy trước kia cô rất ghét Tô Bạch, nhưng bây giờ cô nghĩ Tô Bạch cũng không đáng ghét như vậy.

"Tô Bạch, anh nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ chúc phúc cho anh và ba mẹ."

"Tô Mộc!"

Tô Bạch kêu một tiếng, nhưng Tô Mộc đã rời đi không quay đầu lại.

Cửa phòng bệnh mở ra và đóng lại.

Sau một hồi yên lặng, người đàn ông không thể cử động trên giường im lặng một lúc lâu.

Và rất lâu sau đó...

Trong phòng bệnh vang lên tiếng thì thầm khó nén được buồn bã: "Thứ anh muốn... cũng chỉ là một cái Tô gia thôi sao?"