Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 137: Người yêu ảo của tổng tài (6)




Editor: @-Jenny-

Beta: @Aki Re

" Ta không yêu ngươi a!" Tô Mộc ôm đầu phát cuồng, cô chỉ muốn hắn nói một câu ta yêu ngươi mà thôi, liền khó khăn như vậy sao!?

Quý đại tổng tài lạnh lùng a một tiếng: "Nữ nhân khẩu thị tâm phi."

Không biết tại sao, Tô Mộc có ảo giác chính mình là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài?

" Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, không cần lãng phí thời gian, mau đưa cho ta ngọc thạch."

Tô Mộc không thích nam nhân có thái độ kiêu ngạo, cô lại lần nữa lui ra phía sau một bước.

" Không đưa!"

" Ngươi ở đây khiêu khích ta?" Quý Bắc Lưu đi lên phía trước, mỗi bước chân của hắn đều mang áp lực mà người bình thường khó có thể chịu được.

Nhưng Tô Mộc cô không phải là người bình thường nha!

Cô tránh đằng sao thân cây, chỉ lộ ra một cái đầu: "Ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi tiếp tục đi tới, ta liền không khách khí với ngươi!"

Không phải là một NPC* không có sức mạnh sao? Làm sao có thể đối đầu với người có trang bị bộ thuộc tính màu cam đầy đủ như hắn chứ?

*NPC:Non-player character

Quý Bắc Lưu cười lạnh một tiếng, nhắm thẳng phương hướng của cô mà đi,《 Đao Kiếm Giang Hồ 》 cung cấp cho người chơi khả năng không giới hạn trong trò chơi. Những người chơi cùng NPC là ác quỷ, người chơi có thể giết NPC và NPC cũng có thể giết người chơi. Chỉ là bất luận bên nào giết người, đó không phải là một hành động phản bội, nhưng cuối cùng đều phải bị giam giữ ở nhà lao một thời gian.

Rõ ràng, với tính khí không tốt, Quý đại tổng tài liền đi lên con đường "Giết người" này.

Tô Mộc rất nhạy cảm đã nhận ra sát khí trên người hắn, cô lại dấu cơ thể mình sau gốc cây: " Ngươi, ngươi không được lại gần, nếu làm ta phát điên, ta cũng sợ hãi chính bản thân mình......"

Quý Bắc Lưu lạnh lùng a một tiếng, bước chân không ngừng.

Mắt thấy nam nhân kia ngày càng gần mình, Tô Mộc đánh một cái vào má, cô run run, trong lòng có dự cảm chẳng lành, ngàn vạn lần không thể để nam nhân kia lại gần mình.

Cô lúng túng!

"Ngươi không được tới gần ta!!!" Tô Mộc sợ hãi nhắm hai mắt lại, nhưng đôi tay lại tự nhiên bắt lấy một cái cây trước mặt. Như trước đây, cô trực tiếp nhấc cây lên, hướng phía nam nhân đi tới ném qua.

Quý Bắc Lưu nhưng lại sớm có chuẩn bị, hắn di chuyển sang một bên, vạt áo nhẹ nhàng chuyển động, thân cây kia liền rơi xuống bên cạnh hắn, tạo nên một tầng tro bụi, hắn lại phất một ống tay áo, chỉ cần không có hành động kia, trừ bỏ bên ngoài, ánh mắt nhìn những người khác đều như con kiến, hắn là công tử có khí chất, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Mộc: " Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ làm đúng theo ý của ngươi......"

Hắn còn chưa dứt lời, một cục đá lớn đã bay tới, không nghiêng không lệch, đập trúng vào trán hắn, " Bang" một tiếng, cục đá lại rơi thật mạnh xuống đất, thân thể hắn cũng lung lay một chút.

Tô Mộc thu hồi chân đá lại, nhắm mắt lại sợ hãi kêu: "Ngươi không được lại đây! Ta thực sự rất nhát gan!!!".

" Ngươi....." Giọng nói Quý Bắc Lưu suy yếu, làm khí thế trên người hắn giảm đi không ít, bước chân hắn hơi di chuyển, thân thể lung lay, cuối cùng hắn mất đi sức lực rơi xuống đất.

Quý Bắc Lưu về tới không gian màu đen, trước mặt, trong không khí hiện lên mấy chữ: Thắng bại là chuyện bình thường, đại hiệp hãy quay lại lần nữa.

" Chết tiệt!"

Quý Bắc Lưu mắng một câu, đem mũ trên đầu lấy xuống rồi rời khỏi trò chơi, hắn từ trên ghế đứng lên, đem mũ hướng mặt đất ném xuống, dùng một chân dẫm lên, trực tiếp đối với vẻ mặt mơ mộng của Lương Lương quát: "Đây là trò chơi rác rưởi gì? Tính trải nghiệm cực kém!"

Hét xong, cũng không màng dưới đài có đông đảo truyền thông, nhà phát triển game, bước chân dài đi xuống đài, cực kì tức giận mà đi.

Từ từ.... Có ông chủ nào sẽ ở trước mặt nhiều người nói trò chơi của chính mình là rác rưởi sao?