Phế Căn Vô Địch

Chương 16: Đại sư huynh rất biết cách kinh doanh







 "Chào Vũ công tử." Những ông chủ có thể mở hiệu thuốc bán linh dược đều là người có hậu trường. Trong cửa hàng có nhiều linh dược trân quý như vậy, nếu không có thực lực để tự vệ chỉ sợ đã sớm bị kẻ xấu cướp sạch. Vũ Trần cũng là khách quen của cửa hàng, ông chủ vừa thấy hắn liền vội vàng lấy dược liệu tốt nhất ra, để hắn chọn lựa. Vũ Trần chọn vài thứ, ngẩng đầu hỏi ông chủ: "Quỷ Lão Lục, Xích Luyện kim tham này mới được nhập về à? Bao nhiêu tiền một lượng?" Quỷ Lão Lục cười hì hì trả lời: "Cái này hơi đắt một chút, cần hai trăm." Vũ Trần: "Sao đắt vậy? Ta nhớ bên Xích Luyện thành chỉ khoảng năm mươi." Quỷ Lão Lục: "Không dối gạt Vũ công tử. Mấy ngày trước, Xích Luyện thành bị đại quân ma đạo công phá, huyết tẩy cả thành, các con đường nhập Xích Luyện kim tham đều đã bị cắt, đoán chừng một hai năm chưa chắc đã khôi phục lại được. Xích Luyện kim tham này chắc chắn sẽ tăng giá từng ngày, nếu mai công tử lại đến, có khi giá lại tăng rồi." Vũ Trần: "Thì ra là thế, vậy ta đây cũng không mặc cả với ông nữa, gói cho ta hai mươi cân Xích Luyện kim tham." Miệng Quỷ Lão Lục suýt nữa là cười đến toét cả ra. Vũ công tử quả thật là khách hàng lớn mà, bạo tay thật. Quỷ Lão Lục vội vã chạy đi lấy hàng cho Vũ Trần. Vũ Trần vơ lấy một đống thứ, tiện tay cất vào trong túi càn khôn, rồi ném một tấm ngân phiếu lên quầy hàng. Quỷ Lão Lục nở nụ cười như đoá hoa cúc tiễn Vũ Trần đến tận cửa: "Vũ công tử đi thong thả." Vũ Trần mua xong dược liệu liền đi đến thương hội lớn nhất thành - Thanh Long thương hội. Nói đúng hơn là phân hội của Thanh Long thương hội tại thành Huyền Mục - Thiên Niên các. Thanh Long thương hội là một trong bốn thương hội lớn ở Nam Chiêm Bộ Châu, thuộc về gia tộc Thanh Long. Gia tộc Thanh Long là một gia tộc tu tiên nổi danh, thuộc một nhánh của Xiển giáo, thực lực mạnh mẽ, thanh danh vươn xa. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ kiếm tiền. Gia tộc tu tiên này tự khơi thông mạng lưới quan hệ khắp bốn phương, liên hệ với tứ đại bộ châu ở các nước. Thậm chí có một vài quốc quân của một số quốc gia là do bọn họ đẩy lên đế vị. Bọn họ cũng đã từng làm việc phế lập ở một vài quốc gia khác. Văn điệp thông quan của bọn họ có khi còn có tác dụng hơn cả của triều đình. Dưới bối cảnh mạnh mẽ như vậy, Gia tộc Thanh Long phát triển ra Thanh Long thương hội vô cùng khổng lồ, thành lập mạng lưới thông thương khắp tứ đại bộ châu, vô số thương đội lui tới khắp tứ đại bộ châu giữa các nước, mang hàng từ Nam ra Bắc, từ Đông qua Tây kiếm lợi nhuận gấp mười mấy lần. Nói Thanh Long thương hội phú khả địch quốc còn là khiêm tốn. Chẳng ai biết được rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền. ... Vũ Trần chậm rãi đi vào Thanh Long thương hội. Thường ngày, bọn hộ vệ ở cổng sẽ vô cùng khách khí chào hỏi hắn. Dù sao hắn đã là khách quen của nơi này. Vậy mà hôm nay, mấy tên hộ vệ đứng ở cổng lại nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Sao toàn là gương mặt mới thế này? Trong lòng Vũ Trần cảm thấy kỳ lạ nhưng chân vẫn không dừng, bước thẳng vào đại đường. Thiên Niên các thuộc Thanh Long thương hội có hết thảy mười hai tầng, mỗi một tầng vật phẩm khác nhau. Tầng càng cao thì hàng hoá lại càng quý giá. Đại đường ở tầng thứ nhất của Thiên Niên các rất rộng rãi nhưng khách nhân cũng rất nhiều. Có điều, hàng hoá ở lầu một toàn là hàng đẹp giá rẻ, giá trị tầm 100 lượng trở xuống. Vũ Trần không thèm liếc nhìn, đi thẳng qua lầu hai. Lầu hai bán những mặt hàng có giá trị ngàn lượng trở xuống, hắn vẫn không dừng lại, đi thẳng lên lầu ba. Mấy mỹ nhân đang bán hàng nở nụ cười mê người, thân thiết chào hỏi hắn, muốn giới thiệu vài thương phẩm đến từ hải ngoại cho hắn. Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng qua những mỹ nhân này. Khiến cho mấy mỹ nhân vô cùng xấu hổ. Chính Vũ Trần cũng cảm thấy kỳ lạ. Thiên Niên các trước kia không phải như vậy. Chưởng quỹ tinh thông tính toán, hoả kế mặt ủ mày chau... Mua một món hàng còn phải thần thần bí bí, thắp đèn nói chuyện làm ăn, giống như đang tiến hành giao dịch ngầm vậy. Đây mới là dáng vẻ lúc trước của Thiên Niên các. Bây giờ sao thế này, tầng nào cũng sáng choang rực rỡ, chẳng còn cảm giác cũ kỹ lúc trước nữa. Chẳng còn thấy bọn tiểu nhị mặt ủ mày chau, hàng đều là mỹ nữ, ngay cả chưởng quỹ cũng là một thiếu phụ xinh đẹp. Nếu không phải trước cửa treo tấm biển "Thiên Niên các" Vũ Trần còn tưởng rằng mình lại tiến vào Xuân Lan viện. Vũ Trần đang định đi lên lầu bốn. Kết quả bị mấy hộ vệ trẻ tuổi canh giữ ở đầu bậc thang ngăn cản. "Công tử xin dừng bước. Từ tầng này chỉ có tu sĩ mới được đi lên." Vũ Trần nhíu mày: "Trước kia không có quy định này." Một tên hộ vệ lễ phép nói: "Đây là quy định mới được lập." Vũ Trần: "Ta là khách quen của cửa hàng các ngươi. Nào có ai buôn bán như vậy? Lập quy định mới để đuổi khách ra ngoài sao? Thống lĩnh hộ vệ của các ngươi đâu? Gọi hắn tới đây, ta muốn nói chuyện với hắn." Hộ vệ: "Ngài tìm thống lĩnh nào?" Vũ Trần: "Tả Bố Y." Hộ vệ: "Ngài ấy đã được điều chuyển sang phân hội khác, không còn là thống lĩnh của chúng ta nữa." Vũ Trần: "Thống lĩnh mới đâu?" Hộ vệ: "Thống lĩnh mới đang bận, đang chiêu đãi một vị khách rất quan trọng. Xin ngài thứ lỗi." Vũ Trần: "Vậy thì đi tìm lão chưởng quỹ của các ngươi, Mai Lương Tâm. Mời ông ta xuống lầu nói chuyện." Hộ vệ: "Xin thứ lỗi, đại chưởng quỹ cũng đang bận. Dù thế nào thì không phải tu sĩ, không được đi lên." Một hộ vệ trẻ tuổi khác nhịn không được nói: "Vị huynh đệ này, ta thấy ngươi vẫn nên thôi đi. Ngay cả Luyện Khí kỳ ngươi cũng không phải, đi lên cũng chỉ mất mặt." Trong nháy mắt sắc mặt Vũ Trần liền sầm xuống: "Cái gì?" Hộ vệ trẻ kia ngạo mạn lặp lại lần nữa: "Ta nói, những vị khách có thể đi lên tầng này đều là cao nhân của giới Tu Chân, đến cả tiểu nha đầu bưng trà đổ nước cũng là Luyện Khí hậu kỳ. Ngươi chỉ là một phàm nhân không hơn không ké, đi lên không phải mất mặt xấu hổ sao, khuyên ngươi vẫn nên..." Gã ta còn chưa nói xong, một tiếng "ba" vang giòn xuất hiện, Vũ Trần đã vung tay giáng cho hộ vệ trẻ tuổi này một bạt tai. Cái tát của Vũ Trần không phải là một cái tát bình thường. Hộ vệ trẻ bị đánh cho bay lên không, xoay tròn mấy vòng rồi đụng thẳng vào tường, ngất đi. Gã ta cũng khá đen đủi, mới mở miệng liền đâm thẳng vào tim Vũ Trần, không đánh gã thì đánh ai đây. "Thứ mắt chó nhìn người thấp." Vũ Trần lạnh lùng nói. Một hộ vệ khác lớn tuổi hơn ngây ngốc tại chỗ. Vũ Trần nói đánh người liền đánh người, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã. Gã chẳng thể nào ngờ được rằng có người dám động thủ ở nơi này. Đây chính là Thiên Niên các là trọng địa của Thanh Long thương hội. Đến ngay cả Thành chủ của thành Huyền Mục cũng phải cho nơi này ba phần thể diện, không dám làm loạn ở đây. Nhưng chỉ trong chốc lát, hộ vệ lớn tuổi bỗng nhiên tỉnh táo lại, rống to. "Lớn mật, dám đến giương oai ở Thiên Niên các." Nói đoạn, hộ vệ lớn tuổi liền rút một chiếc giản dài ở phía sau ra, đập xuống đầu Vũ Trần. Hộ vệ lớn tuổi này có địa vị khá lớn trong đội hộ vệ của Thiên Niên các, rất lợi hại, đôi giản ngưng tụ linh lực này nếu đánh trúng người bình thường thì chắc chắn sẽ đập nát đầu người ta ngay tại chỗ.