Phế Căn Vô Địch

Chương 37: Liên minh mạnh mẽ của phái tiêu dao và phượng minh thương hội (2)







  Vũ Trần: “Ngoài ra, thái độ phục vụ của các tiểu nhị cũng phải cải thiện lại, không được uể oải như vậy. Nhìn thấy khách thì phải nhiệt tình một chút, nhất là những khách hàng lớn, phải ghi nhớ vẻ bề ngoài và tên họ trong đầu, vừa gặp là phải chào hỏi họ. Phải để họ vừa bước vào thương hội chúng ta sẽ có cảm giác như đang ở nhà. Liễu chưởng quỹ, chuyện huấn luyện lễ nghi cho các tiểu nhị ta giao cho ngươi.” Liễu chưởng quỹ: “Vâng.” Vũ Trần: “Còn việc nữa là, điểm tâm thương hội dùng cho khách ăn quá dở. Phải tìm một đầu bếp làm điểm tâm khác giỏi hơn.” Bên dưới không biết ai lầu bầu một câu. “Chúng ta bán dược, thần phù, pháp bảo chứ đâu phải tiệm cơm.” Vũ Trần chỉ vào hỏa kế đang làu bàu, nói: “Ngươi làu bàu cái gì. Việc này giao cho ngươi làm. Làm không được, sa thải ngươi.” Tất cả mọi người liền choáng váng. Lỗ tai Vũ Trần thính thật, nhỏ vậy cũng nghe được à. Vũ Trần họp nửa ngày trời, mọi việc chi tiết rõ ràng, mọi thứ đều an bài thỏa đáng, không bỏ sót bất kỳ việc gì. Vũ Trần: “Ừm, hôm nay đã nói nhiều lắm rồi. Những chuyện khác đợi ta nhớ ra rồi nói sau. Dù sao từ hôm nay trở đi, ai không hoàn thành tốt nhiệm vụ người đó sẽ bị sa thải ngay.” Cả phòng lặng ngắt như tờ. Tư tưởng của Vũ Trần thực sự vượt quá thời đại, trong lúc nhất thời bọn họ vẫn chưa nào quay trở lại hiện tại được. Có điều đợi tới khi bọn họ hiểu rõ rồi thì đột nhiên lại cảm thấy sự thẳng tay này của Vũ Trần thật lợi hại. Hắn giống như vị tướng quân chỉ huy một đại đội, điều binh khiển tướng trong Phượng Minh thương hội, chuẩn bị một trận chiến thư hùng với Thiên Niên Các. Sau khi tan họp, Vũ Trần gọi Lam Phượng Hoàng nhắc lại chuyện xưa. “Khục, Lam cô nương. Ta đã đồng ý giúp cô đối phó Thanh Long thương hội. Vậy chuyện cô đồng ý với ta...” Lam Phượng Hoàng nở nụ cười xinh đẹp: “Vũ Trần công tử, huynh yên tâm. Ta sẽ không nuốt lời. Huynh đi theo ta.” Vũ Trần đi theo Lam Phượng Hoàng tiến vào bảo khố dưới lòng đất của Phượng Minh thương hội, họ cứ đi mãi cho tới khi tiến vào một mật thất ở trong cùng nhất. Lam Phượng Hoàng dùng phương thức kỳ môn độn giáp mở khóa, mở liên tiếp mười mấy cái khóa mới giải trừ tất cả cấm chế, tiến vào chính giữa nhất. Nàng lấy một hộp gấm ở bên trong đưa cho Vũ Trần. “Cái này vốn là bảo vật trấn tiệm của Phượng Minh thương hội ta, giờ ta tặng cho huynh. Trần ca ca, huynh cầm lấy đi.” Mặc dù Lam Phượng Hoàng nói đưa nhưng vẫn lộ vẻ lưu luyến không rời. Vũ Trần nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của nàng, cũng hơi mềm lòng. Thứ này hẳn là rất quan trọng đối với nàng. Nhưng dù sao thứ này cũng liên quan đến đại sự tu tiên của mình, cuối cùng Vũ Trần vẫn cứng rắn cầm lấy. Hắn mở hộp gấm ra xem. Bên trong hộp gấm có một ngọn lửa màu đỏ đang rừng rực cháy. Hình dáng ngọn lửa này giống như một cọng lông vũ. Tâm trọng Vũ Trần kích động không thôi. Có được lông phượng hoàng rồi. Nửa tháng sau, cửa hàng thứ hai của Phượng Minh thương hội đã xây xong, vừa khai trương việc làm ăn đã vô cùng phát đạt. Từ sau khi Vũ Trần hợp tác với Phượng Minh thương hội, liên thủ chặt chẽ, việc cung ứng đan dược phẩm chất cao trong thương hội chưa từng đứt hàng. Cũng trên đà này, chuyện làm ăn của Thiên Niên Các, đối thủ cũ của Phượng Minh thương hội, lập tức rớt dốc ngàn trượng. Ngạo Tử An là người đứng đầu của Thiên Niên Các cuối cùng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Hơn nửa tháng nay, không phải hắn ta không cạnh tranh với Phượng Minh thương hội, mà là cạnh tranh không nổi. Đầu óc Ngạo Tử An thực sự cũng hơi có vấn đề. Vũ Trần mở cửa hàng thứ hai, hắn ta cũng đi mở cửa hàng thứ hai. Kết quả cửa hàng thứ hai của Vũ Trần làm ăn chạy, cửa hàng thứ hai của Ngạo Tử An thì như kiểu giăng lưới bắt chim, ngay cả một bóng ma cũng chẳng có. Vũ Trần dùng hương thơm của Huyền Thiên đan tứ phẩm để cướp khách, hắn ta cũng cho người đặt Huyền Thiên đan tứ phẩm ở đại sảnh để hấp dẫn khách hàng. Kết quả, hương thơm Huyền Thiên đan tứ phẩm do Vũ Trần luyện chế tỏa khắp nơi, tản ra linh khí dày đặc. Huyền Thiên đan Ngạo Tử An mua được thì không hề tản ra chút mùi hương nào, ngay cả chó cũng chẳng hấp dẫn đến được. Hoàn toàn không hề có năng lực cạnh tranh gì đáng nói. Qua vài lần giao thủ, Vũ Trần đã treo ngược Ngạo Tử An lên đánh. Lần này cuối cùng Ngạo Tử An đã không thể kiêu ngạo được nữa. Trong lòng hắn ta dần dần hiểu ra, xảy ra chuyện lớn rồi. Lúc trước chuyện làm ăn của Thiên Niên Các náo nhiệt nhường nào, còn thành Huyền Mục lại là thành phố bến cảng, kinh doanh đắt tận trời, cũng là địa điểm kinh doanh số một trong Thanh Long thương hội. Lúc trước, mình đã từng khoe khoang khoác lác trước mặt phụ thân, bảo sẽ biến lợi nhuận buôn bán của Thiên Niên Các tăng lên gấp đôi nên phụ thân mới phái hắn ta đến thay Mai Lương Tâm. Cho nên, hắn ta vừa đến đã dứt khoát tiến hành cải cách Thiên Niên Các. Hắn ta đuổi hết toàn bộ hỏa kế cũ, đổi sang một nhóm mỹ nữ bán hàng, thậm chí còn ám chỉ khách nhân, sau khi mua đến một số lượng nhất định thì có thể được nảy sinh một đoạn tình ngắn với mỹ nữ. Vốn, hắn ta có thể đuổi tận giết tuyệt Phượng Minh thương hội nhưng không ngờ Vũ Trần bị mình đuổi đi lại đầu quân cho Phượng Minh thương hội. Đây là thất bại lớn nhất của hắn ta. Giờ thì hay rồi, Vũ Trần dẫn dắt Phượng Minh thương hội đứng lên, treo Ngạo Tử An và Thiên Niên Các của hắn ta lên đánh. Giờ chuyện làm ăn của Thiên Niên Các đừng nói tăng lên gấp đôi mà giờ nó đã bắt đầu lỗ nặng rồi. Ngày nào Ngạo Tử An cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không biết nên ứng phó với khí thế hung hãn của Vũ Trần như thế nào. Cứ tiếp tục thế này, địa vị người kế thừa của hắn ta sẽ vô cùng nguy hiểm. Dù sao Thanh Long thương hội không phải chỉ có một người kế thừa, phụ thân hắn ta có rất nhiều nhi tử, thậm chí có vài người còn không nhớ được tên. Ngạo Tử An cũng nhờ dựa vào địa vị hiển hách của nhà mẫu thân mới được phụ thân coi trọng hơn một chút. Nhưng nếu để cho phụ thân biết mình không có năng lực quản lý tốt thương hội, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ không nương tay. Dù sao ông ta cũng có nhiều con trai như vậy, có thể có nhiều lựa chọn hơn. Cuối cùng, Ngạo Tử An đành hạ mình hỏi rất nhiều người xem sau này nên làm như thế nào. Mấy vị chưởng quỹ bên cạnh đã đề xuất ý kiến với hắn ta. “Hay là hạ giá đi, hạ giá toàn bộ hàng hóa, bán giá vốn, dù sao vốn liếng của Thanh Long thương hội chúng ta cũng rất nhiều.” Ngạo Tử An cũng không có chủ kiến gì: “Được, hạ giá đi, hạ nửa giá.” Hắn ta cũng đành liều mạng thôi. ※※※