Phế Đô

Chương 79




Ai nấy lần lượt chạm cốc với Trang Chi Điệp uống từng ngụm từng ngụm. Ngưu Nguyệt Thanh đã bưng thức ăn nóng lên, Mạnh Vân Phòng đưa ly cho chị, bảo cũng chạm ly. Chu Mẫn chạm xong, lại bưng ly bảo thay mặt Đường Uyển Nhi cũng xin chạm cốc. Ngưu Nguyệt Thanh liền bảo cốc rượu này cậu bảo Liễu Nguyệt chạm cốc với thầy Điệp. Liễu Nguyệt liền bưng cốc chạm một cái thật kêu. Trang Chi Điệp thấy mọi người đã cạn chén, cám ơn rối rít, đưa ly lên cao, nhưng run quá không uống tiếp được, đã đổ mạnh vào mồm, nước mắt chảy ra giàn dụa. Mọi người trên mâm bỗng im bặt. Chu Mẫn bước đến dìu Trang Chi Điệp, hỏi:

- Rượu cay thấu trái tim phải không?

Trang Chi Điệp càng co rúm đôi môi, hít thở phì phì, nức nở không thành lời. Ngưu Nguyệt Thanh vội vàng bảo:

- Xúc động quá đấy mà! Anh ấy là thế đấy. Đau đớn quá cũng khóc vui mừng quá cũng khóc. Vụ kiện kéo dài như thế, hàng bao nhiêu chuyện khúc mắc bên trong, cuối cùng coi như kiện cáo đã xong, lại thấy anh em bè bạn có mặt đông đủ thế này, nên anh ấy đã xúc động đấy mà.

Rồi chị nói với chồng:

- Có lẽ anh vào buồng ngủ nghỉ một lát, cho bớt xúc động đã, rồi lại ra uống tiếp.

Trang Chi Điệp nói:

- Quả thật xin lỗi nhé, tôi đi nghỉ một lúc, các bạn cứ uống tự nhiên.

Anh đi vào buồng ngủ, vợ Uông Hy Miên liền bước theo, khẽ hỏi:

- Chi Điệp ơi, trong lòng có điều gì khó chịu hả anh?

Trang Chi Điệp cười nhăn nhó, lắc lắc đầu. Chị Miên bảo:

- Anh không giấu em được đâu. Thắng kiện rồi, sắc mặt anh không nên như vậy. Vừa nãy em bước vào cửa đã thấy anh khang khác.

Trang Chi Điệp giục:

- Em đừng hỏi nữa, ra ngoài uống rượu đi, để anh thư giãn một chút sẽ khỏi thôi mà!

Chị Miên vừa định ngồi xuống mép giường nói chuyện nữa, thì thấy Ngưu Nguyệt Thanh bước vào, liền nói:

- Chi Điệp gầy rộc hẳn đi, chị phải chăm lo cho anh ấy. Sau cái chết của Cung Tịnh Nguyên, ai cũng cảm thấy ngay, con người ta chẳng bằng một cây cỏ, càng phải coi trọng giữ gìn sức khoẻ.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Ai thấy tôi cũng bảo thế, chuyện này quả thật trở thành sức ép đối với tôi. Trang Chi Điệp bây giờ là của mọi người, tôi đây chỉ là nơi bảo quản. Nếu anh ấy không mạnh khoẻ, thì người bảo quản này cũng chẳng biết nói sao với mọi người, nhưng anh ấy đâu có nghe lời tôi đâu cơ chứ? Bản thân biết rõ sức mình không kham nổi, song làm việc gì cũng thả sức phóng túng, thì người chẳng gầy yếu đi sao!

Chị Miên nói:

- Bọn người này ai cũng thế!

Trang Chi Điệp cúi đầu im lặng, lại nhét thuốc vào tẩu hút. Ngưu Nguyệt Thanh giằng cái tẩu để trên đầu giường, nói:

- Đấy chị xem, đang nói thì anh ấy lại hút thuốc, tôi đã nói mãi rồi, hút thuốc in ít thôi, nhưng anh ấy không nghe, bây giờ lại hút bằng tẩu!

Trong phòng khách, Mạnh Vân Phòng gọi vào:

- Nguyệt Thanh ơi, thế nào, chị cũng bỏ đi à? Ông bà chủ sợ rượu ít đã khôn khéo rút lui trước đấy à?

Ngưu Nguyệt Thanh liền đáp:

- Có đây, có đây! Hôm nay dứt khóat phải bắt anh uống đủ mới được!

Nói rồi cầm tay chị Miên kéo ra ngoài. Lại uống thêm một thôi một hồi, dưới gác lại nổi lên một tràng pháo nổ đoang đoác, tiếp theo là những bước chân rậm rịch, loạn xạ. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Ai lại đến thế nữa nhỉ? Liễu Nguyệt ơi, mau mau ra đón khách!

Liễu Nguyệt mở cửa đi ra rồi chạy vào bảo:

- Chị cả ơi, họ…

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Ai thế?

Liễu Nguyệt đáp:

- Họ… chị biết mà!

Nói xong quay người đi vào buồng riêng. Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Đều là khách cả, em sợ cái gì?

Khi ngẩng lên nhìn, đã thấy một cái tủ lạnh được khiêng lên, người ở đàng sau càng đông hơn, các thứ khiêng vào, nào là tivi, máy giặt, giàn loa, máy điều hoà nhiệt độ, máy sấy, bốn cái chăn, hai cái gối, phích nước hơi nén, chậu rửa mặt, gương, ca đánh răng, bàn chải và thuốc đánh răng, khăn mặt, một cái bát sứ, một đôi đũa. Những người khiêng đồ đặt hàng xuống, thấy trong nhà không có chỗ, liền quay ra hành lang ngoài cửa, cuối cùng Đại Chính bước vào.

Ngưu Nguyệt Thanh bỗng ngạc nhiên, reo lên:

- Ái chà, Đại Chính hả? Sao không gọi điện báo trước để chúng tôi ra cổng đón chứ?

Đại Chính đáp:

- Mẹ tôi bảo đưa đồ cưới này sang trước, còn hai cái túi to đùng và bộ bàn ghế sa lông da, bởi chuyển sang tốn sức, nên đã đặt thẳng trong phòng mới. Hôm nay cô đông khách thế sao?

Ngưu Nguyệt Thanh gọi:

- Chi Điệp ơi, Chi Điệp, anh mau mau ra xem ai đến đây này.

Trang Chi Điệp đi ra, cũng hết sức mừng rỡ, vội mời Đại Chính ngồi, lại gọi những người đứng ngoài cửa vào.

Đại Chính nói:

- Thôi thôi, để họ về!

Những người kia phủi ống tay áo đi xuống cầu thang. Trang Chi Điệp vẫn đi theo phân phát thuốc lá. Sau đó trở lại nói với những người trên mâm cỗ:

- Các bạn chưa ai biết phải không? Đây là Đại Chính, Đại công tử của chủ tịch thành phố chúng ta, cũng là chàng rể tương lai của Liễu Nguyệt.

Đại Chính bám sau ghế sa lông đứng dậy, bắt đầu cười móc bao thuốc lá, tựa vào thắt lưng bóc ra, mời từng người, vẫn tiếp tục cười. Mọi người ngồi ngây ra, đã nghe tưởng Liễu Nguyệt đính hôn với con trai chủ tịch thành phố, không ai là không khen Liễu Nguyệt gặp số đỏ. Hôm nay đã nhìn thấy con người này, trong lòng mỗi người đều có tâm trạng riêng, liền đứng dậy nhận thuốc. Sau đó mời cậu ta ngồi, bảo may mắn được gặp, bảo chúc mừng đã đính hôn với cô gái xinh đẹp Liễu Nguyệt, nói đến công lao của chủ tịch thành phố, bảo nhất định phải chuyển lời hỏi thăm chủ tịch thành phố, còn lấy cả cạc vi sít ra trao gửi. Đại Chính xem từng cái cạc rồi nói:

- Đều là những danh nhân trong thành Tây Kinh đây mà!

Mạnh Vân Phòng nói:

- Danh nhân hay không danh nhân đâu chẳng biết, chúng ta đều uống rượu nhé? Tôi đang buồn không có ai chơi oẳn tù tì với mình đây. Quan rể mới này, chúng mình chơi mấy chầu nhé?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Anh uống nước dừa thì say thế nào được? Người ta đã cưới đâu mà là con rể mới được chứ! Nào xin mời mọi người nâng cốc để Đại Chính thay mặt, chúc sức khoẻ chủ tịch thành phố. Đại Chính ơi, cậu bưng lên, uống mạnh vào! Đã đến nhà tôi xin cứ tự nhiên – rồi lại gọi – Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt đâu? Sao em kém thế hả, lúc này không thấy bóng em đâu!

Liễu Nguyệt từ buồng riêng đi ra, đã thay bộ quần áo mới, lại đánh phấn bôi son, nhưng tỏ ra ngượng ngùng đáp:

- Các anh chị uống đi, em không biết uống.

Ngưu Nguyệt Thanh giục:

- Vậy thì cũng phải chạm cốc chứ!

Mạnh Vân Phòng nói:

- Tôi bảo không thấy Liễu Nguyệt đâu, thì ra là đi chưng diện, đàn bà trang điểm vì người mình yêu mà!

Mọi người đêu cười vui vẻ, Đại Chính liền nâng cốc, đưa tay ra chạm cốc với Liễu Nguyệt trước. Liễu Nguyệt chạm xong, lại chạy vào buồng bếp.

Mạnh Vân Phòng nói:

- Phen này thì Liễu Nguyệt rủng rỉnh rồi! Hôm nay Đại Chính đưa lại bao nhiêu là đồ cưới, hôm tổ chức hôn lễ, xe hoa đến rước, dân phố bên đường cứ gọi là hoa mắt. Liễu Nguyệt này, lúc đó phải đích thân đến mời đấy nhé! Cô thử nói xem, muốn bọn tôi tặng quà gì, không thì đều tặng cùng một loại, cô xem còn thiếu thứ gì nhỉ?

Từ bếp Liễu Nguyệt trả lời:

- Còn thiếu một cái ngân hàng.

Mạnh Vân Phòng bảo:

- Ái chà, vậy thì tôi không dám đi đâu nhé! Chỉ mong sau này tôi và Trang Chi Điệp của cô có đi ăn xin, thì sẽ phải tới gõ cửa nhà cô đấy. Nói như vậy có được không hả?

Đại Chính nói:

- Cám ơn các vị đã có lòng ưu ái, hôm cưới đương nhiên Liễu Nguyệt phải đích thân đi mời, các vị nhất định sẽ đến chia vui với chúng tôi đấy. Tôi xin kính chúc mọi người một chén tại đây trước.

Uông Hy Miên nói:

- Uống xong chén này, thì thôi không dám uống nữa. Chúng tôi uống đã lâu rồi, anh uống với Mạnh Vân Phòng nhé!

Đại Chính nói:

- Thầy Phòng này toàn uống nước hoa quả, thấy sẽ bắt tôi say mất.

Hồng Giang nói:

- Thầy Phòng ơi, hai người chơi oẳn tù tì đi, thầy thua tôi sẽ uống thay.

Thế là Mạnh Vân Phòng và Đại Chính bắt đầu khoát tay chơi oẳn tù tì. Bên này vui chơi ầm ĩ.

Mấy chị em ngồi trơ ra, đầu tiên chị Miên đi nói chuyện với Liễu Nguyệt, sau đó Hạ Tiệp đi xem đồ cưới, cô vợ trẻ của Hồng Giang cũng ra theo, vừa sờ tay vào, vừa chép miệng khen, dự tính giá tiền của những đồ cưới đó. Hạ Tiệp bảo:

- Chủ tịch thành phố có quyền có địa vị, xét về tiền, thì không bằng những người buô bán như các em, cứ nhìn cái váy của em đây cũng phải hai ba trăm đồng đấy nhỉ!

Vợ Hồng Giang nói:

- Tiền thì nhiều hơn chủ tịch thành phố, nhưng hàm lượng vàng trong tiền của gia đình chủ tịch thành phố thì lớn.

Hai người lại đến chỗ Liễu Nguyệt và chị Miên, hỉ hỉ hả hả khen Liễu Nguyệt có phúc. Liễu Nguyệt kéo họ vào buồng riêng, đóng cửa lại bảo:

- Các chị cười em rồi, dáng anh ấy như vậy, ai dám lấy cơ chứ, chỉ có thân em làm kẻ hầu người hạ này.

Chị Miên nói:

- Cô em đừng nói như thế, gia đình chủ tịch thành phố có điều kiện tốt, hơn nữa Đại Chính cũng khá đấy chứ!

Liễu Nguyệt đáp:

- Bà chị yêu quý của em ơi, chị là người từng trải việc đời, chị bảo Đại Chính có được không?

Chị Miên đáp:

- Đôi lông mày rậm lắm, người cũng thật thà.

Hạ Tiệp bảo:

- Ngoài chân ra, thân thể khỏe mạnh đáo để đấy chứ?

Cô vợ trẻ của Hồng Giang cũng khen "tốt". Nhưng Liễu Nguyệt khóc và nói:

- Em hiểu lời các chị nói. Anh ấy chỉ được cái lông mày rậm, người thật thà, chân tàn tật thì cơ thể còn khoẻ còn tốt vào đâu được? Em hận anh ấy lắm, đồ cưới sớm không đưa sang, muộn không đưa sang, đưa sang vào lúc nào chẳng được, lại đưa sang đúng ngay hôm nay.

Nói xong cô ta lại khóc. Mấy người đàn bà lại khuyên:

- Không được cái này thì được cái kia, hơn nữa, cũng không phải con gái thông thường nào cũng được hưởng hạnh phúc này đâu, em ạ!

Lúc này chợt nghe tiếng Mạnh Vân Phòng gọi ở phòng khách:

- Liễu Nguyệt ơi, Liễu Nguyệt, chàng rể của em không chịu nổi rồi, em ra uống thay anh ấy đi!

Liễu Nguyệt bảo:

- Anh ấy thộn thế không biết. Hôm nay đến làm khách, tại sao lại uống tới mức không khống chế được mình thế nhỉ? Thầy Phòng cũng có ý bôi bác, cứ cố ép anh ấy uống say cơ!

Liễu Nguyệt không ra. Bên ngoài cứ hò hét ầm ĩ cứ bắt Đại Chính uống tiếp. Một lúc sau, Chu Mẫn và Hồng Giang khiêng Đại Chính mềm nhũn như sợi bún đi vào, để cậu ta nằm trên giường của Liễu Nguyệt. Khi đưa vào giường, tháo giày của Đại Chính ra, một chân nghiêm chỉnh hẳn hoi, chân kia thì bị vẹo hẳn di, năm đầu ngón chân co quắp lại. Liễu Nguyệt đã kéo chăn đắp lên rồi, mà vẫn còn khóc.

Mọi người thấy Liễu Nguyệt khóc, cứ tưởng cô vẫn chê trách Đại Chính uống say. Nguyễn Tri Phi cũng ngà ngà say, chê Đại Chính xoàng, tại sao vừa mới uống một chút đã say, anh liền ba hoa vỗ ngực khoe lúc còn trẻ uống rượu như điên, đã từng với Cung Tịnh Nguyên chén đấu chén, uống hai lít một lúc, chẳng khác nào uống nước lã. Hễ nhắc đến Cung Tịnh Nguyên, anh lại đau lòng khóc thút thít. Mấy người phụ nữ thủ thỉ nói chuyện về Liễu Nguyệt, mọi người đều cảm thấy vô vị. Uông Hy Miên liền nói với Nguyễn Tri Phi:

- Anh khóc cái gì? Anh rất biết đóng nêm vào chỗ chặt! Muộn rồi, nên về thôi, anh muốn khóc thì về chỗ tôi mà khóc, đừng khóc ở đây mất vui.

Rồi nói với Trang Chi Điệp:

- Chi Điệp ơi, bọn tôi về đây! Đại Chính đến có thể còn nói chuyện với gia đình.

Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh còn giữ lại nhưng người nào cũng bảo:

- Khách sáo làm gì!

Khách khứa đứng cả dậy ra về. Trang Chi Điệp tiễn khách ra tận cổng, cuối cùng nói với Chu Mẫn:

- Uyển Nhi bị ốm à?

Chu Mẫn đáp:

- Không sao đâu, em bảo cô ấy đến thăm thầy cô vào hôm khác.

Trang Chi Điệp bảo:

- Ốm thì cứ để cô ấy nghỉ, tôi thấy cậu bảo với cô Thanh cô ấy ốm, liền suy nghĩ có thể tiêu hoá không tốt, có lọ thuốc đây, cậu cầm về cho cô ấy.

Anh liền đưa cho Chu Mẫn một hộp thuốc được đóng gói rất kín.