Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 4






Thiên Nhã chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, ngoài phẫn nộ, thì lại càng tuyệt vọng hơn, Thiên Nhã loạng choạng đi trên đường, nàng không biết mình còn có thể tìm ai giúp đỡ, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nàng không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bộ dạng uống rượu tự trách của em trai nàng, trong giây phút này nàng có thể lí giải được sự yếu đuối của em trai, bởi vì lựa chọn trốn tránh hiện thực, quả thật dễ dàng hơn một chút.

Ngay lúc Thiên Nhã lang thang trên đường không biết phải đi đâu, đột nhiên có một chiếc xe sáng màu dừng ở trước mặt nàng.

"Thật trùng hợp, chị muốn đi đâu, em đưa chị đi." Tiêu Cửu Thành mở cửa kính xe ra, tỏ vẻ giống như trùng hợp.

Thiên Nhã nhìn thấy lại là Tiêu Cửu Thành, cũng không thèm để ý đến Tiêu Cửu Thành, tiếp tục loạng choạng đi về phía trước, kẻ càng đáng ghét thì lại càng bám dai như đỉa.

"Thiên Nhã, sao chị lại vội không tin em có thể giúp được chị? Cho dù em không giúp được gì, Tập đoàn Chính Hiên có lẽ có thể giúp được, anh rể của em chính là Lý Thao – con trai cả của Tập đoàn Chính Hiên, em cảm thấy em có thể thuyết phục anh ấy đầu tư vào Tập đoàn Thái Cực." Tiêu Cửu Thành lái xe rất chậm, sau đó nói với Thiên Nhã.

Lúc Thiên Nhã vừa nghe đến Tập đoàn Chính Hiên, nàng mới đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Thành, bởi vì Lý Thao của Tập đoàn Chính Hiên đúng là anh rể của Tiêu Cửu Thành, nếu Tập đoàn Chính Hiên tài lực hùng hậu đồng ý đầu tư, Tập đoàn Thái Cực quả thật có thể cứu vãn, nhưng khả năng Tập đoàn Chính Hiên đồng ý hỗ trợ lại rất ít.

"Cô dựa vào cái gì thuyết phục anh ta, hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?" Thiên Nhã hỏi, nàng vốn dĩ vô cùng chán ghét Tiêu Cửu Thành, nàng không tin Tiêu Cửu Thành có thể thuyết phục được Lý Thao, càng không tin Tiêu Cửu Thành lại có lòng tốt như vậy, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.


*无事献殷勤,非奸即盗 (vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo): (ngạn ngữ Trung Quốc) không có lí do mà lại tỏ ra ân cần, tốt bụng thì kiểu gì cũng có ý đồ xấu
"Em giúp chị, tất nhiên có mục đích của em, chị lên xe đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, em từ từ nói tỉ mỉ với chị." Tiêu Cửu Thành dừng xe lại, chờ Thiên Nhã lên xe.

Thiên Nhã cũng dừng bước chân, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện không thể, nên sau khi do dự một lúc, nàng lại tiếp tục đi về phía trước.

"Thiên Nhã, cho dù có một phần một vạn cơ hội, chị cũng nên thử xem, bây giờ chị cũng không thể tệ hơn được nữa, chị còn sợ cái gì? Cho dù em không thể giúp được gì, ít nhất em cũng có thể giúp chị gặp anh rể của em." Tiêu Cửu Thành la lên với Thiên Nhã.

Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói, dừng bước chân, rõ ràng lời nói của Tiêu Cửu Thành vẫn có chút lay động Thiên Nhã, nàng xoay người quay đầu lại, sau đó mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ lái cạnh Tiêu Cửu Thành.

"Nếu cô dám trêu đùa tôi, tôi không dám chắc sẽ không làm ra chuyện gì thiếu lí trí đâu, như cô nói, bây giờ tôi cũng không thể tệ hơn được nữa." Thiên Nhã buông lời hung ác, nếu Tiêu Cửu Thành dám chơi đùa mình, mình nhất định sẽ giết chết cô ta, dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

"Em biết, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói, Thiên Nhã có thể ngồi lên xe của mình, đó đã là một khởi đầu tốt đối với Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, nàng hiển nhiên không thích Tiêu Cửu Thành so sánh mình với con thỏ, nàng cảm thấy mình không những là con thỏ biết cắn người, nếu ép nàng đến cùng, nàng còn sẽ kéo người chôn cùng.

"Chị chưa cài dây an toàn." Nói xong, Tiêu Cửu Thành nghiêng người, dường như muốn dính chặt vào người Thiên Nhã, giúp Thiên Nhã cài dây an toàn.

Thiên Nhã chỉ cảm thấy chẳng lẽ đầu óc của Tiêu Cửu Thành này có vấn đề, ở trong nội thành thôi việc thắt dây an toàn hay không thì liên quan gì, rõ ràng đang nói chuyện quan trọng, đột nhiên lại chen vào chuyện nhỏ như vậy, hơn nữa Tiêu Cửu Thành còn tự mình giúp nàng cài dây an toàn.

.

truyện teen hay
Lúc Tiêu Cửu Thành giúp Thiên Nhã cài dây an toàn, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương trên người Thiên Nhã, hơn nữa ngón tay khó tránh khỏi sẽ đụng tới vài nơi trên thân thể Thiên Nhã, điều này làm cho nội tâm Tiêu Cửu Thành có chút kích động, cô chưa từng ở gần Thiên Nhã đến vậy, thậm chí chưa từng có tiếp xúc thân thể, đây chính là lần đầu tiên.

Thiên Nhã hoàn toàn không biết, dường như nàng đang bị ăn đậu hũ.


Tiêu Cửu Thành không để bản thân biểu hiện quá si ngốc, sau khi cài xong dây an toàn, rất tự nhiên ngồi lại vị trí của mình.

"Cô có mục đích gì?" Thiên Nhã không muốn nói nhảm cùng Tiêu Cửu Thành, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, giúp chị, em cảm thấy có thể có lợi." Tiêu Cửu Thành trả lời.

"Ai cũng biết, Tập đoàn Thái Cực đã nợ nần chồng chất, bây giờ Tập đoàn Thái Cực như hố sâu không đáy, đổ vốn vào, có khả năng giống như ném đá trên sông, có thể có lợi gì chứ?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.

"Thiên Nhã, chị đều khuyên bảo những người khác như vậy sao? Khó trách không có ai đồng ý giúp chị, chính chị còn không thuyết phục được bản thân mình, làm sao có thể thuyết phục được người khác giúp chị đây?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại, muốn được người khác hỗ trợ, tất nhiên phải tính toán cho có lợi, chính cô cũng có tính toán riêng, chỉ là tính toán của cô không giống với người khác thôi.

"Cô không cần giả ngu với tôi, tất cả mọi người đều không ngu ngốc, chẳng phải trong lòng đều hiểu rõ sao?" Giọng điệu Thiên Nhã nói không hề có chút khách khí.

"Vấn đề của Tập đoàn Thái Cực quả thực rất lớn, nhưng lại vẫn còn không ít tài sản chất lượng tốt, cũng không phải không cứu được, có điều cần tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực, hầu hết mọi người so sánh tiền lời và phí tổn đều sẽ cảm thấy không đáng giá.

Nhưng với em thì đáng giá.

Nếu em có thể mượn được vốn từ anh rể, cứu sống Tập đoàn Thái Cực, em muốn có 70% cổ phần trong tay chị, em muốn có quyền kiểm soát tuyệt đối Tập đoàn Thái Cực, thực ra cũng giống việc Tập đoàn Thái Cực đổi chủ, nhưng em cũng không thấy có gì quá đáng, vẫn để lại cho chị 30% cổ phần.


Vậy xem chị sẽ lựa chọn thế nào, trơ mắt nhìn Tập đoàn Thái Cực thanh lí phá sản, hay là thực hiện giao dịch này với em." Nếu bản thân không ra điều kiện để giúp đỡ, Thiên Nhã chắc chắn không tin, nên Tiêu Cửu Thành chỉ có thể coi mình là thương nhân, nói chuyện lợi ích với Thiên Nhã.

"Không vấn đề gì, chỉ cần cô có thể mượn được vốn từ Tập đoàn Chính Hiên, cứu sống Tập đoàn Thái Cực, tôi đồng ý cho cô hết cổ phần trong tay tôi." Việc Tập đoàn Thái Cực có thể sống sót hiển nhiên quan trọng hơn việc nhà Độc Cô có thể giữ được quyền kiểm soát Tập đoàn Thái Cực.

"Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể quyết định, Thiên Nhã vẫn rất quyết đoán, vậy được, ba ngày sau, em sẽ mời anh rể đến Tập đoàn Thái Cực trao đổi công việc cụ thể." Tiêu Cửu Thành tự tin nói.

So với bộ dạng tự tin của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã lại không ôm quá nhiều hi vọng đối với chuyện này.

"Chờ cô có thể thật sự thuyết phục được anh rể cô đầu tư vào Tập đoàn Thái Cực đã rồi nói sau!" Thiên Nhã hừ lạnh nói.

"Tất nhiên rồi.

Nhà Thiên Nhã ở đâu? Em đưa chị về." Tiêu Cửu Thành làm sao lại không biết nhà Thiên Nhã ở chỗ nào, chỉ là biết rõ còn cố hỏi thôi..