Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1141: Sứ giả Đệ Nhất thành 7




Trong Đệ Nhất thành đều có quy định, phàm là cường giả Võ thánh trở lên trong Đệ Nhất thành, không được đối với người thế tục tùy tiện ra tay! Bằng không sẽ chịu chế tài giam giữ! Chính là, chỉ cần không trái quy định pháp luật, những người vẫn này có thể tùy ý từ đại lục ra vào Đệ Nhất thành.

Đây cũng là vì sao có cánh cửa không gian, cũng vì sao có nhiều người xếp hàng như vậy.

" Nữ tử này thế nhưng là đệ tử Mị tông..."

" Ta nghe nói Mị tông luôn luôn chỉ thu nhận nữ đệ tử, đơn giản vì bọn họ tu luyện công pháp đều đường ngang ngõ tắt, lấy dương bổ âm, cho nên trong Đệ Nhất thành đã có rất nhiều người bị bọn họ hãm hại."

" Đệ tử Mị tông thế nhưng dùng loại phương pháp tu luyện này? Chế tài Đệ Nhất thành như thế nào không áp chế bọn họ?"

" Chuyện này ngươi cũng không biết đi, công pháp tu luyện của đệ tử Mị tông có thể mê hoặc lòng người, chỉ cần một ánh mắt liền có thể làm cho những nam nhân đó không thể chịu đựng, tiện đà tự nguyện cùng hoan ái! Các nàng lại không phải cưỡng bách nam nhân, chế tài Đệ Nhất thành sao có thể xen vào việc người khác? Huống chi, người Mị tông luôn luôn đem ánh mắt đặt ở trên người nam tử mới vừa tiến vào Đệ Nhất thành, loại người này ở Đệ Nhất thành không có thế lực bảo hộ, còn không phải tùy ý Mị tông xoa nắn?"

Mọi người đều là thổn thức không thôi, tình huống như thế xem ra, đệ tử Mị tông này đã coi trọng nam tử tóc bạc trước mắt, muốn đem hắn về Mị tông cung cấp lấy dương bổ âm.

Đáng thương chính là nữ tử thanh lệ bên canh nam tử tóc bạc, nam tử của mình tiếp theo sẽ bị đệ tử mị tông cướp đi hưởng dụng, mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tất cả....

Thấy Thiên Bắ Dạ phảng phất không có nghe lời nói chính mình, Ngọ Mị Nhi sửng sốt một chút, nàng hít sâu một hơi, trên mặt lần nữa nâng lên tươi cười duyên dáng, mắt long lanh quăng một cái mị nhãn* nói: " Vị công tử này, ta là đệ tử Mị tông Ngọ Mị Nhi, nếu các ngươi lần đầu tiên tới Đệ Nhất thành cũng không hiểu biết tình hình, ta sẽ đến giải thích cho ngươi một chút, như thế nào?"

( *mị nhãn: nháy mắt/ đá lông nheo/ liếc mắt đưa tình)

Khi đang nói lời này, Ngọ Mị Nhi đã ngầm điều động chi thuật mị hoặc*, nàng tin không có bất luận nam nhân nào có thể ngăn cản mị hoặc của đệ tử Mị tông! Tiếp theo, nam nhân này sẽ là vật phẩm chính mình hưởng dụng.

( *mị hoặc: mê mệt, say mê, không sáng suốt. chi thuật mị hoặc có thể nói là thuật mê hoặc, hay là thuật nhiếp hồn)

Tựa hồ có thể tưởng tượng đến cảnh kia, Ngọ Mị Nhi tươi cười càng thêm quyến rũ, đôi mắt toát ra thần sắc tham lam.

Từ đầu đến cuối, Cố Nhược Vân đều im lặng không nói lời nào, cũng không có nhìn Ngọ Mị Nhi, phảng phất như không thấy có người đang câu dẫn Thiên Bắc Dạ.

" Nếu ngươi không nghĩ Mị tông biến mất mà nói..."

Ngay thời điểm Ngọ Mị Nhi mong chờ, một đạo âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến: " Vậy lăn nhanh!"

Ngọ Mị Nhi ngây ngẩn cả người, tươi cười trên mặt nhịn không được biến mất, kinh ngạc ngẩng đầu, trong phút chốc xuất hiện trong mắt nàng là đôi con ngươi màu đỏ, làm thân mình nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Người nam nhân này thế nhưng không bị công pháp của mình làm cho mê hoặc sao? Sao có thể! Cho dù thực lực nam tử này cường đại, cũng không có khả năng chạy thoát chi thuật mị hoặc của đệ tử Mị tông!

Nhưng nam tử tóc bạc trước mắt, trong mắt hắn không có bất luận ngốc lăng hay nhục dục, chỉ có một mảnh sát khí thị huyết...

Ngọ Mị Nhi gắt gao cắn môi, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nàng vô luận như thế nào đều không tin có người có thể đánh vỡ chi thuật mị hoặc của đệ tử Mị tông! Hiện tại, nàng hít sâu một hơi, thân thể mềm nhũn giống như vô lực lảo đảo ngã về hướng Thiên Bắc Dạ.