Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1508: Đấu thú 7




Ngay từ đầu, xác thật nó cảm giác được một cái gì đó, loại cảm giác này lại quá nhẹ dễ phai nhạt, bởi vậy nó mới không thể nhận thấy được thực lực của Manh Manh.

Sau khi mọi người nghe thấy Tô Lâm nói, đều nhịn không được nở nụ cười, nhỏ giọng nghị luận.

" Như thế nào Tô đại tiểu thư cho rằng Cố Nhược Vân sắp sửa phái con linh thú này ra xuất chiến? linh thú này chỉ lớn bằng bàn tay, để nó xuất chiến không phải là chịu chết sao?"

" Ta cũng cảm thấy Cố Nhược Vân không có khả năng để con linh thú này xuất chiến, các ngươi nói xem, có phải nàng còn có linh thú giấu ở chỗ khác hay không?"

" Cố Nhược Vân không có ngốc như vậy, khẳng định nàng còn có linh thú khác, nhưng mà liền tính nàng có linh thú khác thì như thế nào? Như thế nào cũng đánh không lại Thiên Ngân Lang của Tô Lâm tiểu thư, mặc kệ nàng lấy ra linh thú cái dạng gì, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Trong rừng rậm Ác Linh, ký ức của bọn họ về thủ đoạn của Cố Nhược Vân khi đối phó Lâm U vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại bọn họ cho rằng, Cố Nhược Vân sẽ không ngốc đến loại trình độ này, để một tiểu gia hỏa không có tính công kích đi chịu chết!

Bởi vậy, khẳng định nàng còn chuẩn bị con linh thú khác!

Bất quá dự kiến không nằm trong suy nghĩ của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi ôm tiểu gia hỏa đi lên lôi đài, hơn nữa đem tiểu gia hỏa đặt giữa lôi đài, tiếp theo lui xuống.

Xôn xao!

Nháy mắt đám người xôn xao, từng ánh mắt đều tràn ngập không thể tin tưởng, khiếp sợ nhìn về phía nữ tử đi xuống lôi đài.

" Nàng thật sự muốn cho linh thú này xuất chiến? Chẳng lẽ nàng hiểu rõ năng lực của chính mình nên mặc kệ, cho dù lấy ra linh thú nào cũng phải chết không thể nghi ngờ, cho nên vứt bỏ tiểu thú không hề có lực công kích này?"

" Không sai, chỏ có một khả năng như vậy! Nàng đây chính là ôm quyết tâm phải thua không thể nghi ngờ! Thậm chí liền phản kháng cũng không muốn phản kháng!"

" Ai, đáng tiếc, lấy thực lực Siêu Phàm hậu kỳ của nàng, hoàn toàn có thể lấy được quán quân, nhưng hiện tại gặp phải Tô Lâm! Thiên Ngân Lang của Tô Lâm quá cường đại, vô luận ai gặp nó đều phải chào thua."

Mọi người đều lắc lắc đầu, mặt mang vẻ tiếc hận.

Bọn họ nghĩ, tiểu gia hỏa không hề có lực công kích kia, để cho nó lên sân không phải đồng nghĩa làm nó chịu chết?

Loại linh thú chỉ bằng bàn tay này, phỏng chừng thật sự không đủ cho Thiên Ngân Lang nhét kẽ răng!

Trên lôi đài.

Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn khắp nơi, tay chân ngắn ngủn chạy tới chạy lui, bất quá sau khi nhìn thấy Thiên Ngân Lang lên đài, lông trắng cả ngươi lại lần nữa dựng thẳng lên, trong mắt đều là lửa giận.

Bộ dáng này ở trong mắt những người khác, rõ ràng là đã chịu kinh hách muốn phòng bị, nhìn bộ dáng này liền biết tiểu gia hỏa khẳng định thua rồi!

Đương nhiên, chỉ có đám người Đổng Phương đã từng tiếp xúc qua tiểu gia hỏa mới hiểu được, đây chính là tư thái khi tiểu gia hỏa tức giận mới lộ ra.

Xác thật, hiện tại Manh Manh rất tức giận!

Nó chỉ cần nghĩ đến Tô Lâm đã nhục nhã nó, liền tức không chịu được, nhưng hôm nay người lên sân không phải là Tô Lâm, vì thế nó liền đem cừu hận tính hết lên đầu Thiên Ngân Lang.

Ai kiu Tô Lâm là chủ nhân của Thiên Ngân Lang? để nó thay thế Tô Lâm chịu hậu quá cũng không quá đáng.

" Cố Nhược Vân, hiện tại ngươi còn có cơ hội xin tha!"

Tô Lâm chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, cười lạnh mở miệng, trong cặp mắt kia tràn đầy oán độc hận ý.

Thật lâu sau, nàng thấy Cố Nhược Vân không có để ý đến nàng, tức giận càng sâu, châm chọc mỉa mai nói: " Tốt, hiện tại ngươi không chịu thua! Tiếp theo khẳng định ngươi sẽ nhận thua! chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi! hừ!"

Tô Lâm hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa đem tầm mắt nhìn về phía lôi đài, không hề liếc Cố Nhược Vân thêm cái nào.

Đúng lúc này, Thiên Ngân Lang rống lớn một tiếng, thả người nhảy lên, nhào về hướng tiểu gia hỏa.

Mọi người đều nghĩ rằng, dưới một cái tát này của Ngân Lang, khẳng định tiểu gia hỏa sẽ bị thân thể cao lớn của nó ép thành bánh nhân thịt! Cho nên, trong lòng một số người không đành lòng vội vàng nhắm lại đôi mắt, không đành lòng nhìn thấy tiểu thú đáng yêu huyết bắn đương trường.

Nhưng mà, một màn xuất hiện làm cho mọi người không thể tin tưởng.

Nháy mắt thời điểm Thiên Ngân Lang nhào tới tiểu gia hỏa, không biết tiểu gia hỏa kia có phải đã chịu kinh hách hay không, quay đầu liền chạy, bá một tiếng hướng về phía sau chạy như điên. Có lẽ đã hiểu nên tiểu gia hỏa một mặt vừa chạy, vừa tránh khỏi móng vuốt của Thiên Ngân Lang.

" ta nói tiểu thú này sẽ phản lại được một kích, còn chưa đánh liền chạy, một chút phong phạm cũng đều không có, không giống Thiên Ngân Lang, rất có phong phạm vương giả!"

Một số người nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, không tự chủ được liền vuốt mông ngựa Tô Lâm.

Hiển nhiên Tô Lâm rất là hưởng thụ, không nhịn được cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt trào phúng nhìn về phía dung nhan thanh lãnh của Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy đôi phương bình tĩnh như vậy, oán độc trong mắt càng sâu, giống như một thanh chủy thủ tẩm độc.

Phía trên lôi đài, tiểu gia hỏa cùng Thiên Ngân Lang một cái ở phía trước thì chạy vội, một cái thì điên cuồng đuổi theo, chính là khoảng cách giữa hai linh thú không xa cũn không gần! Tức là tiểu gia hỏa không chạy cách Thiên Ngân Lang quá xa nhưng cũng không cho nó đuổi kịp mình, không biết vì sao tiểu gia hỏa lúc này mang cho người ta một loại cảm giác, dường như nó đang chơi đùa với Thiên Ngân Lang!

Nhưng mà, có khả năng sao?

Mọi người lắc lắc đầu, có chút tự giễu cười cười.

Chỉ là tốc độ của tiểu gia hỏa này tương đối nhanh mà thôi, ở mặt khác không bằng Thiên Ngân Lang, cho nên tại loại thời điểm này, xác thật nó cũng chỉ có thể chạy trốn, càng miễn bàn chơi đùa với đối phương!

" Cố Nhược Vân, linh thú của ngươi bản lĩnh cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Tô Lâm thầm hận cắn môi, tiếng nói mang theo oán độc, " Một kẻ chỉ biết chạy trốn, một chút tác dụng cũng đều không có! Rất nhanh thôi nó sẽ bị Thiên Ngân Lang bắt được ngược đãi đến chết, nếu ngươi không muốn linh thú này chết, hiện tại quỳ xuống khẩn cầu ta!"

Làm như không có nghe thấy lời Tô Lâm nói, Cố Nhược Vân vẫn nhìn chăm chú về lôi đài, trên dung nhan thanh lệ vẫn một mảnh bình tĩnh như cũ, nhìn không ra cảm xúc gì.

Phảng phất tiểu gia hỏa có điểm chống đỡ hết nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại, tại loại thời điểm này Thiên Ngân Lang gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy vội qua, tiếng gầm của nó mang theo hung ác tàn nhẫn, còn có thần sắc cao ngạo không ai bì nổi.

Cái tiểu hỗn đản này, cũng dám chơi đùa nó! Hiện tại sao lại không chạy tiếp đi? nếu nó đã đứng im cũng chính là ngày chết của nó!

Thiên Ngân Lang càng nghĩ càng đắc ý, phảng phất đã nhìn thấy bộ dáng tiểu gia hỏa huyết bắn đương trường.

Đột nhiên, nó thoáng nhìn tiểu gia hỏa không còn chạy trốn phía trước, mà lại quay đầu hướng về mặt đất phun một ngụm nước miếng, lúc này đây, không đợi Thiên Ngân Lang suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc tình huống như thế nào, móng vuốt của nó cũng dã dẫm lên bãi nước miếng tiểu gia hỏa phun trên mặt đất.

Tê!

Nước miếng của tiểu gia hỏa so với nước nóng còn muốn nóng hơn, sau khi Thiên Ngân Lang dẫm phải, thân thể khổng lồ liền té ngã trên mặt đất, giống như trục lăn không ngừng lăn về phía trước.

Mắt thấy Thiên Ngân Lang sắp sửa lăn xuống lôi đài, đột nhiên có một đạo lực lượng phía sau gắt gao nắm được cái đuôi của nó.

Giờ phút này, đám người vây xem ở đây thiếu chút nữa oanh động, ai cũng đề không có nghĩ đến Manh Manh lại âm hiểm như vậy, thế nhưng nhân lúc Thiên Ngân Lang không có chú ý muốn ám toán nó! Càng làm cho người khác không nghic tới chính là tiểu gia hỏa này lại lấy ơn báo oán, cứu Thiên Ngân Lang vốn dĩ đang là địch nhân.

Không sai!

Nếu Thiên Ngân Lang lăn xuống lôi đài, liền chứng minh tỷ thí kết thúc, nhưng mà Manh Manh lại bắt được cái đuôi của nó, cũng thành công ngăn lại hành động lăn xuống lôi đài của nó?