Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1647: Lâm Tuyết không có đầu óc (chín)




Edit: kaylee

Lâm Dương muốn đưa tay che miệng Lâm Tuyết, hiển nhiên đã không còn kịp rồi, thiếu nữ dùng một hơi nhanh chóng nói ra một đoạn lời nói này, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng...

Cố Nhược Vân cũng không tức giận, nàng nhẹ nhàng nhếcg khóe môi, cười như không cười nhìn về phía Lâm Tuyết.

Tiểu bạch kiểm?

Nói là Thiên Bắc Dạ?

Nhưng mà, dáng vẻ của tiểu Dạ ngược lại thật rất trắng trẻo xinh đẹp...

Phanh!

Bỗng nhiên, một bàn tay to vươn tới từ bên cạnh, nâng thân thể Lâm Tuyết cao c lên, lại hung hăng ném về phía góc tường.

Đầu nàng đánh vào phía trên vách tường, máu tươi chảy ròng ra, nhiễm đỏ vách tường tuyết trắng kia.

Lâm Tuyết ngây dại, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ lãnh khốc giống như sát thần kia, trái tim giống như bị một thanh lợi khí hung hăng chọc thủng.

"Lĩnh chủ, phu nhân vô dụng, không cách nào sinh nhi tử cho người, nhưng mà Tuyết nhi có thể sinh một đứa cho người, Tuyết nhi chính là không muốn để cho thiên hạ Lĩnh chủ vất vả đánh hạ rơi vào trong tay một người ngoài."

Lâm Dương nhắm mắt lại, đã không lại nhẫn tâm nhìn tình cảnh này, đức hạnh của muội muội mình hắn luôn luôn rất rõ ràng, có lẽ, mang nàng đến lãnh địa là chuyện sai lầm nhất hắn từng làm...

"Ai nói bản Lĩnh chủ không có nhi tử?"

Hồng Liên Lĩnh chủ giống như là vì làm cho Lâm Tuyết càng thống khổ, một câu nói này giống như một tảng đá lớn hung hăng đánh xuống.

Toàn bộ thân mình Lâm Tuyết đều cứng lại rồi, sống chết lắc lắc đầu: "Không có khả năng, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói Lĩnh chủ có nhi tử, các ngươi nhất định là đang gạt ta, không sai, là đang lừa gạt ta."

"Lừa ngươi?" Hồng Liên Lĩnh chủ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có chỗ nào đáng giá bản Lĩnh chủ lừa? Nhi tử của bản Lĩnh chủ tên Cố Sanh Tiêu, cũng chính là huynh trưởng của Vân Nhi, chỉ là, bản Lĩnh chủ cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, nhi tử nữ nhi có gì khác nhau? Ta giao Hồng Liên Lĩnh chính là giao cho nữ nhi! Chẳng sợ không có Sanh Tiêu tồn tại, cũng tuyệt đối không tới lượt ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân!"

Lâm Tuyết tâm như tro tàn, ánh mắt dại ra, vô cùng vô tận thống khổ giống như con kiến đang gặm cắn trái tim nàng ta.

"Lĩnh chủ, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, người giao lãnh địa cho nữ nhi của người, vậy đã định đưa phần thế lực này cho người ngoài." Lâm Tuyết ngơ ngác nhìn Hồng Liên Lĩnh chủ.

Nàng ta hận Cố Nhược Vân.

Bất luận như thế nào, nàng ta cũng không muốn Cố Nhược Vân kế thừa phần thế lực này, bởi vậy, nàng ta muốn dùng hết toàn lực khuyên bảo Hồng Liên Lĩnh chủ.

"Ngươi vừa nói tiểu Dạ là tiểu bạch kiểm?" Cố Nhược Vân nhìn Lâm Tuyết, bên môi dương lên một chút tươi cười, ý cười kia không đạt tới đáy mắt, trong ánh mắt của nàng là một mảnh lạnh như băng: "Hiện tại ta đây có thể nói cho ngươi biết, tiểu Dạ đã cho ta một phần sính lễ vô cùng lớn! Thế hắn lực thành lập kia, có thể thống ngự toàn bộ thiên hạ này, hiện giờ, cũng đã trở thành sính lễ của ta!"

"Hơn nữa..." Cố Nhược Vân dừng một chút, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một chút sát khí: "Ngươi muốn dụ - dỗ cha ta, cũng đã xúc phạm đến cấm kỵ của ta, cho nên, ta thật nên ngẫm lại xem nên trừng phạt ngươi thế nào."

Lâm Tuyết ngốc ở tại chỗ.

Nữ nhân này vừa nói nam nhân của nàng đã cho nàng một phần sính lễ vô cùng lớn? Sính lễ kia còn có thể thống ngự toàn bộ thế giới này?

Không có khả năng!

Căn bản là không có khả năng!

Nữ nhân tâm cao khí ngạo như nàng, chỉ có một số nam nhân không có dung mạo không có thực lực mới có thể thấu lên, cường giả chân chính là tuyệt đối sẽ không coi trọng nàng...

"Vân Nhi, không nghĩ tới các con phát triển nhanh như vậy, vậy mà ngay cả sính lễ đều thu," Vẻ mặt Hồng Liên Lĩnh chủ ai oán, hắn nhìn Thiên Bắc Dạ đứng ở bên người Cố Nhược Vân, nói: "Hơn nữa, nếu ta không có đoán sai, có phải thực lực người này đã đột phá Chí Tôn? Trở thành tồn tại phía trên Chí Tôn kia đúng không?"