Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 370: Thiên Bắc Dạ đến đây (bốn)




Edit: kaylee

Nhìn làn da của thiếu nữ từng chút vỡ ra, Cố Sanh Tiêu gắt gao ôm nàng, sợ vừa buông tay, thiên hạ trong ngực sẽ tan xương nát thịt.

"Vân Nhi, muội không cần dọa ca ca, nếu không có muội, ta nên làm cái gì bây giờ? Không có muội, cho dù ta có thực lực đệ nhất thiên hạ lại có tác dụng gì? Rất nhiều người đã từng chê muội, ghét muội, nhưng muội lại là toàn bộ thế giới của ta, nếu như muội biến mất, ta nên sống thế nào?"

"Vân Nhi, nếu muội chết, ta thề, ta nhất định phải giết cả Tiên Địa, cho dù làm cho đại lục này hủy diệt cũng sẽ không tiếc! Nếu muội không muốn để cho ca ca phạm phải sai lầm lớn nghịch thiên, ca ca cầu muội tỉnh lại, được không?"

Khi nói lời này, giọng điệu Cố Sanh Tiêu lãnh khốc, tràn ngập sát khí, chỉ là nói đến cuối cùng, giọng nói của hắn run lên, mang theo cầu xin và sợ hãi.

Hắn rất sợ, rất sợ muội muội duy nhất ở trên đời này của mình cứ như vậy biến mất, qua nhiều năm như vậy, nàng sớm đã là toàn bộ thế giới của hắn, nếu thế giới sụp, vậy hắn ở trong thế giới này còn sống sót như thế nào?

Ngay tại lúc Cố Sanh Tiêu gắt gao ôm thân thể của Cố Nhược Vân, trong hư không đột nhiên truyền đến một hơi thở cường đại, sau đó trong lòng của hắn trống không, thiếu nữ vốn được hắn ôm ở trong ngực bị một bàn tay to đoạt đi………...

Trong phút chốc, trong mắt Cố Sanh Tiêu bắt đầu trào ra sát khí mãnh liệt, lại ở lúc hắn muốn ra tay, một giọng nói lạnh lẽo mà thị huyết từ truyền đến phía trước, hơn nữa còn mang theo hơi thở âm trầm giống như đến từ địa ngục.

"Là ai! Là ai làm nàng bị thương?"

Dưới cuồng phong, một đầu tóc bạc bừa bãi mà kiêu ngạo bay múa ở trong gió, nam nhân hồng y như máu, đôi con ngươi màu đỏ quỷ dị như yêu mị, thật hiển nhiên, nam nhân này rất đẹp, đẹp tới trình độ nào đây? Chính là bốn chữ điên đảo chúng sinh này cũng khó có thể dùng để hình dung.

Giờ phút này, môi đỏ mọng lạnh bạc của hắn mang theo độ cong đẫm máu, tay ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng, trong đau lòng mang theo lửa giận và sát khí mãnh liệt.

"Quân….... Quân vương?"

Một khắc ngay khi Viêm nhìn thấy nam nhân xuất hiện lập tức ngây ngẩn cả người, như là không dám tin mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế vô song kia: "Dung nhan…... Không sai, nhất định là hắn! Tuy rằng tóc của hắn biến thành màu bạc, nhưng mà kia quả thật là quân vương, trừ bỏ quân vương, không có người có được dung mạo khuynh quốc như vậy, cũng sẽ không có người có khí tràng cường đại như thế!"

Năm đó, hắn chỉ gặp qua quân vương một lần, sau khi quân vương thống nhất chủng tộc Linh Thú lại biến mất, không ai lại biết tung tích của quân vương. Nhưng mà, dung mạo của quân vương, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể đi sâu vào lòng người.

Vì sao quân vương lại quen biết nữ tử này? Nghe nói quân vương thu phục bộ tộc Linh Thú, là vì đưa cho một người, chẳng lẽ người kia, chính là nhân loại này? Này….... Điều này sao có thể, kia đã là chuyện bao nhiêu năm trước, nha đầu kia chỉ mười chín tuổi mà thôi!

Sắc mặt Viêm thay đổi lại thay đổi, nếu thật sự bởi vì sai lầm của mình làm cho nữ nhân này nổ tan xác mà chết, vậy có lẽ….... Bản thân sẽ hoàn toàn đắc tội quân vương, cũng sẽ trở thành kẻ đắc tội cả bộ tộc Linh Thú.......

Giờ khắc này, hắn hối hận! Hối hận không có ra tay cứu giúp! Mà từ lúc sinh ra đến bây giờ, hắn chưa từng hối hận giống như hôm nay.........

"Thiên Bắc Dạ! Hắn đến đây……...."

Sắc mặt Thi Vân càng tái nhợt, con ngươi bị thương nhìn Thiên Bắc Dạ ôm Cố Nhược Vân, lòng của ả hung hăng co rút đau đớn, loại đau này làm cho ả sống không bằng chết.

Trên đời này làm người ta thương tâm nhất, chính là nam nhân bản thân âu yếm che chở nữ nhân khác, lại ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn bản thân đang bị thương nặng một cái...