Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 400: Đông Phương thế gia, ngoại công? (tám)




Edit: kaylee

Khế ước nô bộc, là khế ước thấp nhất, cho dù là đối mặt với Linh Thú khác của khế ước chủ, đều thấp kém hơn một bậc, bởi vì những người khác đều khế ước ngang hàng với nàng, bởi vậy nếu Viêm cố ý muốn ký khế ước nô bộc, vậy đại biểu rằng hắn ở chỗ Cố Nhược Vân sẽ không hề có địa vị, tùy tiện một con Linh Thú không bằng hắn đều có thể tùy ý bắt nạt hắn, ra lệnh cho hắn.

Đây coi như là hắn tự làm tự chịu.

Nếu không phải lúc trước hắn cãi lại mệnh lệnh, có lẽ hiện giờ cũng sẽ không trở thành nô bộc kém một bậc.

"Ta nguyện ý."

Viêm cắn chặt răng, nói.

Ai bảo nàng là nữ nhân của quân vương, đừng nói là khế ước nô bộc, chính là làm cho hắn lập tức chết ở trước mặt của nàng, hắn cũng không thể có câu oán hận nào.

"Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi."

Cố Nhược Vân hơi hơi ngước mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi có một chút phản bội đối với ta, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"

"Ta thề, từ đây về sau, sẽ dùng sinh mệnh của mình bảo vệ chủ nhân, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không để cho người chịu bất kỳ thương tổn nào!"

Viêm thề với trời, mặt mày kiên định.

"Một khi đã như vậy, vậy ngươi lại đây, hiện tại chúng ta lập tức ký kết khế ước chủ tớ, ngươi cũng biết tính bá đạo của khế ước chủ tớ, cho nên, nếu bây giờ ngươi hối hận thì còn kịp."

"Chủ nhân, ta sẽ không hối hận."

Mạng của hắn, là nam nhân này cứu, mà mặc kệ hắn muốn đưa mình đưa cho ai, mình đều sẽ không có dị nghị gì.

Tay Cố Nhược Vân chậm rãi đặt ở phía trên cái trán của Viêm, trong phút chốc một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay chậm rãi tiến vào bên trong óc của hắn, nháy mắt kia, hắn cảm giác được linh hồn trong đầu bị một bàn tay hung hăng bắt được, sau đó ấn xuống một cái dấu ở trong linh hồn kia.

Thân mình Viêm nhẹ nhàng run lên, từ đầu tới đuôi, đều không có phản kháng.

Khế ước chủ tớ này, bởi vì kiềm chế bá đạo kia, nên khi khế ước cũng rất nguy hiểm, nếu Viêm đổi ý giữa đường, Cố Nhược Vân sẽ vì điều này mà nhận không ít thương tổn.

Nhưng mà, hắn không có làm gì cả, tùy ý Cố Nhược Vân hạ một ấn ký trọn đời nguyện trung thành ở trong linh hồn của hắn.

"Được rồi."

Cố Nhược Vân thu tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể rời đi trước, chờ ta có việc ngươi trở ra."

"Vâng, chủ nhân."

Lúc này, trong mắt Viêm không có cao ngạo đã từng có, tất cung tất kính hồi đáp.

Sau đó thân thể nho nhỏ kia của hắn chợt lóe, lập tức biến mất ở trước mặt Cố Nhược Vân..........

..........

Trong thư phòng, lão giả đầu đầy tóc mai cau chặt mày nhìn quyển sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói với cẩm y nam tử đứng ở phía trước: "Nếu không có việc gì, ngươi đi xuống đi."

Đông Phương Thiếu Trạch nao nao, có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Phụ thân, kỳ thực, con đến chính là muốn nói một chuyện, tính khí ngoại tôn nữ kia của người còn lớn hơn người, cho nên, con hi vọng…….."

Đùng!

Lão giả ném quyển sách trên tay lên trên bàn, giọng điệu không có ý tốt nói: "Ý của ngươi là, làm cho trưởng bối ta đây nhường nàng? Ngươi xem nàng, không tiếp thu Đông Phương thế gia cũng thôi đi, ngay cả ngoại công ta đây cũng không nhận! Còn nói không có ngoại công ta đây! Đừng quên trong cơ thể của nàng chảy dòng máu của Ngọc Nhi, trong thân thể Ngọc Nhi chảy dòng máu của ta, ta chính là ngoại công của nàng, cho dù nàng không thừa nhận cũng không đổi được cái sự thật này!"

"Phụ thân, với tình khí này của người, nàng có thể nhận người mới là lạ," Đông Phương Thiếu Trạch than một tiếng: "Nha đầu kia luôn ăn mềm không ăn cứng, người mềm một chút, nói không chừng nàng sẽ mềm lòng."

Lão giả tức đến mức râu loạn chiến, khuôn mặt già nua vốn đã xanh mét càng thêm khó coi.

"Ngươi muốn làm cho ta mềm một chút? Thật có lỗi, bổn gia chủ chính là tính khí này, không đổi được! Ngoại công ta đây, nàng nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, ngươi còn muốn ta chịu thua với một vãn bối? Ta nói cho ngươi, điều đó không có khả năng!" (L: chỉ được cái mạnh miệng, spoil cho là ông ấy phải mềm mỏng trước đó ~)