Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 607: Thân phận của Thi Vân (bốn)




Edit: kaylee

"Thì tính sao?"

Tử Tà lạnh lùng cười, con ngươi tràn đầy tà khí nhìn thẳng nam nhân, hắn chậm rãi nâng tay lên, hội tụ không khí ở trong tay thành một thanh lợi kiếm có ngọn lửa màu tím bao bọc.

"Thiên Thánh, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đi ra nhanh như vậy! Đáng tiếc là, ngươi dùng cũng không phải là thực lực của mình, lee~lqđ mà chỉ là một phân thân của ngươi mà thôi! Kém rất xa bản thân, lấy thực lực hiện giờ của ta đối phó ngươi, đã là đủ."

"Tử Tà, ngươi thực không muốn sống nữa!"

Sắc mặt Thiên Thánh đại biến, sở dĩ y lựa chọn xuất hiện ở trong nơi trục xuất, chính là vì liệu định Tử Tà không có khả năng đi ra! Không nghĩ tới người này sẽ mạnh mẽ lao ra Thượng Cổ Thần Tháp, chỉ vì nữ nhân này?

"Rốt cuộc ngươi có biết hậu quả ngươi làm như vậy hay không?"

"Ta biết hậu quả, nhưng ta không có lựa chọn nào khác."

Nếu Thiên Thánh chỉ là lấy mạng của Cố Nhược Vân, thì hắn có trăm ngàn loại phương pháp làm cho nàng sống lại, nhưng mà, nam nhân này, muốn lại là nàng hồn phi phách tán! Nếu mất đi tất cả hồn phách, cho dù hắn dùng sinh mệnh của mình, cũng không cách nào trợ giúp nàng chuyển thế trùng sinh.

"Tử Tà, ngươi điên rồi!"

Sắc mặt nam nhân đại biến, con Phượng Hoàng này quả thật là điên rồi!

Nhưng mà, hiển nhiên Tử Tà đã không tính toán nói thêm cái gì với y, y bào màu đỏ tía kia chợt lóe lên, lập tức đến trước mặt nam nhân.

Ầm!

Hai kiếm chạm vào nhau, khí thế bắt đầu khởi động ra, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ sơn động.

Bầu trời màu xám xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Cố Nhược Vân gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt như chớp như không nhìn chằm chằm hai người giao chiến ở không trung.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, nhanh đến mức làm cho nàng không cách nào bắt giữ được bóng dáng của hai người, lqd chỉ có thể nhìn thấy hai tia sáng một tím một đen va chạm ở trên hư không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm của Cố Nhược Vân cũng càng ngày càng khẩn trương, nhưng mà hai người giao chiến kia còn không có kết thúc chiến đấu, ngay tại lúc Cố Nhược Vân càng lo lắng hơn, thì ‘phịch’ một tiếng, hai tia sáng rơi xuống mặt đất, hung hăng ngã trên mặt đất.

Lập tức, bụi đất bay lên, tràn nhập không trung.

"Tử Tà!"

Nhìn nam tử mặc áo bào tím kia (L: ầu men, tác giả để màu áo không thống nhất gì cả @@) kia, Cố Nhược Vân vội vàng đi ra phía trước, cau chặt mày hỏi: "Tử Tà, ngươi không sao chứ."

"Yên tâm đi, nha đầu, chỉ bằng một cái phân thân của y, còn không phải là đối thủ của ta."

Tử Tà cười cười, quay đầu nhìn về phía nam tử bao phủ ở trong sương mù màu đen kia, tà khí nâng khóe môi: "Thiên Thánh, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở về tìm ngươi báo thù!"

"Ha ha, chỉ sợ ngươi không có cơ hội này."

Nam nhân cười ‘ha ha’ hai tiếng, trong tiếng cười kia tràn ngập hận ý thấu xương: "Ngươi vì một nữ nhân, lqđ trả giá thảm thống (đau đớn thê thảm) như thế, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội tìm ta báo thù? Chờ đến lúc ta phá giải phong ấn, ắt tới lấy tính mạng của nữ tử này!"

Nói xong lời này, bóng dáng của y lập tức bắt đầu trở nên trong suốt, rồi chậm rãi biến mất ở dưới bầu trời màu xám này.

"Tử Tà!" Cố Nhược Vân gắt gao bắt lấy cánh tay của Tử Tà: "Ngươi nói với ta, giá thảm thống y nói là cái gì? Ngươi vì xuất hiện ở nơi này, rốt cuộc phải trả giá gì?"

"Nha đầu."

Tử Tà dùng sức ấn bả vai của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt tuấn mỹ không còn có vui đùa tà tứ lúc trước, mắt tím nghiêm cẩn nhìn nữ tử trước mặt.

"Về sau ngươi thật sự phải toàn bộ đều dựa vào lực lượng của mình."

"Toàn bộ đều dựa vào lực lượng của ta?" Trái tim của Cố Nhược Vân mạnh mẽ run lên, một loại cảm giác không tốt đột ngột xuất hiện ra, thật giống như nam tử trước mắt đang nói lời cáo biệt cuối cùng: "Ngươi nói lời này có ý tứ gì?"