Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 621: Thống nhất Hắc Nham thành (ba)




Edit: kaylee

Mộ Dung thế gia, bên trong phòng khách, tất cả thực lực nghe tiếng gió mà đến đều tất cung tất kính ngồi ở phía dưới, không ai dám phát ra một âm thanh, toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đúng lúc này, từng hồi tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.

Chỉ thấy Mộ Dung lão gia tử bước nhanh đi đến, nhìn cũng không có liếc mắt những người khác một cái, bước thẳng về phía trước.

Nhưng ông không có ngồi vào chủ tọa (vị trí ghế của chủ nhà) giống như trước kia, mà là đi đến ghế phía dưới ngồi xuống, biểu cảm kia hoàn toàn không có cảm giác có cái gì không đúng.

Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, một bóng dáng áo xanh từ xa lại gần, chậm rãi tới.

Đó là một nữ tử có dung mạo thanh tú, cho dù không được gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có một loại xinh đẹp không người theo kịp, nhất là khí chất thanh lãnh kia, đẹp làm cho người không thể bỏ qua.

Vẻ đẹp của nàng, không ở phía trên khuôn mặt, mà là từ toàn thân toát ra, so với những nữ tử bình hoa (*) chỉ có dung mạo, l^q"đ giơ tay nhấc chân của nữ tử này đều mang theo một loại khí chất của cường giả! Cũng chính là vì loại khí chất này, chói mắt làm bọn họ không cách nào dời ánh mắt của mình. 

(*) nữ tử bình hoa: ở đây ý là chỉ người con gái xinh đẹp, nhưng không thông minh, không có thực lực

Diệp Lạc nắm chặt nắm tay, tức đến mức cả người run run, ánh mắt âm độc hiểm ác kia gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Nữ nhân này vậy mà lại không chết!

Không chỉ không chết, vừa rời đi lăng mộ, đã mang đến chấn động lớn như thế cho Hắc Nham Thành!

Nhưng mà, Diệp Lạc vẫn là không thể tin nữ tử này diệt Lang Nha đạo tặc đoàn! Cho dù có hội đấu giá Hắc Vân đứng ra chứng minh, lão cũng không cách nào tin tưởng chuyện này.

Bởi vì chuyện này quá mức khoa trương! Cho dù thiên phú của nàng cường thịnh cỡ nào, cũng không có khả năng tuổi còn trẻ như thế đã đến cảnh giới Võ Tôn!

Nói không chừng là cường giả nào đó diệt Lang Nha đạo tặc đoàn, nàng lại vừa khéo ở nơi đó, cho nên mới sẽ có rất nhiều người trông thấy nàng đi xuống từ nơi đó!

Mà hôm nay lão tới nơi này, chính là vì vạch trần nàng ở trước mặt mọi người!

Cố Nhược Vân bước đến chủ tọa, phất tay áo ngồi xuống, con ngươi thanh lãnh nhìn thủ lĩnh các gia tộc ngồi ở phía dưới, cuối cùng dừng ở trên người ba thế lực lớn.

"Thật có lỗi, vừa rồi lúc các ngươi đến ta đang nghỉ ngơi, cho nên mới làm cho các ngươi đợi một lát, kính xin ba vị chớ trách."

Mai Tuyết che môi cười duyên, giọng nói vô cùng kiều mị, làm xương cốt người ta tê dại: "Cố cô nương đi đường mệt nhọc, chúng ta cũng chờ nổi, Cố cô nương không cần để ở trong lòng, l.q.đ mặt khác này là lễ vật Mai gia chúng ta hiếu kính cho Cố cô nương, kính xin Cố cô nương đừng trách ta không chú ý đến Mộ Dung thế gia trong một năm này."

Nói xong lời này, Mai Tuyết nhìn người bên cạnh một cái, người nọ lĩnh mệnh, ôm một cái hộp đi về phía Cố Nhược Vân.

"Này là một món bảo bối tổ truyền của Mai gia chúng ta, ta cũng không rõ ràng cách dùng thật sự, dù sao qua nhiều thế hệ tới nay đều không ai có thể sử dụng, chắc hẳn cũng chỉ có thiên tài như Cố cô nương mới có thể xứng với bảo bối này."

Lúc hộp màu đen được ôm tới trước mặt Cố Nhược Vân, vẻ mặt của Cố Nhược Vân khẽ động, rồi sau đó nàng nhíu mày, muốn dùng tinh thần lực đi tìm kiếm hơi thở kỳ quái kia, lại bị phong ấn trên hộp ngăn chặn!

Lập tức, sắc mặt của nàng xuất hiện một chút biến hóa, lqđ phải biết rằng phong ấn lấy thực lực hiện giờ của nàng cũng không thể đánh vỡ, thì không biết rốt cuộc bị phong ấn trong hộp là thứ gì?

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân không dấu vết che giấu khác thường trong mắt, nâng tay thu hộp, nói: "Đa tạ Mai Tuyết cô nương."

Từ lúc ban đầu, Mai Tuyết đã chú ý tới vẻ mặt của Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy nàng nhận lấy cái hộp, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nguyện ý thu lễ vật của mình, chính là đại biểu đã tha thứ cho Mai gia, như thế cũng không tính là đến không một chuyến.