Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 916: Khiêu Khích (Ba)




Edit: Kaylee

"Vừa rồi ngươi muốn Ngọc nhi hầu hạ ngươi?" Tầm mắt của Cố Nhược Vân hơi hơi chuyển qua, dừng ở trên người nam nhân áo xám, giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt, lqđ lại mang theo áp bách dày đặc: "Hơn nữa, còn phải lấy lòng ngươi, nhưng là như thế?"

Nam tử áo xám rùng mình một cái, sắc mặt tràn ngập cấp bách, y vội vàng liếc về chỗ cửa viện không xa, trong lòng dần dần mang theo một chút khẩn trương.

Không phải Hoàng Phỉ Phỉ nói bọn họ chỉ cần tới cửa khiêu khích là đủ rồi, chuyện kế tiếp nàng ta sẽ ra mặt xử lý? Vậy vì sao đến bây giờ nàng ta còn không đến?

Đương nhiên, vẻ mặt và thần thái của y Cố Nhược Vân đều nhìn thấy rõ ràng, cũng theo ánh mắt của y nhìn về phía ngoài cửa, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong: "Ngươi là muốn chờ Hoàng Phỉ Phỉ tới cứu ngươi? Nhưng mà đáng tiếc, hôm nay mặc kệ ai tới, ngươi đều phải trả giá lớn vì lời nói lúc trước của ngươi!"

Ầm!

Nắm tay của Cố Nhược Vân hung hăng dừng ở phía trên ngực của nam tử áo xám, đột nhiên, thân thể của nam tử áo xám bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống ở trong sân, trong miệng cuồn cuộn không ngừng chảy ra máu tươi, thoạt nhìn rất là khiếp người.

Ngay tại lúc y nâng lên đôi mắt kinh ngạc, một chân đã hung hăng dẫm nát phía trên ngực của y, một cước dẫm xuống kia làm y tiếp tục không ngừng hộc máu, thiếu chút đi đời nhà ma.

Long có nghịch lân!

Nghịch lân của Cố Nhược Vân nàng chính là người thân của nàng!

Cho dù đây là bẫy của Hoàng Phỉ Phỉ lại như thế nào? Nàng cũng không để ý bản thân sải bước tới bên trong cái bẫy này.

"Nếu Hoàng Phỉ Phỉ muốn lợi dụng ngươi, thì ngươi có thể yên tâm, ta sẽ cho ngươi bị lợi dụng triệt để."

Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười.

Hoàng Phỉ Phỉ là biết thực lực của nàng, hiện giờ lại tìm một đám người thực lực đê hèn như thế tiến đến, lqđ có tâm tư gì người người đều biết. Nhưng mà, nàng nhưng là nguyện ý cho nàng ta như nguyện.

Phụt!

Ở lúc chân của Cố Nhược Vân lại dùng sức, nam tử áo xám lại phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt kia vô cùng trắng bệch, hoảng sợ ngóng nhìn khuôn mặt thanh lệ lạnh nhạt trước mắt này.

"Ngươi……... Ngươi hành hung ở Dược Tông, sẽ không sợ Dược Tông xử phạt?"

Một đoạn lời nói này, nam tử áo xám là dùng lực lượng rất lớn mới hoàn chỉnh nói ra.

Cố Nhược Vân quay đầu liếc về phía y: "Ta đã dám làm như thế, cũng đã chứng minh, ta cũng không sợ Dược Tông."

Thân mình nam tử áo xám run mạnh một cái, sắc mặt nháy mắt giống như tro tàn.

Tuy rằng tính cách của y thật biến thái, thế nhưng cũng thật biết nhìn người. Cho nên, y biết rõ Cố Nhược Vân nói là sự thật! Trong mắt người nữ tử này quả thật không có sợ hãi và kiêng kị, có chỉ là tràn đầy tự tin.

Có lẽ, lúc này đây bọn họ thật là đá đến thiết bản!

Giờ này khắc này, nam tử áo xám đột nhiên hi vọng Hoàng Phỉ Phỉ không cần lại có động tác gì, nếu không mà nói, thực chọc giận hoàn toàn nữ tử này, nói không chừng toàn bộ Dược Tông đều sẽ gặp họa!

Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên đánh vỡ ao ước trong lòng y, cũng làm cho tâm của y hoàn toàn chết đi.

"Cố Nhược Vân, ngươi thật to gan, cũng dám công nhiên hành hung ở Dược Tông ta! Quả thực không để Dược Tông ta vào mắt! Người tới, các ngươi vây quanh nữ tử này cho ta, lại đi thông báo với Tông chủ và cha ta tiến đến chủ trì công đạo!"

Nữ tử mặc y phục màu vàng chậm rãi đi đến từ phía trước, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh, ánh mắt trào phúng dừng ở trên người Cố Nhược Vân.

Cho dù Hoàng trưởng lão đã hứa hẹn với Hoàng Phỉ Phỉ nhất định sẽ lấy được vị trí Tông chủ Dược Tông, nhưng mà Hoàng Phỉ Phỉ không nghĩ thả Cố Nhược Vân sống nhiều ngày như vậy, cho nên mới muốn nhanh chóng giải quyết nữ nhân chướng mắt này.